Khoảng năm giờ chiều, mẹ tôi mới đi ra ngoài về. Tôi rót một cốc nước uống một ngụm to hết nguyên nửa cốc.
“Mẹ mới về ạ. Tối nay mẹ nấu thêm phần cơm nhé, Đức qua dạy học cho con, nó ăn cùng luôn ạ.”
Mẹ tôi mặt hớn hở hẳn lên, lúc mới về bà nhìn tôi mà chán chẳng muốn nói. Chắc lại đang nghĩ là con gái con đứa cái gì cũng không biết đây mà.
Tôi ngáp lên, ngáp xuống trước con mắt ngao ngán của mẹ. Mẹ ngồi xuống, tôi rót cho mẹ cốc nước lọc, uống xong bà liền nói:
“À, lát nữa thằng Cường nó qua đây ăn cơm cùng mẹ con mình luôn, Dì và dượng con về quê thăm bà ngoại rồi.”
“Bà ngoại bị sao hả mẹ?”
“Không sao, chỉ về thăm thôi.”
Phạm Đình Cường, cái thằng nhóc này, tôi với nó đánh nhau từ nhỏ đến lớn, dù cùng tuổi thì nó vẫn là em họ tôi mà.
Tôi bắt đầu thấy có chuyện rồi đấy, cũng là boi Hà Nội, nhưng boi Hà Nội này và Nguyễn Tiến Đức thì không hề giống nhau đâu.
Cũng lâu rồi không gặp nó, nghe dì Hoa nói, nó dạo này trắng trẻo, ngon nghẻ, nhìn là muốn nuốt sống thôi, nhà nó ở bên Hà Đông ấy, nghe nói là học Thăng Long, ừ mà cũng đúng thôi, nhà nó khối tiền, không học BUV hay FPT là may rồi.
“Khi nào Cường, nó qua hả mẹ?”
“Tầm sáu giờ gì đó. Vào cắm cơm giúp mẹ, mẹ đi tắm đã.”
“Dạ.”
Tôi lết cái thân tàn vào trong nhà bếp, vo gạo nấu cơm, làm người con gái đảm đang, đúng chuẩn thùy mị nết na của người con gái Hà thành xưa. Ngoài biết cắm cơm ra, tôi còn biết luộc nước bằng bình siêu tốc nữa.
Vừa hì hục cắm xong nồi cơm, tiếng chuông cửa vang lên, ủa rồi thằng nào đến đây trời. Tôi lại phải lết cái thân già này ra mở cửa.
Cửa mở ra, tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, lâu lắm rồi bố tôi chưa về, đi công tác xong, ông ấy sẽ về quê luôn. Ông bảo không thích thành phố, nên về Côn Sơn nuôi cá, chồng rau, xây nguyên cái trang trại gà.
“Bố ạ. Lâu lắm bố mới về.”
Tôi vừa nói, bố tôi vừa bước vào, như thường lệ tôi rót cho ông ấy một cốc nước. Rồi bảo tôi ngồi xuống:
“Mẹ con đâu rồi Bụi?”
À tên ở nhà của tôi là Bụi, bố bảo ngày xưa sinh ra tôi đen nhẻm như bị bụi bám vào người nên bà nội đặt tôi là Bụi luôn. Suýt nữa tôi tên là Lương Thị Bụi rồi, mà mẹ tôi cấm cản quá nên mới được khai sinh là Hương.
“Mẹ đang tắm ạ. Sao bố về không nói với con và mẹ?”
“Bố định tạo bất ngờ cho hai mẹ con ấy mà. Chân làm sao thế con?”
“Không sao bố ạ. Hôm trước con bị ngã xe thôi, giờ đỡ rồi ạ.”
Tôi vừa đang nói chuyện với bố thì tiếng chuông cửa lại lần nữa, tôi cười ngại ngùng nhìn bố rồi bước ra mở cửa, gòi gòi, bố tôi và bạn thân tôi sắp gặp nhau rồi. Trước giờ chỉ có mẹ tôi biết đến sự tồn tại của Đức thôi đó.
Nguyễn Tiến Đức ơi, này thì trời cũng không cứu được ông nhé, phải xem tạo hóa của ông rồi. Ông Sinh ông khó tính lắm đấy.
Tôi nhìn cậu ta một cách lơ đãng, nhếch mép, chẳng biết sao tôi lại muốn nhìn cái vẻ mặt bối rối của cậu ta khi gặp bố tôi, tôi đang tưởng tượng đây.
“Dắt xe vào nhà đi.”
“Bố tôi về, vào nhớ chào ông một tiếng nhé.” Tôi nói nhỏ.
Đức hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nở nụ cười thương hiệu quen thuộc, như muốn nói với tôi là để đấy anh lo. Nó bước vào như mọi khi, được cái là dạo này ngoan hơn hẳn:
“Cháu chào chú ạ. Cháu là Đức, bạn của Hương.”
Bố tôi cũng không nói gì, chỉ gật đầu, nhìn có vẻ rất hài lòng nhoa. Tôi bước đến bên ông ấy rồi nói nhỏ:
“Đây là bạn thân con đấy, con và Đức chơi với nhau từ lớp mười một rồi đấy, tại bố không hay về nên con cũng không có cơ hội giới thiệu. Với cả nay con đã nói với mẹ là Đức sang rồi, cậu ấy sẽ ăn cơm với gia đình mình, còn cả Cường Hà Đông nữa.”
“Ngồi đi cháu. Không phải ngại đâu, cứ xem như đây là nhà mình nhé.”
Đức cũng không phải vừa, dạ dạ vâng vâng ghê lắm. Hừm, biểu hiện tốt gớm nhờ, ghi điểm đấy.
“Ơ, anh về à? Đức tới rồi hả cháu?”
“Dạ vâng ạ, cháu chào cô.”
Trời trời, tôi đứng như trời trồng nhìn cách bạn tôi biểu hiện, bình thường nhìn như thằng đơ, cái mặt đẹp trai mà lạnh hơn cả mặt của Phó Vận Hành nữa, nay gặp bố tôi cái hớn hở như về nhà ra mắt. Thế là tôi chưa hiểu về ông hay gì hả Nguyễn Tiến Đức?
“Cô ơi, hôm nay mình ăn gì ạ? Để cháu nấu cho. Cô chú cứ ngồi đi ạ.”
Bố tôi hớn hở hẳn, biết nấu ăn này là ghi điểm lắm này, khéo sau hôm bố tôi về thường xuyên hơn mất, lại đòi con rể như thế thì tôi chỉ có bay hơi, mất sức thôi. Không thể kìm nổi ham muốn của ổng đâu. Cứu tui tròi oi.
“Thôi, em và Bụi cứ nghỉ ngơi dọn dẹp bàn đi. Để anh và thằng bé nấu, bố xem thử tài nghệ nấu nướng của thằng nhóc này xem thế nào.”
A men, y như rằng đoán là trúng. Tôi đi guốc trong bụng ông Sinh rồi.
Tôi chỉ muốn cản ông lại thôi cơ mà không đủ sức để cản. Thôi được rồi, Đức ơi tùy xem tạo hóa của mày nghen.
Hai người họ đi vào bếp nấu ăn, ông Sinh phụ nhặt rau, thái thịt, còn lại thì hầu như nấu và nêm nếm gia vị đều do Đức nấu, mẹ tôi là sư phụ dạy nấu ăn có cậu ta mà, nấu không tốt chắc mẹ tôi thật vọng luôn quá.
“Hello, cháu chào Bác Nga, chào Bụi. Ơ bác Sinh cũng về ạ?”
Phạm Đình Cường chạy vào tung tăng như nhà nó, không có lấy một miếng e dè gì luôn.
Nhìn đẹp trai đấy, cao to, trắng trẻo đúng theo lời của dì Hoa rồi đó, cơ mà nhìn một lượt thấy hơi trổ bóng nha, coi trừng bể bóng đó.
Ánh mắt Cường nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiến Đức khi cậu ta bê đĩa tôm từ trong bếp ra, tôi để ý anh mắt Phạm Đình Cường lạ lắm, một chút thèm khát, thêm cả yết hầu di chuyển theo từng động tác nuốt nước bọt mà nó tạo ra. Là nhìn đĩa tôm hay là nhìn Nguyễn Tiến Đức?
Tôi đập vào vai nó:
“Mày nhìn gì đấy Cường? Thấy đẹp trai hong?”
Nó ngại ngùng nhìn tôi, trông thằng Cường lúc này như một thiếu nữ e thẹn, tôi phá lên cười.
Bố tôi và Đức đã nấu xong đồ ăn xong, tôi định đi vào lấy bát đũa, thằng Cường đã dành làm trước tôi rồi. Nữ tính thật đấy, tự dưng tôi lại có thêm một người chị em à?
Ngồi vào bàn ăn, tôi ngồi bên phải Đức, Cường ngồi bên trái, ánh mắt Phạm Đình Cường lấp lánh nhìn Đức, tôi ra hiệu cho nó, mày có thôi đi không?
“Đây là Đức, còn kia là Cường, thằng em họ của tớ.”
Đức ga lăng lắm, xới cơm cho từng người, mắt bố tôi hiện rõ hai chữ hài lòng. Cơ mà bố ơi, chúng con chỉ là bạn thôi, đừng nghĩ gì nhé.
Chúng tôi ăn cơm.
“Anh ăn thử con tôm này đi, xem có hợp khẩu vị không? Em dạy Đức nấu đấy.”
Mẹ tôi gắp cho bố. Tôi cũng lo ăn mà không thèm để ý tới mọi người xung quanh.
Ăn xong cũng là Đức và cường rửa bát. Ăn xong đã là tám giờ, tôi và Đức cũng lo lên phòng ôm bài, Phạm Đình Cường cứ lo bám lấy tôi nói chuyện. Người học Thăng Long đúng là chưa có nỗi lo thi cử mà.
“Bạn và Bụi chơi với nhau bao lâu rồi?”
“Ba năm rồi.”
“Bụi có tốt với bạn không?”
“Cũng không tệ.”
Tôi nhìn Phạm Đình Cường, chu mỏ:
“Đường này, ra ngoài đi cho Bụi xin hai mươi phút ôn bài. Qua phòng Lương Hà Khánh chơi đi.”
“Không thích đấy.”
“Đi ra, đuổi về giờ.”
Ra đi Cường ơi, chị mày còn phải chơi với crush, cho chút thời gian đi cưng ơi. Đừng để chị nóng, nội tâm tôi cồn cào lắm rồi đấy nhé.
Cuối cùng thì thằng Cường không còn cách nào phải rồi đi. Tôi đóng sầm cửa lại rồi quay qua cười với Nguyễn Tiến Đức, những lúc ở với nó, tôi chỉ muốn đê mê nó thôi, người gì đâu, đã đẹp trai lại còn giỏi nữa. Quyến rũ thật sự.
“Bụi, khi nào chị mới có người yêu nhỉ?”
“Thế ông không nghĩ mình sẽ trở thành người yêu tao à?”
Tôi bước đến ngồi đối diện Nguyễn Tiến Đức, bàn tay hư hỏng đê mê chiếc yết hầu xinh đẹp của nó:
“Tự dưng dạo này tao thấy mày cũng đẹp trai, nam tính và ngon lắm.”
“Mày ăn chưa no à?”
Hết gọi chị rồi à? Cơ mà tôi chỉ nói đùa thôi nhé, đừng nghiêm túc quá, nghiêm túc quá tôi thích lắm đấy.
Từng động tác nuốt nước bọt của nó làm tôi cũng không kìm được mà nuốt theo, hai vành tai không tự chủ mà đỏ lên khiến không khí càng trở nên ám muội, ngại ngùng trong căn phòng nhỏ. Lương Tĩnh Hương ơi, bình tĩnh lại hộ tao với, mày mất hết liêm sỉ rồi đấy.
Tôi ngại ngùng quay qua chỗ khác, hít một hơi thật sâu và thở ra thật mạnh để lấy lại bình tĩnh. Tôi hay gây chuyện quá, tình huống khó xử thật đấy, sao Nguyễn Tiến Đức vẫn bình tĩnh thế kia hả, ôi trái tim nhỏ bé của tôi sắp vỡ rồi.
“Học đi Đức ạ. Tao có lỗi quá.”
“Mày chuyển sang gọi tao là anh đi?”
“Dựa vào cái gì? Mày còn ít hơn tao hai tháng đấy.”
“Nhưng tao cao hơn.”
Tôi đương nhiên không chịu rồi, Kim Ngưu tháng năm chắc phải nghe lời Đức đấy, không có đâu.
Tôi hậm hực quay đi không thèm nói chuyện với Đức, rồi là học chưa? Không được, tôi và Nguyễn Tiến Đức đã làm bạn thân trong sáng bao nhiêu lâu, tôi không thể hủy hoại nó được, phải chứng minh cho người ta thấy rằng tình bạn thật sự tồn tại giữa nam và nữ, nhưng con tim thì không. Con tim không nghe lời thì có muốn chứng minh cũng vô ích, hầy.
“Làm cái gì đấy?”
Có một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, mùi hương nam tính đó thật thơm, rất dễ ngửi và tuyệt nhiên không hề khó chịu, đó là mùi đặc trưng mà tôi vẫn luôn ngửi thấy, cả mùi dầu gội nữa, dù đã trải qua việc bếp núc thì cũng không hề thiếu sức hút.
“Mày thích tao thật à?”
“Làm sao tao thích mày được. Tao biết mày rõ quá, muốn cũng không thích được ấy chứ.”
Mồm tao nói thế đấy, nhưng lòng tao phát điên lên được, ừ bố mày thích mày đấy rồi sao? Làm gì nhau. Người ta còn phải nhẹ nhàng e thẹn, giữ giá chứ.
“Nhìn mày người thế này mà ôm ấm nhỉ?” Nguyễn Tiến Đức nói.
Mày trêu tao à Nguyễn Tiến Đức, ôm tao đương nhiên phải ấm rồi. Nhưng đâu phải ai cũng được ôm tao, có mỗi mày là người đầu tiên đấy.
“Học đi mày.”
“À ừ.”
Chúng tôi buông nhau ra rồi học một lúc, thực ra chỉ là những nội quy của trường nên hiểu là được, thầy Tân đã nói rõ rồi nên chúng tôi cũng hiểu.
Tầm chín giờ rưỡi Đức xin phép về. Cường lại qua trí choé với bên tai tôi:
“Bụi này, cậu ta thích mày à?”
“Cậu ta có người yêu chưa Bụi?”
“Thấy cũng đẹp trai, có thương cậu không?”
Tôi lười trả lời nó, tôi rấc mệt rồi. Tha.