Đứng trước tư duy logic của bạn mối tình đầu này, Mục Vãn Vãn ngơ ra gần mười giây mới theo được.
Cô cảm thán: “Anh là đồ ngốc hả?”
Bùi Lộ đưa tay lên, ngón tay cong lại đặt trước miệng, che đi kha khá cảm xúc, vẫn còn nhẫn nại khuyên nhủ cô: “...Em không nên chửi người như thế.”
Câu Mục Vãn Vãn định nói đã ra đến cổ họng rồi lại lộn ngược trở về, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cũng vẫn không nói ra.
Không phải là xấu hổ ngại ngùng gì, chỉ là thái độ trong phòng livestream của cô lúc trước...nếu giờ cô tỏ tình với Bùi Lộ, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người nghi ngờ về mục đích của cô khi gia nhập TS?
Sợ rằng ngay cả đồng đội của cô cũng sẽ nghĩ như thế.
Cô thu hồi tầm mắt, vừa đi vừa nói: “tiểu Lộ thần, chắc chắn chúng ta sẽ đưa TS về lại với thời kì đỉnh cao.”
Không ngờ tốc độ chuyển chủ đề của cô lại nhanh như vậy, Bùi Lộ gật đầu: “Ừm.”
“Thế nên anh nhất định phải tập luyện cho tốt,“ Mục Vãn Vãn vỗ vỗ vai anh, “dồn hết tâm tư vào việc thi đấu.”
Cô nhấn mạnh trọng điểm, từng câu từng chữ, “đừng vội yêu đương trai gái làm gì, anh vẫn còn trẻ mà!”
Bùi Lộ nghĩ nghĩ: “Vậy còn em thì sao?”
“Em, em cũng sẽ không vội!”
Bùi Lộ trong lòng chưa yên tâm lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Hai kẻ ngốc nghếch vai kề vai quay về trụ sở.
Không ngờ lại đụng phải anh Dương, anh ta quan sát hai người với sắc mặt là lạ, sau đó khoát khoát tay: “Hai đứa đi lên đi.”
“Hai người luyện tập ở trụ sở là được rồi, sao phải lén chạy ra ngoài tiệm net chơi làm gì thế?” vừa lên lầu đã nghe thấy nghi hoặc của tiểu Bánh Bao, “thiết bị của quán net tốt bằng của trụ sở à?”
Bùi Lộ: “...Sao cậu biết bọn tôi đến quán net?”
Anh Dương giơ điện thoại đến trước mặt anh.
[Vô tình gặp Lu thần và Wan ở quán cà phê internet! Hai người ngồi cạnh nhau trông có vẻ tình tứ lắm [hình ảnh].]
[Đờ phắc! TS chiêu mộ cô ta về rốt cuộc là để thi đấu hay là để mồi chài đồng đội thế??]
[Thế này là muốn dùng chính bản thân mình làm minh chứng: thể theo điện tử vẫn có tình yêu.]
[Hai người họ mặc đồ đôi?]
Nhìn thấy bình luận này, Mục Vãn Vãn mới phát hiện bộ quần áo cô chọn đại đúng thật là na ná với của Bùi Lộ, đều là trên trắng dưới đen, gán ghép nói là đồ đôi cũng là không phải là không thể...
Bùi Lộ đọc hết bình luận, vẻ mặt không dễ nhìn cho lắm: “Bạn kí túc thời cấp ba của em lâu lâu mới đến một lần, với lại hôm nay là sinh nhật cậu ấy, nên em mới ra ngoài chơi chung với cậu ấy vài ván game, người đăng bài này không chụp cậu ấy vào.”
“Vãn Vãn cũng là do em gọi đến.”
Hổ ca tò mò: “Gọi em ấy đến làm gì, xem hai người bọn cậu đấu đôi?”
Bùi Lộ: “...”
“Chẳng phải anh Dương bảo sắp sửa thi đấu lại rồi, không cho chúng ta ăn đồ quá nhiều dầu mỡ sao,“ Mục Vãn Vãn giành nói trước, “em không chịu nổi nên muốn lén ra ngoài ăn lẩu, là cái quán tên “Thập Lý Hương” ở đường đối diện á.”
Cô nói xong còn phán như thật, “ngon lắm luôn.”
“...” lần đầu tiên anh Dương thấy một người đã đi ăn vụng mà còn hiên ngang thoải mái như vậy.
Tiểu Bánh Bao vừa nghe đã thèm: “Sao em còn ăn nhiều hơn cả anh thế? Con gái người ta ai cũng sợ béo, vậy mà em lại còn lén đi ăn! Muốn giành vị trí đại diện cân nặng của TS với anh hả?”
Mục Vãn Vãn: “...Yên tâm, em không giành với anh đâu.”
Cô vừa nói vừa vô tình liếc thấy tiêu đề một bài khác trong điện thoại của anh Dương.
[Cùng soi những chi tiết nhỏ cho thấy Lu thần thích Wan!]
Mắt cô sáng rực lên, vừa định thò tay ấn vào xem thì anh Dương đã nhanh chóng thu điện thoại lại rồi.
“Hai ngày này đừng có ai xin anh cho nghỉ, anh không duyệt đâu,“ anh Dương nhìn đồng hồ, “bữa kia đấu rồi, tập luyện cho tốt vào.”
“Mục tiêu của chúng ta là play-off.”
“Play-off?” Mộc Đầu nghi hoặc lên tiếng, “lần này không phải chỉ để thử nghiệm thôi sao.”
“Mới đầu là không muốn tạo áp lực cho các cậu,“ anh Dương ném cuốn sổ lên bàn, “Sau trận đấu hôm đó, anh cảm thấy chúng ta vẫn có hy vọng vào play-off. Hiện tại chúng ta thắng 2 thua 3, nếu thắng liên tục các trận sau...”
“Thắng liên tục?” tiểu Bánh Bao bật cười, “nếu ở bảng B thì còn được, chứ bảng A có nhiều đội mạnh quá mà.”
“Có bắt các cậu phải đầu bảng đâu, vào top 4 thôi,“ anh Dương nói, “chuyện này có gì khó, hiện tại các cậu đã ở vị trí thứ năm rồi?”
Hổ ca: “...Thì cũng chỉ có HSS làm đệm lót phía sau chúng ta thôi mà.”
“Đừng nhụt chí thế,“ Bùi Lộ nói, “giữ được phong độ như trận trước thì chúng ta có thể vào được play-off.”
Điện thoại anh Dương reo lên, anh ta liếc nhìn, hai chữ Du Long xuất hiện chình ình trên màn hình.
Sắc mặt anh ta không thay đổi, sau khi nhận thì đứng dậy đi ra ngoài: “Chào anh.”
...
“Đi thôi,“ Bùi Lộ đột nhiên vỗ đầu cô, “tập luyện.”
Mục Vãn Vãn lấy điện thoại ra, chạy nhanh lên lầu: “Đợi em một lát, em đi thay quần áo!”
Lên lầu, cô đóng chặt cửa lại, mở khóa điện thoại, nhanh chóng mở trang Tieba anh Dương vừa cho xem.
Bài đăng đó vẫn còn treo ngay đầu trang, cô không tốn bao nhiêu công sức đã tìm thấy rồi.
[Cùng soi những chi tiết nhỏ cho thấy Lu thần thích Wan, PS: đây chỉ là quan điểm cá nhân, không chửi không rủa, không thích mời đi ra cảm ơn.
1. Làm nóng nào, các bạn hãy cùng cảm nhận ánh mắt chứa chan tình cảm của Lu thần nào. [hình ảnh]]
Tấm này là do fan chụp hôm bọn cô đấu với GGX, trong hình, Mục Vãn Vãn đang cắm dây thiết bị của mình, ánh mắt của Bùi Lộ ở bên cạnh đặt trên người cô, nhưng khoảng cách quá xa, Mục Vãn Vãn phóng to mấy lần...vẫn không tài nào nhìn ra được tình cảm chứa chan dạt dào gì đó.
[2. Lu thần nằm vùng rank Hàn bao nhiêu năm, gần như không hề đấu đôi với người khác, ngay cả thành viên của TS cũng chẳng đấu chung với Lu thần được mấy lần, vậy mà Wan thần vừa vào TS, hai người hầu như ngày nào cũng đấu đôi, ân ân ái ái, tình ý nồng nàn!]
Mục Vãn Vãn cứ cảm thấy cái giọng điệu của chủ bài này có hơi quen quen.
Phần này có ất nhiều bình luận trả lời phía dưới.
[Cái khác không nói, riêng khúc này tôi phải vả mặt chủ lầu một phát trước đã, [hình ảnh] xin lỗi nhe, hôm nay Lu thần vừa đấu đôi với một em khác xong. (đừng hỏi sao tôi có ảnh chiến tích, tôi sẽ không để lộ danh tính bạn mình đâu)]
[3. Lu thần thường xuyên xuất hiện trong livestream của tiểu Wanan, lần nào cũng nói giúp cho Wan, giọng cực kì tình cảm...]
[4. Nói một chuyện ngoài lề: Wan thần người đẹp thao tác tốt, sống chung lâu ngày ai mà cưỡng lại được?]
...
Mục Vãn Vãn đọc từng hàng một, càng đọc lòng càng mơ hồ.
Mấy cái này nói lên được gì chứ, Bùi Lộ đối xử tốt với tất cả mọi người, đấu đôi cũng chỉ vì tập luyện thi đấu, hơn nữa anh trông cũng không giống người trọng ngoại hình...
Nghĩ thì nghĩ thế, như đọc xong bài này, cô vẫn ấn lưu về máy, rồi mở khung trả lời ——
[wwdcyy: tổng kết tốt lắm, đã lưu lại, mong chờ chủ lầu cập nhật tiếp!]
**
Hai ngày sau, trận thứ hai sau khi TS thi đấu trở lại, TS vs BXS.
Đã có kinh nghiệm, lần này Mục Vãn Vãn không còn căng thẳng như trước nữa, trận của bọn cô là vào lúc bảy giờ tối, để tránh xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, mọi người đều không ăn cơm, tiểu Bánh Bao chống cằm: “...Phòng chờ của BXS cách chúng ta xa như thế mà tôi còn ngửi được thấy mùi cơm hộp của bọn họ.”
Mục Vãn Vãn ngồi trên sô-pha cùng Bùi Lộ, hai người đang bàn xem đường dưới lát nữa nên đánh ra sao.
Đường dưới của BXS lộ điểm yếu rất rõ ràng, rừng của bọn họ có vẻ cũng không thường xuyến ghé thăm đường dưới, nhưng cũng chưa biết chắc lần này họ có nhắm vào bọn cô hay không.
“Chúng ta đánh đầu và giữa trận, đừng để bọn họ có được bất kì cơ hội nào,“ Bùi Lộ nói, “Em lấy Caitlyn hoặc Varus.”
Mục Vãn Vãn gật đầu: “Anh đói không?”
“...Vẫn ổn.”
Mục Vãn Vãn lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi: “Ăn đỡ đói?”
Tiểu Bánh Bao quay đầu lại, nhìn thấy miệng hai người đường dưới của nhà mình gồ lên một cục: “Chậc, hai người lại còn ém cả kẹo mút—— em cho anh một cây, anh hứa không mách với anh Dương.”
“Anh đi mách đi, em chỉ mang có hai cây thôi.” Mục Vãn Vãn nói.
Hổ ca: “Một cái kẹo thôi mà, anh Dương sẽ không nói gì đâu, đừng nghe cậu ta xạo sự.”
Tiểu Bánh Bao: “...”
Bùi Lộ thưởng thức vị ngọt trong miệng, tranh thủ lúc người bên cạnh đang nói chuyện, len lén gấp giấy gói kẹo bỏ vào túi.
Đội có trận lúc năm giờ vừa vào ván hai của loạt trận BO3, xem ra phải mất thêm một lúc nữa mới đến lượt bọn họ.
Mọi người đều nghiêm túc nhìn lên màn hình, điện thoại nhét trong túi của Bùi Lộ rung lên.
Anh lấy ra xem, con ngươi bất giác tối lại.
Người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, Mục Vãn Vãn ngẩn ra: “Anh đi đâu?”
“Ra ngoài hóng gió một lát.”
Mười phút sau, trận đấu trên màn hình trôi về cuối, xem ra đội đang có lợi thế sẽ thắng trận này với tỉ số 2-0 rồi, Mục Vãn Vãn đứng dậy ngáp dài hai cái: “Sắp bắt đầu rồi, em vào nhà vệ sinh tí đã.”
Cô vừa đi ra đã dáo dác nhìn xung quanh —— Bùi Lộ sau khi ra ngoài vẫn chưa quay lại.
Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô bước nhanh vào nhà vệ sinh, định gọi điện cho anh.
Không ngờ đi đến gần nhà vệ sinh thì nhìn thấy Bùi Lộ.
Đương nhiên, không chỉ có một mình Bùi Lộ, đối diện anh còn có một người quen khác, Trần Hòa.
Giọng hai người không lớn, Mục Vãn Vãn không nghe rõ, bước chân cô khựng lại, đang định đi ra ngoài.
“Chúng ta thi đấu cùng nhau hơn một năm trời, sao cậu mẹ nó tuyệt tình thế?!”
Trần Hòa bỗng nhiên to tiếng, lại còn chửi thề.
Mục Vãn Vãn do dự một lát, dừng bước.
Trần Hòa: “Chỉ mượn cậu chút tiền thôi mà phải suy nghĩ lâu đến vậy cơ à??”
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Lộ, cũng không biết Bùi Lộ trả lời ra sao.
Chỉ biết sau khi Trần Hòa nghe xong, thở hồng hộc: “Sao cậu lại không có tiền được, trước mặt tôi không cần phải giả nghèo giả khổ, đừng nói là hai trăm ngàn (≈656 triệu VND), cho dù tôi có tìm cậu mượn hai triệu thì cậu cũng có mà không phải sao, đừng lấy cái cớ này ra lừa tôi —— tiểu Lộ, tôi nói với cậu rồi, tôi sắp kí hợp đồng với QAM, đến khi nhận được tiền kí hợp đồng chắc chắn tôi sẽ trả cho cậu ngay!”
Có lẽ anh ta rối quá, lấy bao thuốc lá trong túi ra, rút một điếu định châm lửa.
Giọng Bùi Lộ rốt cuộc cũng lớn hơn một chút: “Ở đây cấm hút thuốc.”
“Cũng đâu có ai, cậu yên tâm đi, khói thuốc của tôi không bay đến phòng chờ của bọn cậu được, AD mới của cậu không ngửi thấy đâu... Hay là thế này, chúng ta tính lãi, cậu cho tôi vay 20, tôi trả cậu 21,“ Trần Hòa dừng lại một chút, “Không, 22, được không?!”
Bùi Lộ nói dứt khoát: “Tôi biết cậu mượn tiền tôi để làm gì, tôi sẽ không cho cậu mượn, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi làm gì.”
“...Được, Bùi Lộ, cậu đủ ác,“ Trần Hòa nói, “uổng công lúc còn ở đội tôi đối xử với cậu tốt như thế.”
“Cậu nhớ nhầm rồi,“ giọng Bùi Lộ lạnh lùng hiếm thấy, còn mang theo mấy phần ghét bỏ, “Những rắc rối cậu gây ra lúc còn ở TS giờ tôi không nhắc nữa, chỉ nói đến chuyện sau khi rời đội cậu còn cắn ngược lại một miếng, đã đủ khiến tôi xem thường cậu rồi, Trần Hòa.”
Vẻ mặt Trần Hòa càng thêm dữ tợn, Mục Vãn Vãn thậm chí còn cầm luôn cây chổi bên cạnh lên, nghĩ nếu lát mà Trần Hòa động tay động chân, cô sẽ xông lên đập nát cái đầu chó của anh ta.
Nhưng rõ ràng Trần Hòa không có gan động tới Bùi Lộ.
“Tốt, tốt lắm,“ anh ta cười lạnh một tiếng, “Từ nay về sau, tôi với TS, và cả đám các người, không còn bất kì quan hệ nào hết.”
Nói xong, anh ta xoay người định đi.
Bùi Lộ đột nhiên gọi anh ta lại: “Đợi đã.”
Trần Hòa nghi hoặc quay đầu lại.
Bùi Lộ khom người, dùng ngón cái và ngón trỏ nhặt lấy thứ Trần Hòa vô tình làm rơi lúc móc bao thuốc ra, giọng chán ghét: “Mang cả đồ của cậu đi.”
Hôm nay Mục Vãn Vãn có đeo kính áp tròng.
Cô nhìn rõ thứ trong tay Bùi Lộ, mặt lập tức đỏ bừng ——
Chỉ thấy đầu ngón tay thon dài sạch sẽ trắng trẻo của Bùi Lộ, đang kẹp một cái cái cái...
Bao cao su.
Do vừa rồi cúi xuống nên người Bùi Lộ hơi nghiêng đi một chút, chỗ cô đứng vừa khéo có thể nhìn thấy một bên mặt của anh.
Góc nghiêng của anh rất đẹp, trên mặt không có biểu cảm gì, cộng thêm thứ đồ trong tay...
Mục Vãn Vãn nhìn một lúc lâu: “...”
Mặc dù biết bầu không khí hiện giờ không đúng lắm, như cô vẫn cảm thấy Bùi Lộ lúc này...gợi cảm quá đi mất...
Cô nuốt khan mấy cái, sau khi chắc chắn Trần Hòa sẽ không dám làm càn thì kiềm chế ngọn lửa hừng hực trong lòng, xoay người vội vàng rời khỏi hiện trường.
Hậu quả sau khi nhìn thấy một màn đó, là cô chạy thẳng lên sân khấu, mặt vẫn chưa hết nóng.
Trước khi đeo tai nghe lên, cô nghe thấy bình luận viên nói: “Mặt của Wan thần ngày hôm nay vẫn đỏ ửng, lẽ nào lại ốm nữa sao? Nếu thật như vậy, thì rõ ràng TS vẫn còn chưa chu toàn trong việc chăm lo sức khỏe cho các thành viên, cũng mong bản thân Wan sau này chú ý một chút, dù sao thì sức khỏe không tốt sẽ có ảnh hưởng nhất định đến việc thi đấu...”
Mục Vãn Vãn mặt không cảm xúc, trong lòng gào thét kêu oan.
---Chuyên mục kể chuyện cho bé: hôm bữa đi đường gặp một chiếc Maserati màu xanh sapphire các đồng chí ạ:))) vừa nhìn một phát trong đầu đã load luôn ba chữ “Lục Tư Thành”:v
Với cả hôm thứ 5 vừa rồi mị còn gặp được 1 bạn nam cao ráo trắng trẻo mặc đồ bóng rổ đẹp trai lai tây nữa ó =)))) lên trường mị kể cho mấy đứa bạn nghe rồi bảo “xui là đường đó đường 1 chiều chứ không là tao quay xe lại tao chụp hình rồi” thế mà tụi nó lại “liêm sỉ mày đâu”:)