Mười phút livestream cuối cùng, anh Dương quay trở lại.
Vừa xem cuốn sổ trong tay vừa hỏi: “Stream bao lâu nữa thì xong?”
[Má ơi! Giọng của người này gợi cảm quá đi á á á là ai thế??? Cho xin cái góc máy quay đi!!!]
[Giọng hay thật chứ, lọt hố rồi...]
[Cho xin góc máy quay +1]
“...Là quản lí của đội bọn tôi, có vợ rồi, các bạn đừng mơ tưởng nữa.” cô nói tiếp, “nốt mười phút nữa là off stream.”
Anh Dương tỏ vẻ khá khinh bỉ—— con người thời buổi bây giờ lại kích động đến cỡ này chỉ vì một cái giọng nói thôi sao?
Anh ngồi vào ghế, tính đợi Mục Vãn Vãn stream xong rồi mới nói chi tiết chuyện ngày mai, tiểu Bánh Bao sấn tới: “anh Dương êi, lần sau lúc em livestream anh cũng qua nói vài câu nhớ.”
Anh Dương: “...Xéo, thay vì có mấy cái suy nghĩ này thì cậu nên lo mà nghĩ cách luyện đánh ở thế bị ép đi.”
Nói xong, anh ta dời tầm mắt đến trước màn hình.
Đúng lúc chứng kiến cảnh Mục Vãn Vãn bị bộ đôi đường dưới bên kia băng trụ.
Hình như đã bị gank một lần rồi, Tahm Kench của Bùi Lộ bị cấu quá nhiều máu nên đã biến về, vừa mới từ nhà đi ra, mới đến gần trụ hai, tình hình này thì không cứu nổi cô Caitlyn thấp máu kia rồi.
Mục Vãn Vãn liếc nhìn bản đồ, xác định đủ tầm, dùng luôn Tốc Biến, kết quả Jax đi rừng bên kia bất thình lình vòng ra từ mé rừng bên cạnh, Caitlyn lập tức dùng thêm cả kĩ năng đào thoát là E (Lưới 90), Tahm Kench đến nơi kịp lúc, nuốt ngay Caitlyn vào, thành công trốn thoát khỏi màn truy đuổi của Jax.
Caitlyn ra khỏi miệng Tahm Kench, Mục Vãn Vãn thở phào một hơi, đang định biến về thì thấy quả tên lửa siêu to khổng lồ của Jinx bay tới từ phía xa xa——
Cô vừa thấy đã la toáng lên: “Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ!!!”
Bùi Lộ mím môi không nói gì, quyết đoán dùng luôn Tốc Biến vừa mới hồi lại của mình, vững vàng chặn được chiêu cuối (Tên Lửa Đạn Đạo Siêu Khủng Khiếp) này.
Pha Tốc Biến E đó của Caitlyn, phản ứng cực kì nhanh, có thể nhìn ra được thực lực của người điều khiển, nhưng lực chú ý của anh Dương không nằm ở đây——
Mới vừa rồi mặc dù Mục Vãn Vãn la hét hoảng loạn, nhưng Caitlyn thì vẫn vững vàng, Bùi Lộ cũng kịp lúc Tốc Biến đến chắn trước mặt Caitlyn, trong suốt khoảng thời gian đó cả hai người đều không có bất kì giao tiếp nào về mặt vị trí, thậm chí ngay cả ping cũng không.
Anh Dương hài lòng thu hồi tầm mắt, xem ra quãng thời gian đấu xếp hạng đôi này không phải là uổng phí.
Sau khi off stream, anh Dương nói: “Anh đã hẹn đấu tập với HSS vào chiều mai...”
Tiểu Bánh Bao ài một tiếng thở dài: “Lại là bọn họ, đánh với họ thì có gì——”
“Thời hạn cấm thi đấu của Phù Châu chắc đã qua rồi,“ Bùi Lộ cắt ngang câu nói của anh ta, đồng thời tắt giao diện thống kê đi, “đừng khinh địch, đánh nghiêm túc vào.”
“Thật ra đội hẹn đấu tập cũng nhiều lắm,“ anh Dương nói, “nhưng anh vẫn nhận lời HSS, những đội khác chỉ muốn quan sát thao tác của tiểu Vãn, sẽ không đấu nghiêm túc với các cậu đâu, các cậu nghĩ lần trước GGX đã dốc hết sức rồi chắc?”
Tiểu Bánh Bao ngậm miệng.
“Nếu muốn đấu tập với đội mạnh, trước tiên các cậu phải có đủ thực lực và bản lĩnh đã, được rồi không nói chuyện này nữa, tiểu Vãn, ngày mai không cần phải ra ngoài nữa, bên đó sẽ đến trụ sở để chụp. Bọn họ muốn tranh thủ quay phỏng vấn luôn.”
**
Ngày hôm sau, sáu người của đoàn chụp ảnh đến trụ sở.
Thợ chụp vẫn là người hôm trước, nhìn thấy Mục Vãn Vãn, khóe miệng anh ta giật giật: “Lần trước chụp một phát ăn liền tốt biết chừng nào, lần này có cảm giác lại là một chuyến đi xa rồi.”
Mục Vãn Vãn ngồi trên ghế, ngáp một cái: “Em sẽ chụp đàng hoàng mà.”
Lần này thợ trang điểm là nam.
Anh ta vừa giúp Mục Vãn Vãn gắn lông mi vừa nói: “Ôi... anh vậy mà lại được trang điểm cho tiểu Wanan này, thích quá, là người thật ó! Anh có thể nhéo má em cái được không?”
Vừa dứt lời, anh ta thò luôn tay nhéo Mục Vãn Vãn.
Mục Vãn Vãn: “...”
Da gà da vịt của cô nổi cả lên rồi.
Cô hơi ngả ra sau tránh né, vẻ mặt khó chịu, đang định lên tiếng nói gì đó.
“Phiền anh tập trung trang điểm, đừng động tay động chân.”
Bùi Lộ vừa thay xong đồng phục đi ra, nhìn thấy một màn này, chân mày cau chặt lại.
“Ôi ôi Lu thần đừng tức giận, tôi là fan của tiểu Wanan, nhất thời không kiềm chế được thôi,“ mọi người đều biết Lu thần tốt tính, thợ trang điểm cũng không để chuyện này trong lòng, thậm chí còn cong ngón tay khẩy khẩy lông mi của Mục Vãn Vãn, “Lông mi cũng dài thật đấy, anh còn tưởng là mi giả cơ, dáng môi cũng đẹp nữa...”
Bốp——
Bùi Lộ bất thình lình đi tới, hất tay anh ta ra.
Mọi người đứng hình, đến khi phản ứng lại được, tiểu Bánh Bao cũng lên tiếng: “Có bệnh à, trang điểm thì lo trang điểm đi, sờ tới sờ lui tính làm gì vậy?”
“Ấy không phải không phải,“ trợ lí chụp ảnh vội vàng đi qua, “không phải anh ấy cố ý đâu,“ cô gái hạ thấp giọng xuống, nói với Bùi Lộ, “Lu thần, hiểu lầm rồi, anh ấy là cong mà, rất hay gần gũi với nữ giới... đừng để bụng nhé.”
Bùi Lộ ừm với cô ấy một tiếng, sau đó nhìn về phía Mục Vãn Vãn: “Đừng trang điểm nữa.”
Mục Vãn Vãn vẫn ngồi đó, nhìn Bùi Lộ, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Có phải Bùi Lộ mới vừa nổi nóng không?
Bùi Lộ không thèm nhìn đến thợ trang điểm, nói tiếp: “Không trang điểm cũng đẹp, đừng trang điểm nữa.”
Mục Vãn Vãn hồi thần, gật đầu: “Được.”
Thật ra vốn chẳng cần trang điểm gì nhiều, chỉ gắn cái lông mi, tạo khối tạo điểm nhấn, những thứ này Mục Vãn Vãn đều tự làm được.
Thợ chụp ảnh rõ ràng là không định can thiệp vào mấy chuyện này, đợi Mục Vãn Vãn đánh tạo khối xong, vẫy tay với cô: “Bắt đầu thôi.”
Cô đứng trước phông nền đã được dựng sẵn: “Cần tạo dáng thế nào ạ?”
“Không cần tạo, tấm này dùng cho phần giới thiệu khi thi đấu, đứng thẳng lên là được,“ thợ chụp ảnh nhìn vào ống kính, suy nghĩ một hồi, “ầy không phải, em không cần làm cái mặt như đang chụp chứng minh thư vậy đâu.”
“...” Mục Vãn Vãn khẽ nâng cằm lên.
Lần chụp này đơn giản nhanh gọn hơn so với lần trước nhiều, thời gian chụp còn không lâu bằng thời gian cô trang điểm nữa.
Sau đó đến lượt Bùi Lộ quay đoạn phim phỏng vấn.
“Phỏng vấn mỗi tiểu Lộ thôi à?” tiểu Bánh Bao “chậc”, nói: “làm tôi mất công tạo kiểu tóc.”
“Cái tổ quạ này của cậu là kiểu tóc làm rồi đó hả?” Hổ ca ghét bỏ nói, “chỉ là nêu suy nghĩ về đối thủ trước khi thi đấu thôi.”
“Ừm,“ anh Dương nói, “vốn không định để tiểu Lộ đi đâu—— nhưng anh sợ các cậu đi lại mở mồm ra chửi GGX thì khổ.”
Quay chụp xong xuôi là đến giờ cơm trưa, bởi vì tranh cãi ban nãy, đội chụp ảnh quay phim cũng không ở lại ăn cơm, chào tạm biệt xong thì rời đi.
Trận đấu tập với HSS vào buổi chiều là một trận BO3.
Lúc vào phòng, người của HSS đã có mặt rồi.
[TS.Roubao: Vào?]
[HSS.Zhoou: Ừm]
Không có một câu dư thừa nào, vào thẳng ván đấu.
Hiện tại số điểm tích giải mùa xuân của HSS đang xếp chót bảng, không có người đi rừng Phù Châu, việc đồng đội bị cấm thi đấu rõ ràng có ảnh hưởng nhất định đến các tuyển thủ khác, từ sau khi Phù Châu vắng mặt đến giờ, HSS chưa thắng được một trận nào, về cơ bản là đã không còn hy vọng vào play-off, lối đánh của toàn đội trông cũng bạc nhược đi nhiều.
Trận BO3 này, TS thắng rất nhẹ nhàng.
Mục Vãn Vãn phá bỏ nhà chính của đối phương, tiểu Bánh Bao không nhịn được nữa.
“HSS sao thế này... gần đây không tập luyện gì à? Sao càng lúc càng gà vậy, cứ như đang đánh với năm thằng bạch kim ấy.”
Vào giao diện thống kê, tiểu Bánh Bao nghĩ nghĩ rồi gửi đi một cái dấu câu.
[TSRoubao:?]
Người của đối phương không nói gì, toàn bộ thoát ra khỏi phòng.
“Bánh Bao, cậu làm vậy là quá đáng rồi đấy, thắng còn muốn cà khịa?” Hổ ca nói.
Tiểu Bánh Bao khó hiểu: “Tôi cà khịa chỗ nào đâu? Các cậu không cảm nhận được à, nhoáng một cái đã thắng rồi...”
“Cậu bị ngu à, là tại chúng ta đã mạnh hơn thôi,“ Hổ ca cười hì hì vỗ vỗ đầu anh ta, “Cậu nhìn điểm đánh giá của Vãn Vãn xem.”
Điểm đánh giá Tencet dành cho Caitlyn là 14.2, chắc suất MVP.
Điểm số này trong các ván xếp hạng cũng đã là cao rồi, càng khỏi nói đến trong các trận đấu tập.
Buổi tối, năm người tập luyện cùng nhau đến hơn ba giờ sáng, bị anh Dương giục mới chịu về phòng.
Mục Vãn Vãn nằm trên giường, không hề buồn ngủ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở WeChat ra, gửi tin nhắn cho mẹ Mục và Lâm Cửu, nói chuyện ngày mai mình đi thi đấu.
Giờ này mẹ Mục đã ngủ rồi, còn Lâm Cửu thì trả lời rất nhanh.
Lâm Cửu: “Tớ biết, hồi sáng đã thấy lịch thi đấu rồi.”
Lâm Cửu: “[hình ảnh][hình ảnh]”
Một tấm là vé xem trận ngày mai, tấm còn lại là hai bảng đèn cổ vũ có viết chữ “Wan” ở phía trên.
Vãn: “Ngày mai không phải cậu có tiết à?”
Lâm Cửu: “Cúp thôi. Trận đầu ra quân của cậu sao tớ có thể không đi được chứ!”
Mục Vãn Vãn không nhịn được mà bật cười, cuối cùng tám với Lâm Cửu rồi ôm điện thoại ngủ mất.
**
Hôm thi đấu là một ngày trời trong xanh.
Sáu người của TS đi ra khỏi trụ sở, đứng ở cổng chờ xe đến.
Mục Vãn Vãn yên lặng đứng đó, tay vô ý cử động liên tục, cô mặc áo khoác, đeo khẩu trang, hơn nửa khuôn mặt đều bị che kín.
“Tiểu Vãn, mắt em díp lại luôn rồi kìa...ngủ không đủ giấc hả?” tiểu Bánh Bao hỏi.
“Không có“. Giọng cũng rất khàn.
Cô vừa ngủ dậy đã thấy không được khỏe, cổ họng khô rát, mí mắt nặng trĩu, tay lạnh, mũi thì nghẹt.
Bùi Lộ vừa từ trong trụ sở đi ra, nghe vậy thì quét mắt nhìn một cái, lập tức nhìn ra được bất thường của cô.
“Cảm rồi à?”
“Chắc có chút chút...” khẩu trang ngộp khó chịu, Mục Vãn Vãn kéo xuống, chóp mũi đỏ ửng, bộ dạng này, so với người tối qua còn hoạt bát vui vẻ livestream hoàn toàn là hai người khác nhau.
Trông giống một cô bé khốn khổ.
Anh Dương cau mày: “Mở máy sưởi mà sao lại cảm được?”
“Máy sưởi mở lớn quá nên em mở cả cửa sổ,“ Mục Vãn Vãn khịt mũi, thành thật, “...hình như còn đá cả một ít chăn ra nữa.”
Bùi Lộ đưa tay lên, để mu bàn tay của mình dán lên trán cô.
“Hơi sốt,“ Bùi Lộ nói, “hay hôm nay để tiểu Huy đấu.”
“Đừng!” Mục Vãn Vãn nghĩ cũng không thèm nghĩ, thốt ra ngay một câu.
Anh Dương cũng đồng ý với Bùi Lộ: “Em thế này sẽ ảnh hưởng đến phong độ thi đấu đấy.”
Mục Vãn Vãn lắc đầu ngay, “Em sẽ thi đấu thật tốt mà, thật đó!”
Anh Dương há miệng định nói gì đó, Bùi Lộ nhìn chằm chằm vào cô, lên tiếng trước: “Uống thuốc chưa?”
“Chưa, đánh xong rồi uống,“ Mục Vãn Vãn nhỏ giọng xuống, “nếu không sẽ buồn ngủ.”
“Thôi cứ để em ấy đấu đi,“ tiểu Bánh Bao nói, “đã kích động cả một buổi tối rồi, với lại tôi nghĩ cho dù em ấy có đấu bằng chân thì cũng tốt hơn tiểu Huy.”
Anh ta dừng một chút, “Ý anh là các tướng AD ấy.”
Tiểu Huy đồng tình: “Chuẩn luôn, AD của em thật sự không tốt, trình cỡ bạch kim thôi.”
Anh Dương nghe vậy, thấy cũng có lý, nhìn về phía Bùi Lộ.
Bùi Lộ xác nhận: “Thật sự không sao chứ?”
“Ừm!” Mục Vãn Vãn gật đầu lia lịa, “anh tin em đi.”
Bùi Lộ nhìn cô một lúc lâu, khẽ thở dài.
“Cứ đánh một ván trước, không ổn thì đổi sang tiểu Huy.”
Nói xong, anh bỗng nhớ đến gì đó, xoay người đi vào trụ sở.
Anh Dương gọi với theo: “Sắp lên xe rồi cậu còn đi đâu đấy?”
“Lấy ít đồ.”
Ba phút sau, Bùi Lộ chạy ra, trong tay còn cầm theo một tấm chăn.
Anh nhét chăn vào tay Mục Vãn Vãn: “Ở đó không có máy sưởi, đến phòng chờ thì đắp cái này vào.”
Mục Vãn Vãn nhận lấy.
Chăn mềm mềm, sạch sẽ, thơm phức.