Lúc Bùi Lộ trở lại phòng chờ, mọi người đều đang hướng mắt về phía màn hình tivi.
Anh nhìn xung quanh: “Vãn Vãn đâu?”
Tiểu Bánh Bao đang gặm bánh mì, nhồm nhoàm đáp: “Đi trả lời phỏng vấn rồi.”
“Ư ư ư ư ư——” thấy trên màn hình tivi, Mục Vãn Vãn đang chậm rãi đi ra từ hậu trường, Hổ ca bắt đầu ôm đầu rên ư ử.
“...Cậu ư cái quần gì! Còn kêu nữa thì phắn ra ngoài!” tiểu Bánh Bao cực kì bực mình.
“Thì tôi học theo cô nhân viên kia thôi mà, ư ư ư...” Hổ ca nói rõ từng chữ, “ư ư” hết nửa ngày, “sao tôi không thấy Nham thần ở chỗ khán giả! Tại sao?!!”
“Bởi vì anh vào hậu trường rồi.” Thành Nham cười.
Hổ ca: “Ồ...”
Năm giây sau, ba người phía trước đồng loạt cứng người!
Anh Dương cũng bất ngờ, quay đầu lại: “Đến rồi à?”
“Ừa, cậu xem cậu đi, tôi ngồi ngay phía dưới mà cậu cũng chẳng thèm gọi tôi đến ôn lại chuyện cũ?” Thành Nham cười nói, “nếu không phải tiểu Lộ mời thì tôi cũng ngại chả dám đến đâu.”
“Tôi sợ cậu phải vội về nhà với vợ thôi mà,“ anh Dương đi qua, ôm anh ta một cái, “ở nước ngoài thế nào?”
Người quen đều biết, Thành Nham xuất ngoại là vì ba mẹ vợ của anh ta mở công ty ở nước ngoài, anh ta phải sang đó làm việc.
Lần này về nước cũng là vì trong nước có một số chuyện phải xử lí, về gấp một chuyến, thấy anh ta xuất hiện tại nơi thi đấu anh Dương đã rất bất ngờ rồi, sao còn dám phiền anh ta đến hậu trường ứng phó đám nhóc này được.
“Chắc chắn không tốt bằng ở đây rồi,“ Thành Nham xoa bụng của mình, “cậu xem, bụng tôi đã thành vậy rồi. Ngày trước cả ngày chẳng vận động gì cũng không béo thế này.”
Mấy người phía trước đồng loạt quay đầu lại.
Mộc Đầu là người phản ứng lại nhanh nhất, chào hỏi một câu: “Chào anh, Nham thần.”
Tiểu Bánh Bao thì vội vàng đứng dậy: “Nham thần! Lâu rồi không gặp! Chúc mừng tân hôn!”
“...” Thành Nham dở khóc dở cười, “anh đã kết hôn được hai năm rồi đấy.”
Hổ ca nãy giờ cứ “ư ư” lại thành người dè dặt nhất.
Anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, tay buông thõng xuống nắm thành nắm đấm: “...Nham thần!”
“Lâu rồi không gặp, Hổ con,“ Thành Nham vỗ vai anh ta, “hôm nay đánh không tệ, pha solo kill đó đẹp lắm.”
Hổ ca gật đầu như gà mổ thóc: “Nhờ anh cả!”
Thành Nham nghe thấy câu này, liếc mắt nhìn Bùi Lộ.
Bùi Lộ không biết từ lúc nào đã ngồi xuống trước tivi, chăm chú nhìn lên màn hình.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, trên màn hình, Mục Vãn Vãn đã nhận lấy mic.
“Vị khách quý sẽ tham gia phỏng vấn ngày hôm nay của chúng ta là ADC của đội TS, Wan thần!” người dẫn chương trình cười đầy thân thiết, dẫn dắt khán giả phía dưới vỗ tay chào đón, “Wan thần hôm nay thi đấu cực kì xuất sắc!”
“Cảm ơn,“ Mục Vãn Vãn cười, nói, “là nhờ đồng đội thi đấu tốt, tạo được khoảng trống cho tôi gây sát thương.”
“Hôm nay có được penta kill đầu tiên của giải mùa xuân, cũng là penta kill đầu tiên trong sự nghiệp thi đấu của bạn, ngầu hết sảy!” người dẫn chương trình hỏi, “bây giờ đang rất là phấn khích luôn đúng không?”
“Đúng vậy... phong độ cũng tiếp tục duy trì đến ván thứ hai. Cảm ơn hỗ trợ của tôi——”
Trong nhà thi đấu lập tức có tiếng ồn ào như có người đang cười.
“Chỉ cảm ơn mỗi Lu thần thôi sao?”
Mục Vãn Vãn khẽ gật đầu: “...Tiện thể cũng cảm ơn các đồng đội trên lý thuyết của tôi.”
Người dẫn chương trình bật cười: “Wan thần vào đội chuyên nghiệp chưa được bao lâu, không biết có nghe nói tới Nham thần chưa?”
“Đương nhiên là có rồi,“ Mục Vãn Vãn nói, “đã chơi AD, có ai không biết đến Nham thần?”
Câu này tung Thành Nham lên tận trời, Thành Nham nghe vậy, lập tức nắm tay anh Dương thương lượng: “La Dương, tôi muốn nhận em ấy làm đệ tử chân truyền!”
“Được thôi,“ anh Dương đẩy mắt kính, “nhưng mà hình như cậu đấu đâu lại em ấy.”
Tim Thành Nham trong chớp mắt như bị Kalista găm giáo rồi giật Giày Vò——
“Sao thế được!” Hổ ca nhảy dựng lên trước, “Nham thần xếp đầu trong giải solo hồi đó đấy!”
“Ừm,“ Bùi Lộ không ngoảnh đầu lại, “nhưng đã mấy năm rồi anh không đụng đến game.”
“Cái này là cậu không hiểu anh rồi, tiểu Lộ,“ Thành Nham nói, “anh ở nước ngoài vẫn thường xuyên tranh thủ thời gian làm vài ván đấy...”
Anh Dương hỏi: “Đánh rank Bạc với vợ chứ gì?”
“...”
Mục Vãn Vãn vẫn còn đang trả lời phỏng vấn, không hề hay biết ngọn lửa chiến tranh ở hậu trường đã từ từ lan đến chỗ mình.
Người dẫn chương trình: “Xem ra Wan cũng u mê Nham thần!”
“U mê... vẫn chưa đến mức đó, nhưng mà tôi thật sự thấy anh ấy rất giỏi,“ Mục Vãn Vãn nhìn khán giả phía dưới, không thấy Thành Nham đâu nữa, thế là con ngươi cô đảo một vòng, nhìn vào ống kính máy quay gần nhất, nói, “nhưng trong đội thì lại có một anh bạn u mê anh ấy, đường trên của chúng tôi, Hổ ca—— cũng chính là người đã có được chiến công đầu trong ván một của ngày hôm nay.”
Cô ở trên sân khấu quảng cáo giúp đồng đội, còn trong phòng chờ, Hổ ca chỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
Mất mặt quá mà!
“Không phải cậu rất muốn gặp anh ấy à, giờ anh ấy đang ở đây, sao cậu không qua đó nói vài câu đi.” tiểu Bánh Bao nhỏ giọng nói.
“Nói gì giờ?!”
“Sao tôi biết được... xin chữ kí này, ôm một cái này, chụp hình này?”
“Cậu bị điên à, có phải theo đuổi thần tượng đâu...”
Thành Nham lúc này đang ngồi cạnh anh Dương, cảm thán: “Xem bọn nó thi đấu, cứ như được quay về mấy năm trước vậy.”
“Gần đây cậu có gặp họ không?” anh Dương hỏi.
Họ ở đây là chỉ những thành viên trước đây của TS.
“Không, nếu gặp đương nhiên sẽ gọi cho cậu rồi,“ Thành Nham ngả người ra sau, “thật ra tôi mới về nước hôm qua thôi, vé xem ngày hôm nay là vợ tôi âm thầm mua giúp...”
“Giờ cậu về là đúng lúc đấy,“ anh Dương cười, “nếu nửa năm trước mà cậu đến xem, chắc sẽ tức chết.”
“Cậu tưởng tôi không xem chắc? Ngay cả trận năm ngoái các cậu để MA có được ván đấu hoàn hảo (perfect game) tôi cũng xem rồi.”
Ván đấu hoàn hảo, nghĩa là đến tận khi trận đấu kết thúc, cả đội đều không có ai phải nằm xuống.
Anh Dương thừa nhận: “Trận đó chiến thuật có vấn đề, do tôi BP sai lầm.”
“Có gì đâu, thi đấu có thắng có thua, cậu không cần quá để tâm đến chuyện thắng thua làm gì,“ Thành Nham cười, nói, “thi đấu thì phải tận hưởng cả quá trình chứ—— mà sao phỏng vấn mãi vẫn chưa xong thế? Giờ phỏng vấn toàn rườm rà dài dòng như vậy cả à?”
“Thành viên mới của bọn tôi lần nào phỏng vấn cũng lâu như vậy cả,“ trong lời anh Dương nói còn mơ hồ mang theo một chút tự hào, “bởi vì lần nào bên MC cũng có rất nhiều câu muốn hỏi em ấy.”
Anh Dương vừa dứt lời thì nghe thấy người dẫn chương trình hỏi.
“Là thế này, tôi có nghe nói trước khi gia nhập TS Wan thần đã từng tham gia một giải solo lớn của quán cà phê internet, còn vô địch nữa, mọi người đều biết trước đây Nham thần cũng từng là quán quân của giải solo... Wan thần, nếu có một ngày bạn thi đấu solo với Nham thần, bạn nghĩ mình có cơ hội giành chiến thắng không?”
Anh Dương: “...”
Thấy dáng vẻ trầm tư của Mục Vãn Vãn, anh không nhịn được mà xoa xoa chân mày.
Quả nhiên, Mục Vãn Vãn cân nhắc xong thì đưa ra câu trả lời: “Có lẽ là có.”
“Bao nhiêu phần trăm?”
“Chắc là 50-50?”
Cả trường quay ồ lên!
Thành Nham vốn dựa vào năng lực xuất chúng của mình để hút fan, mấy năm trước TS thậm chí còn có thể phân cao thấp với đội của Hàn Quốc, giương cao lá cờ lật đổ ách thống trị tại nền thể thao điện tử của người Hàn. Trong nước có nhiều ADC như vậy, tìm đại một người hỏi xem thần tượng của người đó là ai, đáp án chắc chắn sẽ là Thành Nham—— càng khỏi nói đến chuyện có người dám tự tin tuyên bố có thể đấu tay đôi với Thành Nham.
Người dẫn chương trình cười ha ha, nói: “Tự tin như vậy? Đó là Nham thần đấy.”
“Không phải là tự tin, mà là phân tích khách quan thôi... Dù sao Nham thần cũng đã giải nghệ gần ba năm rồi, mà tôi thì gần đây lại đang luyện tập với cường độ cao, chỉ có lợi thế về mặt thời gian thôi.”
Lợi thế về mặt thời gian gì chứ!
Anh Dương thật sự muốn xách tai cô mà hỏi: ngoan ngoan nói không có cửa thắng thì chết à! Ngoan ngoan nói mình là fan của Thành Nham thì chết sao!! Đây là cơ hội vàng để thu hút fan của Thành Nham đó em có hiểu hay không!!!
“AD mới này của các cậu...” Thành Nham cũng cười, “Đủ tự tin đấy. Đúng không, tiểu Lộ?”
Bùi Lộ: “Dạ?”
Thành Nham giả vờ nghiêm túc: “Cậu là hỗ trợ của cô ấy mà, sao, anh mạnh hay cô ấy mạnh?”
Thời còn ở đội hai Bùi Lộ đã từng làm dự bị cho TS, cũng từng hỗ trợ Thành Nham mấy trận.
“Cái này cần gì hỏi nữa, chắc chắn là anh rồi.” Hổ ca cướp lời.
“Lời của fan u mê không có giá trị tham khảo.” Thành Nham bác bỏ lời anh ta.
Bùi Lộ cười phối hợp: “Sao anh lại đi so bì với đàn em làm gì.”
“Anh cũng chỉ nhất thời tò mò thôi, thế này đi, em thấy hỗ trợ cho anh thoải mái hơn, hay là hỗ trợ cho cô ấy thoải mái hơn?”
Lần này Bùi Lộ gần như không hề do dự: “Cô ấy.”
“...” OK.
Hổ ca nghĩ thầm, anh nghĩ lời của tiểu Lộ có giá trị tham khảo à? Cái tên fan u mê này là người tặng quà hai mươi nghìn tệ cũng không thèm chớp mắt lấy một cái đấy...
Rốt cuộc cũng phỏng vấn xong, Mục Vãn Vãn trở lại nhìn thấy Thành Nham cũng không có gì bất ngờ, chỉ khẽ nhướng mày, sau đó bình tĩnh chào hỏi: “Nham thần.”
“Chào em, tiểu Wan thần,“ Thành Nham co tay lại, dựa lên người Hổ ca, “hôm nay đánh tốt lắm, anh xem mà muốn trở lại thi đấu luôn đấy—— chức quán quân solo lần trước của em là ở giải nào thế?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Mục Vãn Vãn ngơ ra: “Chỉ là một giải solo nhỏ do bên nền tảng livestream tổ chức thôi.”
“Ồ...có muốn solo một ván với anh không?”
Nghe thấy câu này, trừ Mục Vãn Vãn, những người khác đều ngớ người.
“Đừng hiểu lầm, thấy bọn em thi đấu làm anh cũng muốn làm đôi ba ván, nhưng mà 5 đấu 5 thì lại không đủ người,“ Thành Nham cười híp mắt, trên mặt không có chút ý xấu nào.
Cho dù có giải nghệ rồi đi nữa thì lòng hiếu thắng đó vẫn còn.
Anh không biết đã bao lâu rồi mình không có cái khao khát muốn chứng minh bản thân như thế này——
“Thế nào? Chỉ được lấy ADC, chúng ta chơi hai ván, đến trụ sở của bọn em cũng được, để anh thỏa cơn ngứa tay đi.”
“Cậu đang làm gì vậy hả... tuổi già nhưng chí không già phiên bản thể thao điện tử?” anh Dương cười anh ta.
“Được ạ.”
Mục Vãn Vãn đáp nhanh gọn lẹ.
Anh Dương: “Hai người...”
“Ầy sao cậu vẫn chả khác trước gì cả thế,“ có được câu trả lời, Thành Nham theo phản xạ xắn tay áo, “giao lưu giải trí thôi mà, đừng sợ bóng sợ gió như thế, Wan, chúng ta đi đâu đánh đây?”
Bùi Lộ đứng dậy: “Đánh tại trụ sở đi.”
Không ngờ đến cả Bùi Lộ cũng tham gia, anh Dương khuyên ngăn không được, lải nhải suốt dọc đường.
“Giao lưu hữu nghị thôi, ai thắng ai thua cũng không được tiết lộ ra bên ngoài!”
Xuống xe, Hổ ca lén lại gần Thành Nham: “Nham thần, tiểu Vãn thích nhất là chơi Tristana với Lucian... Tốt nhất là anh nên giành trước Lucian của em ấy.”
Vãn Vãn, đừng trách huynh đệ vô tình, thần tượng tuyệt đối không thể thua được!
Một phía khác, Bùi Lộ đứng cạnh xe chờ Mục Vãn Vãn xuống.
Sau khi Mục Vãn Vãn xuống xe, vén tóc, tiện thể hỏi: “tiểu Lộ thần, lỡ lát em mà thua thì sao?”
“Không sao.” Bùi Lộ cười dịu dàng, “đây là trụ sở, anh có thể rút dây mạng ra.”