Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 8: Chương 8: Tránh hồn




Nếu như trước kia ta nói ta sẽ rời đi, ta chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng hôm nay nghe được lời nói của sư phụ, ta lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn rời khỏi Yên Trì.

Nếu như sự hiện hữu của ta, sẽ uy hiếp đến sinh mệnh của Yên Trì, như vậy ta tình nguyện ta chưa từng gặp gỡ Yên Trì.

Yên Trì là người ta thích nhất, ta làm sao có thể nhẫn tâm y vì ta mà chịu chút thương tổn.

Nhìn về ánh sáng chói chang bên ngoài, ta lần đầu tiên không có loại cảm giác sợ ánh sáng, nếu như ta có thể tiếp xúc với ánh sáng, nếu như ta có thể thoát khỏi sự che chở của Yên Trì mà sống, như vậy Yên Trì cũng sẽ không vì ta mà xảy ra chuyện.

Trong lúc ta đang nghĩ ngợi lung tung, Yên Trì tỉnh.

Y dường như hoàn toàn không biết gì về trạng thái của mình, nhìn thấy sư phụ đến còn bị dọa đến xoay người đứng dậy, ôm quyền vấn an sư phụ.

Sư phụ đỡ lại, ấn trở về giường, trực tiếp hỏi Yên Trì: “Yên Trì, mấy ngày gần đây con có từng tiếp xúc với linh hồn bất tử?”

Yên Trì đương nhiên sẽ không khai ra ta, y rất thức thời biểu hiện ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ, truy vấn sư phụ vì sao lại hỏi như vậy.

Sư phụ liền nói lại tình huống của Yên Trì cho y nghe, Yên Trì nghe xong lắc đầu, lần nữa nói cho ông ta chưa từng tiếp xúc với linh hồn bất tử.

Ta không thể không tán thưởng diễn xuất của Yên Trì, vô cùng trấn định, nếu là ta, ta nhất định sẽ nhịn không được mà thú nhận.

Sư phụ nhìn Yên Trì, lại lấy lý do Yên Trì không thoải mái, dẫn theo sư huynh rời đi.

Nhưng trước khi ông đi, ta nhìn thấy ông vạch vài đường trong không khí, tạo thành một chú thuật, đánh về phía Yên Trì, trong khoảnh khắc, trên người Yên Trì xuất hiện một vòng bạch quang, khí sắc trên mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

“Sư phụ?” Yên Trì nghi hoặc hỏi.

Sư phụ lắc đầu, không nói gì thêm, liền phất tay áo rời đi.

Rất lâu sau đó, Yên Trì cẩn thận dè dặt gọi một tiếng: “Không?”

Ta lập tức đi ra từ trong góc, yên lặng nhìn qua khuôn mặt của Yên Trì —— Tuy rằng tử khí trên mặt y đã rút đi hết, nhưng ta vẫn cảm thấy, giữa hai đầu lông mày của y còn sót lại vài phần âm khí.

“Yên Trì…” Ta khiếp sợ hô một tiếng, nhưng cũng không dám tới gần y, trên mặt y không thấy nửa phần vui vẻ, biểu lộ khổ sở lại khiến lòng ta đau xót.

“Không, ngươi biết.” Yên Trì rất bình tĩnh nhìn ta, ta nhẹ gật đầu, y cười nói, “Ngươi không cần lo lắng, kỳ thật ta vẫn luôn không nói cho ngươi, bởi vì ta biết rõ, chỉ cần ngươi cố gắng, vẫn có thể cùng một chỗ với ta. Bộ thiết bào huyền xà này kỳ thật còn có một công dụng, có thể ẩn khí tức, vì vậy vừa rồi ngươi trốn trong góc mới không bị sư phụ phát hiện. Nhưng thứ này dù sao cũng là vật ngoài thân, chỉ có thể ngăn cản một ít âm khí của ngươi, không thể chân chính chặt đứt âm khí phát ra từ ngươi của ngươi. Ngươi cho rằng ta vì sao vẫn muốn ngươi học linh thuật, là hy vọng ngươi có thể nhân cơ hội này, tăng lên linh lực, dùng che dấu âm khí của mình. Ta quanh năm canh giữ ở Song thụ đảo, cho dù biết rõ linh hồn bất tử các ngươi, rất nhiều linh hồn bất tử đạo hạnh cao thâm, thân có hinh người, không khác gì thường nhân, có thể tự do thu phóng âm khí, sẽ không mang đến tổn thương đối với thân thể của con người.”

“Yên Trì,” Ta giật mình mở to hai mắt, “Ngươi vì sao không nói cho ta? Nếu như ngươi sớm báo cho ta biết, ta nhất định sẽ cố gắng nỗ lực học tập linh thuật!”

“Ngốc, nếu ta nói cho ngươi biết, vậy chỉ khiến ngươi tăng thêm gánh nặng.” Yên Trì cười đưa tay hướng về phía đầu ta, “Ta chỉ mong ngươi vui vẻ làm chính ngươi… A!”

Bỗng nhiên, bạch quang xuất hiện trên tay của Yên Trì, một lực đàn hồi thình lình đánh trên đầu ta, đẩy ta lùi sau mấy bước, lúc hoàn hồn, ta liền thấy Yên Trì đang khiếp sợ mà nhìn tay của mình.

“Yên Trì! Ta lo âu tiến lên, ý đồ kéo cánh tay của Yên Trì, liền thấy bạch quang lần nữa hiện lên, ta lại bị bắn ra khỏi thân thể của Yên Trì.

“Làm sao lại như vậy?” Ta không chết tâm, xông về phía trước, muốn chạm vào Yên Trì, nhưng một lần, hai lần, ba bốn lần…

“Đừng thử,” Yên Trì lùi về sau, cười đắng chát, “Sư phụ hạ xuống thuật tránh hồn trên người ta, ngươi không cách nào chạm vào ta.”

“Vậy làm sao bây giờ!” Ta lo lắng rồi.

Hai tay Yên Trì đặt trước ngực, thử vận khí, sau nửa vòng chu thiên* mới trả lời ta: “Vừa rồi ta thử một chút, thuật tránh hồn sư phụ hạ xuống người ta cũng không lợi hại, chỉ có thể ngăn cản một loại linh hồn bất tử, nếu như ngươi muốn tiếp xúc với ta, chỉ có một biện pháp, tăng lên linh lực.”

(*周天 Pháp luân tự chuyển công phu, đại khái là vận khí theo kinh mạch j đấy.)

“Vậy ta phải tăng lên tới cảnh giới nào mới được?”

Yên Trì nhìn ta hồi lâu, nở nụ cười: “Tới khi ngươi có thể tiếp xúc với ta là được. Nhưng mà, trước đó, Không, sư phụ đã nhận ra sự hiện hữu của ngươi, ta lo lắng ngươi gặp chuyện không may,” y dừng lại thật lâu, hai mắt khóa lại trên người ta, thở dài nói: “Ta có đề nghị, không biết ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không.”

“Đề nghị gì?”

“Cực tây của Thiên Cực Đảo, giáp với biển chết, chỗ ấy bởi vì địa hình đặc thù, linh bảo nếu tới gần chỗ ấy sẽ mất đi hiệu quả, mà người có linh lực thấp kém sẽ chịu không nổi linh áp cổ quái chỗ ấy, tuy rằng nghe đáng sợ, nhưng có một chỗ tốt, cho dù người phương nào tới gần chỗ đó, linh tức đều sẽ bị che đậy, tức là nói, ngươi ở chỗ đó sẽ không bị người phát hiện.”

“Yên Trì, ngươi hy vọng ta ở chỗ đó?” Ta có chút hoảng hốt rồi.

Yên Trì cúi thấp đầu: “Ngươi yên tâm, linh áp chỗ ấy sinh ra tác dụng đối với nhân loại chúng ta, đối với ngươi lại không có ảnh hưởng gì, ta thường thấy linh hồn bất tử đến chỗ ấy để rời khỏi Thiên Cực Đảo. Ta bảo ngươi đi, cũng là vì tốt cho ngươi.” Yên Trì cười nhạt một tiếng, vươn tay dường như muốn xoa đầu ta, giật mình một cái chớp mắt, y lại chán nản thu tay về, “Chút nữa liền quên, ta không thể đụng ngươi. Không, ngươi hãy nghe ta nói, hôm nay sư phụ đã phát giác sự hiện hữu của ngươi, bằng linh lực hiện tại của ngươi, nếu như ngươi lại tiếp tục ở bên cạnh ta, sẽ gặp nguy hiểm. Ta cũng không muốn tách ra với ngươi, nhưng nghe ta nói, hiện tại tách ra ngắn ngủi, là có thể vĩnh viễn làm bạn về sau. Không, ngươi đã hiểu?”

Ta ngây ngốc nghe, trong lòng ê ẩm chua chát, có thứ gì đánh vào ngực ta, đau đến sợ.

Ta rốt cuộc đồng ý. Yên Trì nói không sai, ngắn ngủi tách ra, là vì về sau có thể vĩnh viễn làm bạn. Ta hiện tại ở lại bên cạnh Yên Trì, chỉ có thể hại y hại mình.

Yên Trì cười cười, dường như theo thói quen muốn xoa đầu ta, lại thu tay về: “Ta lại quên, Không, đồng ý với ta, lúc này không nên tiếp tục ham chơi, cố gắng học tập linh thuật cho tốt có được không? Ta… kỳ thật không nỡ bỏ ngươi… nhưng mà, ta không nghĩ tới tình huống của thân thể ta lại xuất hiện sớm như vậy.”

Lòng ta nhói đau, nặng nề gật đầu đồng ý.

“Tối nay chúng ta liền xuất phát thôi, để tránh cho bị sư phụ phát hiện. Yên tâm,” Yên Trì trấn an ta: “Sư phụ trong thời gian ngắn sẽ không ra tay đối phó ngươi, lời nói hiện tại cũng chỉ là hù dọa ngươi mà thôi, ta biết tính nết của người, mọi sự trước khi chưa có kết luận, sẽ không tùy ý hành động. Người… kỳ thật không hoàn toàn bài xích linh hồn bất tử, cho nên người vẫn sẽ cho ngươi một con đường sống a, ngươi đừng sợ.”

Ta lắc đầu: “Ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may.”

Yên Trì sững sờ, lại cười nói: “Nếu như ngươi sợ, liền học cách thu lại âm khí của ngươi a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.