Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 63: Chương 63: Chơi được thêm cả trăm ván nữa




Trong phòng họp.

“Nói đi,“ anh Dương quẳng chìa khóa xe lên bàn, giọng bực bội, “có chuyện gì?!”

Trần Hòa im lặng ngồi xuống, dáng vẻ hung hăng lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hai tay anh ta để giữa hai đùi, “chậc” một tiếng, nói: “Tôi đến để bàn chút chuyện với các anh.”

Anh ta nhìn về phía Bùi Lộ, nói: “kết quả lại có người không cho tôi vào? Cậu nói xem, thế có phải là chó cậy gần nhà không.”

Mặc dù đã rời khỏi đội, nhưng lúc bàn mấy chuyện như thanh toán hợp đồng, anh Dương không hề có thái độ gì quá đáng, không lạnh không nhạt, thế nên anh ta cũng chẳng lo lắng gì.

Bùi Lộ ngồi trên ghế, mặt không có biểu cảm gì: “Không hiểu nghĩa của thành ngữ thì đừng dùng lung tung.”

Câu này thành công kích thích một góc khác trong lòng Trần Hòa: “Sao, xem thường tôi chỉ học hết cấp ba à? Hay là thi đấu chuyên nghiệp còn cần phải có bằng cấp?”

“Không cần,“ Bùi Lộ nói, “học vấn không nói lên nhân phẩm, tiểu Bánh Bao học vấn không bằng cậu, nhưng lại khác cậu một trời một vực.”

Tiểu Bánh Bao đang nghe lén ở ngoài nghe vậy định xông vào, bị Hổ ca giữ lại: “Khen cậu đấy! Khen cậu đấy!”

Mục Vãn Vãn ngồi xổm, áp sát tai lên cửa, nghiêm túc nghe.

Cô vỗ vỗ đầu người ở phía trên, làm động tác “suỵt”: “Nhỏ tiếng chút đi, nghe trộm cũng phải sang lên tí chứ.”

Hai người phía trên: “...”

“Được rồi, cậu bớt nói đôi ba câu đi,“ nói với Bùi Lộ xong, anh Dương mới nhìn sang Trần Hòa, “nói đi, hôm nay đến đây lại có chuyện gì nữa?”

“Sao anh không nghe điện thoại của tôi?” Trần Hòa sực nhớ ra.

“Công việc tôi rất bận, điện thoại nhiều, có thể là lỡ mất.”

“Ồ, thật ra cũng không có gì,“ Trần Hòa nói, “Không phải TS có quy định này à? Giải mùa xuân thắng một trận, có thưởng nội bộ... trước khi tôi rời đi chẳng phải đã thắng MA rồi sao?”

TS đúng là có chế độ khen thưởng này, dù sao thì papa nhà tài trợ cũng rất lực, nhưng cũng chỉ là giải thưởng khích lệ, không đáng bao nhiêu tiền.

“Cậu ta túng đến phát điên rồi à? Chút tiền đó cũng muốn lấy cho bằng được?” tiểu Bánh Bao tròn mắt, “nếu không phải cậu ta bị cấm thi đấu, chúng ta có rơi vào bước đường này không? Giờ lại còn dám vác mặt đến đây đòi lấy tiền thưởng?”

Mộc Đầu gật đầu: “Anh Dương sẽ không cho cậu ta đâu.”

“Được,“ anh Dương nghĩ cũng không thèm nghĩ, “lát tôi sẽ bảo bên tài vụ chuyển tiền cho cậu.”

Ba con người ngoài cửa đồng loạt nhìn về phía Mộc Đầu.

Mộc Đầu bình tĩnh như thường: “...”

Anh Dương nói xong, đẩy mắt kính: “Còn chuyện gì nữa không?”

Trần Hòa không ngờ anh Dương lại đồng ý nhanh như vậy, sững ra: “Hết rồi.”

“Ừm, cậu đã nói xong yêu cầu của mình rồi thì giờ đến lượt tôi,“ anh Dương ngồi xuống, “sau này không được phép nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến TS—— những chuyện cậu làm lúc trước mọi người đều biết, tôi cũng không muốn nhắc lại làm gì, đây là lần cuối tôi nói về chuyện này, nếu còn có lần sau, sẽ không có chuyện dễ dàng như thế này nữa đâu.”

Trần Hòa: “Lúc đó là tại tôi tức quá thôi mà? Được rồi, tôi biết rồi.”

“Còn nữa,“ Bùi Lộ đột nhiên lên tiếng, “cách xa các thành viên của chúng tôi ra một chút, dù là trên mạng hay ngoài đời.”

“Tiểu Lộ, dạo này cậu sao thế,“ Trần Hòa vừa nói vừa định khoác vai Bùi Lộ, Bùi Lộ nghiêng mặt lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta, anh ta “chậc” một tiếng, biết điều mà rút tay về, “chúng ta dù gì cũng từng kề vai sát cánh, cậu đừng có mới nới cũ như thế chứ, với lại tôi cũng có làm gì cô ta đâu, cũng chỉ là một ván solo, hôm nay gặp mặt tiện thể chào hỏi với cô ta một câu thôi mà?”

Cái vẻ cười hì hì và những câu chữ anh ta nói ra thành công làm Bùi Lộ chán ghét.

“Trần Hòa, tôi không đùa với cậu,“ Bùi Lộ thu hồi tầm mắt, “cậu mà còn làm phiền cô ấy...”

“Muốn đánh người? Cậu khỏi dọa tôi—— tôi là cái ví dụ sống sờ sờ đây này.” Giọng Trần Hòa đậm vẻ đùa cợt.

“Tôi có rất nhiều cách để tìm cậu,“ trong lời nói của Bùi Lộ không hề mang theo độ ấm, “đừng suốt ngày lấy chuyện cấm thi đấu ra dọa tôi, Trần Hòa, tôi khác cậu.”

Trần Hòa im miệng.

Họ khác ở chỗ nào, trong lòng anh đương nhiên biết rõ, nếu không anh cũng sẽ không chạy đến tìm Bùi Lộ để mượn một số tiền lớn như vậy.

Chỉ là anh không ngờ một người tốt tính như Bùi Lộ lại đối xử với mình như thế, quan hệ giữa hai người trước đây không thể nói là rất tốt, nhưng chí ít cũng là đồng đội, Bùi Lộ đối xử với ai cũng đều rất khách sáo, bây giờ chớp mắt đã chuyển sang...uy hiếp mình?

Đừng nói là Trần Hòa, ngay đến anh Dương cũng bất ngờ.

Anh vội vàng đứng dậy, khoát tay với Trần Hòa: “Vậy cậu về trước đi, tiền tôi sẽ chuyển vào thẻ cho cậu.”

Trần Hòa bị anh nửa lôi nửa kéo ra đến cửa, mở cửa ra, bốn thành viên còn lại của đội đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế dài, tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng, chỉ còn thiếu mỗi cái khăn quàng đỏ nữa thôi.

“Không đi tập luyện đi còn ngồi đây làm gì?” anh Dương biết nhưng vẫn hỏi.

Tiểu Bánh Bao nói: “Tập cả ngày rồi, giờ là lúc thích hợp để nghỉ ngơi.”

Anh Dương lười phải nhiều lời với anh ta, để Trần Hòa tự ra về lại thấy không yên tâm, quyết định đích thân tiễn chân kẻ rắc rối này.

Không còn gì che chắn, Mục Vãn Vãn vừa khéo nhìn thấy Bùi Lộ đang ngồi ở bên trong.

Bùi Lộ không nhìn ra ngoài, tay cầm điện thoại gõ gõ gì đó, không biết đang làm gì.

Rất nhanh, anh Dương đã trở lại, cửa phòng họp lại đóng kín.

Tiểu Bánh Bao chép miệng: “Hầy, vào dạy dỗ tiểu Lộ đây mà.”

Mộc Đầu đứng dậy: “Tôi đi lên đây, luyện vài ván Lee Sin.”

“Đừng mà, con Lee Sin lúc trước của cậu tôi vẫn còn nhớ đấy...” tiểu Bánh Bao cũng đứng dậy, “tôi cũng lên đây.”

Hổ ca hỏi: “tiểu Vãn, lên luôn không?”

Mục Vãn Vãn lắc đầu: “Em đợi thêm chút nữa.”

Sau khi mọi người đi rồi, Mục Vãn Vãn chống cằm, không nghe lén nữa, cứ thế ngồi ở ngoài đợi.

Rõ ràng cô cũng là người trong cuộc, sao đến cả nghe dạy dỗ cũng không có phần chứ.

Chắc anh Dương sẽ không đổ hết trách nhiệm lên đầu Bùi Lộ đâu nhỉ?

Trong phòng họp, anh Dương hạ thấp giọng, hỏi người đối diện: “Cậu so đo với cậu ta làm gì? Cậu còn không hiểu cậu ta sao, chỉ được cái mồm, không dám động đến tiểu Vãn đâu, ngoài đường có nhiều người như vậy cơ mà...”

“Anh quên trước đây cậu ta bị cấm thi đấu vì lí do gì rồi à? Hơn nữa bây giờ cậu ta bị bức đến đường cùng rồi, chuyện gì cũng dám làm,“ Bùi Lộ ngước mặt lên, nói ra cách mình vừa nghĩ được, “thuê vệ sĩ đi.”

Anh Dương: “Trong đội mười mấy thằng con trai, còn thuê vệ sĩ làm cái gì? Lần này là đúng lúc mấy đứa kia buồn miệng thèm đi ăn, còn bình thường trụ sở lúc nào chả có người.”

“Đề phòng thôi,“ Bùi Lộ nói, “thuê đi, em bỏ tiền.”

“...”

Bùi Lộ im lặng một chút, nói: “Anh có biết tình cảnh hiện tại của Trần Hòa ra sao không.”

“Ra sao?”

“Cậu ta vay rất nhiều tiền của đám người cho vay nặng lãi.”

“Hả??” anh Dương sững người, “không đến mức đó chứ? Nếu thật như vậy...thế hợp đồng giữa cậu ta với QAM thì sao?”

“Có lẽ bên QAM vẫn chưa biết, chuyện này là anh em nói cho em biết.”

Bùi Hải biết chuyện Trần Hòa đánh nhau trong hậu trường, lo đối phương sau khi rời đội sẽ gây phiền phức cho Bùi Lộ, nên vẫn luôn cử người theo dõi.

Bùi Lộ vốn không định nói chuyện này ra, nếu đã rời đi rồi, thì những chuyện của cậu ta không còn liên quan gì đến anh, nhưng nếu Trần Hòa cứ bám mãi không buông, vậy thì anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa.

“May mà anh đồng ý chuyển cho cậu ta số tiền đó, anh còn đang tính tung vài tin đồn về mấy rắc rối lúc trước để dọa cậu ta, dù sao thì chuyện cũng chưa đến mức phải lên phường... mà thế này thì thôi vậy,“ anh Dương nói, “loại người này là không nên đụng vào nhất. Đã vậy sao cậu còn dọa cậu ta làm gì? Dạo này cậu sao thế? Vừa nãy cậu lại còn định đánh người nữa?”

Bùi Lộ đang định nói gì đó thì điện thoại reo.

Anh nghe máy: “Xin chào. Đúng...đã đến rồi à? Được, tôi ra ngay.”

Anh cúp máy, đứng dậy: “Em ra nhận đồ, anh đợi một lát, nhanh thôi.”

Anh Dương xoa xoa chân mày: “Cậu đi đi, đi nhanh về nhanh.”

Nhìn thấy Bùi Lộ, Mục Vãn Vãn đứng bật dậy: “Phía Trần Hòa giải quyết sao rồi? Anh Dương có trách gì anh không? Có phải nhận biên bản phạt không?”

“Yên tâm, không trách gì tôi cả,“ Bùi Lộ nói, “Sao em còn ở đây...thôi, em ở đây đợi tôi, đừng đi đâu.”

Anh nói xong, xoay người chạy ra ngoài cửa, chưa đến nửa phút đã quay lại, trong tay còn cầm hai túi nylon lớn.

Mục Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng, cứ thế nhìn anh đưa đồ cho mình.

“Cháo treo trên xe đạp bị tôi làm đổ hết rồi, hôm nay em ăn đỡ món này nhé?” giọng Bùi Lộ mang vẻ thương lượng, còn xen thêm chút dỗ dành, “lần sau đi học...nhất định sẽ mua cháo về cho em.”

Mục Vãn Vãn giờ mới nhớ ra, cô vẫn còn chưa ăn cơm tối.

Chuyện này bản thân cô còn quên béng đi...vậy mà Bùi Lộ lại vẫn còn nhớ?

Thấy cô không có phản ứng gì, Bùi Lộ đặt thức ăn xuống cạnh cô: “Nhớ ăn đấy, tôi phải vào đây...anh Dương còn đang đợi.”

Mãi đến khi cửa phòng họp đóng lại, Mục Vãn Vãn vẫn chưa kịp hồi thần.

Hồi lâu, cô dùng ngón trỏ móc lấy túi thức ăn, xoay người đi lên lầu.

Bùi Lộ đặt thức ăn của một nhà hàng món Quảng, bên trong là các món điểm tâm (dim sum) kiểu Quảng Châu, cô vừa mở túi ra, tiểu Bánh Bao đã ngửi thấy mùi rồi.

Anh ta sáp lại gần nhìn túi thức ăn: “Ôi vãi, tiểu Vãn, sao em có được món của khách sạn này thế?”

Mục Vãn Vãn hỏi: “Khách sạn này có gì lạ sao?”

“Đắt lắm đó, với lại chỗ đó không phải là không nhận giao hàng à? Hình như chỉ cung cấp đồ ăn cho khách trọ lại đó thôi, anh có người bà con, vì muốn được ăn cơm của nhà hàng này mà chạy sang đó ở hẳn một đêm đấy.”

Mục Vãn Vãn lắc đầu trong hoang mang: “Em không biết, tiểu Lộ thần đặt giúp em đó.”

“Là vậy à... lát anh phải hỏi cậu ấy mới được,“ tiểu Bánh Bao xát xát hai tay, “tiểu Vãn, nhiều đồ ăn như vậy, một mình em chắc không ăn hết được đâu nhỉ?”

Thức ăn đúng thật là rất nhiều, bày hết các hộp ra, chiếm gần hết cả bàn.

Hổ ca đang ngồi trên ghế, tám chuyện với khán giả: “Các bạn xem, làm sao để luyện lên được 240 cân—— cái tên Bánh Bao này, vừa mới đi ăn một bữa bốn trăm tệ với tôi xong, giờ về lại còn đi giành ăn với người khác, đúng vậy, giành ăn với Wan thần của các bạn đấy. Tôi đi ngăn? Tôi ngăn không nổi đâu...”

“Má, lần sau livestream cậu báo trước một tiếng thì chết à! Tiểu Vãn, em đừng mời anh nữa, anh không ăn đâu, anh đang giảm cân mà.” Tiểu Bánh Bao tự biên tự diễn, xoay người tức giận rời đi.

Mục Vãn Vãn ăn vội ăn vàng.

Trên màn hình máy tính là giao diện game của tài khoản Kim Cương V, góc dưới bên phải nhảy ra một đống lời mời kết bạn, cô đều làm như không thấy, cho đến khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc—— [Bà cô mày hôm nay].

Là ID game của Lâm Cửu.

Cô nhanh chóng click đồng ý.

[Bà cô mày hôm nay: Vãn Vãn?]

[Acc phụ không muốn người khác biết: tớ đây.]

[Bà cô mày hôm nay: trao đổi ám hiệu, số cuối của số điện thoại tớ.]

[Acc phụ không muốn người khác biết: 889... cậu bị ngu à?]

[Bà cô mày hôm nay: ai bảo cậu không trả lời WeChat của tớ! hì hì, muốn hỏi cậu, cháo của Trần Kí ngon không?]

[Acc phụ không muốn người khác biết: vừa nãy có chút chuyện, quên không kiểm tra WeChat, dạo gần đây tớ không có ăn món của Trần Kí.]

[Bà cô mày hôm nay: Hả? Lu thần bảo mua cho cậu mà?]

Mục Vãn Vãn ngồi thẳng dậy.

[Acc phụ không muốn người khác biết: cậu gặp anh ấy hả?]

[Bà cô mày hôm nay: ừa, anh ấy còn hỏi tớ cậu thích ăn vị như thế nào nữa mà, cậu không biết hôm nay người xếp hàng ở Trần Kí đông cỡ nào đâu, tớ chờ cả tiếng mới ăn được đó.]

[Acc phụ không muốn người khác biết:...anh ấy cũng phải xếp hàng à?]

[Bà cô mày hôm nay: đương nhiên, anh ấy còn xếp sau tớ nữa kìa!]

Mục Vãn Vãn đơ người, nhất thời thấy cả dạ dày lẫn tim đều đầy ứ lên rồi.

Nửa tiếng sau, Hổ ca đi ngang qua sau lưng cô, nhìn thấy màn hình máy tính của cô, không nhịn được mà hỏi: “Sao em vẫn còn đánh rank Kim Cương V? Chơi lâu vậy rồi, vẫn chưa lên được à?”

Mục Vãn Vãn nói: “Đây là tài khoản Kim Cương V thứ tư rồi.”

Hổ ca: “Khiếp thật, đừng đánh nữa, cái rank này mẹ nó tức anh ách ấy.”

“Không sao,“ Mục Vãn Vãn không ngoảnh đầu lại, tay thao tác thuần thục, hoàn toàn ngó lơ mấy câu chửi rủa gây sự của những người chơi khác ở góc dưới bên trái, “giờ em thấy mình còn chơi được thêm cả trăm ván nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.