Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 42: Chương 42: Giải này cô ấy đấu được thì giải sau đó cô ấy cũng đấu được




Cuối cùng Mục Vãn Vãn cũng không đến tiệm bánh kem.

Cô đang định xé miếng dán màn hình thì nhận được điện thoại của anh Dương.

Giọng đối phương rất nghiêm túc: “Em về trụ sở đi, có chuyện cần bàn bạc.”

Tạm biệt Lâm Cửu xong, hai người lập tức lên xe, mới đi được một đoạn thì điện thoại của Bùi Lộ cũng reo.

Bùi Lộ không có thói quen vừa lái xe vừa nghe điện thoại, đưa điện thoại qua cho cô: “Là anh Dương, em nghe giúp tôi đi.”

Mục Vãn Vãn ồ một tiếng, nhận lấy điện thoại rồi mở loa ngoài.

“Cậu đang ở đâu? Giờ về trụ sở ngay đi, có chuyện lớn rồi!”

Chưa từng thấy anh Dương nôn nóng sốt ruột như vậy bao giờ, Mục Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi: “Bọn em đang trên đường về, có chuyện gì thế anh?”

“...Sao hai đứa lại đi cùng nhau?” anh Dương hỏi xong, lại thấy cái câu hỏi này không liên quan lắm, “bỏ đi, về nhanh nhanh là được.”

“Nhanh lắm rồi,“ Bùi Lộ tranh thủ thời gian nói xen vào, “nhanh hơn nữa là thành chạy quá tốc độ.”

Về đến trụ sở, Bùi Lộ lái xe vào bãi đậu, hai người cùng nhau đi vào tòa nhà chính bằng cửa sau.

Đi thẳng vào phòng họp.

Tiểu Bánh Bao và những người khác đều đã có mặt, thấy bọn cô vào, tiểu Bánh Bao hỏi: “Hai người rốt cuộc cũng về rồi.”

“Xảy ra chuyện gì vậy,“ Bùi Lộ nhìn xung quanh một lượt, “anh Dương đâu?”

“Đang ở ngoài nghe điện thoại,“ tiểu Bánh Bao nói xong, bổ sung thêm một câu, “bên ban tổ chức LPL, rồi bên Du Long... điện thoại liên tục.”

Vừa nói xong thì anh Dương đi vào, vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

“Lúc đầu tôi nghĩ là... được, tôi không nói chuyện này nữa, giờ nói đến chuyện lúc trước tôi và bên các anh đã thương lượng ổn thỏa, tôi đã xác nhận đi xác nhận lại với người phụ trách đó, anh ta nói chúng tôi có thể tham gia trận trụ hạng cuối cùng... Cái gì? Bị hủy rồi? Thế chuyện tôi với bên các anh bàn bạc xong lúc trước chẳng lẽ không tính nữa sao?”

Cuối cùng, anh Dương phẫn nộ cúp máy, thậm chí còn văng tục một câu.

Nhìn thấy bọn cô, anh ta ném điện thoại lên bàn, “về rồi à?”

“Xảy ra chuyện gì vậy.” Bùi Lộ hỏi lại lần nữa.

“Bị chơi khăm rồi,“ anh Dương bực bội, “Cái người phụ trách mà anh liên lạc trước khi rút khỏi giải bảo là sau khi chúng ta rút lui, điểm tích các trận còn lại sẽ mặc định là không, theo thông lệ sẽ phải tham gia đấu trụ hạng, thắng thì lấy được quyền tham gia giải mùa hè, anh nghĩ việc trụ hạng không thành vấn đề với các cậu... vậy mà giờ cái thằng cha đó lại lật lọng.”

Trận trụ hạng giải mùa xuân, tên sao nghĩa vậy, bảo vệ quyền tham gia giải đấu.

LPL gồm hai phần là vòng bảng và vòng playoff, tám đội có số điểm tích cao nhất tại vòng bảng sẽ vào vòng playoff để tiếp tục cạnh tranh chức vô địch; ngược lại, các đội xếp phía sau sẽ phải chịu “sự trừng phạt” tương ứng, bốn đội có số điểm tích thấp nhất sẽ phải đánh trụ hạng, nếu thua sẽ phải rơi từ LPL xuống LSPL—— tức là giải hạng hai. Còn vị trí của đội đó sẽ bị đội thăng từ LSPL lên thay thế.

Đã là giải hạng hai, đương nhiên đẳng cấp và thực lực của LSPL cũng kém LPL cả một khoảng xa.

Tự dưng gặp phải nhiều chuyện như vậy, anh Dương chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ —— thật ra lúc trước bọn anh không hề có ý định rút lui khỏi giải.

Bởi vì LPL cấm không được tự ý từ bỏ quyền tham gia, nếu không sẽ bị cấm tham gia tất cả các giải đấu do Tencent tổ chức, thời gian cấm là một năm.

Nhưng mà tiểu Huy không những thực lực không theo kịp mà dạo gần đây chấn thương ở tay cũng khá nghiêm trọng, lâu lâu đánh một hai trận thì được, nhiều hơn nữa thì sẽ có chuyện.

TS năm thành viên chính thức một thành viên dự bị, một người bị cấm thi đấu một người tay bị thương, nghĩ kiểu gì cũng không thể ráp được đội hình đủ năm người.

Vì thế anh buộc phải đi chạy vạy nhờ vả khắp nơi, cuối cùng khó khăn lắm mới có được cơ hội đánh trụ hạng, cả tiền lẫn mạng lưới quan hệ đều phải dùng một lượng rất lớn.

Tiểu Bánh Bao phát hoảng: “Vậy là giờ họ muốn cấm chúng ta thi đấu một năm sao??”

Cấm thi đấu một năm, đối với một đội tuyển vừa thay máu, bừng cháy quyết tâm đến với chung kết thế giới mà nói, quả thực là một đòn giáng nặng nề.

Anh Dương không nói gì, cau mày đọc tin nhắn WeChat vừa nhận được.

Bùi Lộ hỏi: “Có còn cách giải quyết nào khác không.”

“Vẫn đang thương lượng,“ anh Dương nói, “mặc dù quy tắc là như vậy, nhưng anh có đọc điều khoản rồi, quyền đưa ra hình phạt cuối cùng đều nằm trong tay ban tổ chức—— nghĩa là không cần bận tâm quy tắc ra sao, đến cuối cùng bọn họ nói sao thì sẽ phạt như thế.”

“Không lý nào ban tổ chức lại làm khó chúng ta,“ Hổ ca khó hiểu, “nếu đã không đồng ý thì sao không nói rõ ngay từ đầu?”

“Không biết, anh đang chờ...” anh Dương còn chưa nói xong thì điện thoại đã reo rồi.

Anh ta liếc nhìn tên hiển thị, “đến rồi.”

Mục Vãn Vãn hỏi lại theo phản xạ: “Ai?”

Bùi Lộ liếc nhìn một cái: “Người phụ trách mới của giải đấu.”

Anh Dương nhận cuộc gọi.

Trong giọng đối phương còn mang theo ý cười, nói một cách đầy thoải mái: “La Dương, lâu rồi không gặp, ăn tối chưa.”

Sắp mười một giờ rồi, câu chào xã giao này đúng là vừa chán vừa không phải lúc.

Anh Dương ngoài cười nhưng trong không cười: “Giờ tôi làm sao mà nuốt trôi cơm được.”

“Ấy ấy, cơm thì vẫn phải ăn chứ,“ người phụ trách dừng một chút, hỏi, “quanh cậu có còn người nào khác không?”

Câu này có nghĩa là có chuyện riêng cần nói.

Anh Dương mặt không đổi sắc: “Không có.”

Mục Vãn Vãn đưa tay lên che miệng, không dám thở mạnh.

“Là thế này... người phụ trách lúc trước đồng ý cho các cậu đánh trụ hạng đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Anh ta nói vậy không phải hứa suông đâu, ban đầu chúng tôi đúng thật là muốn để các cậu đánh trụ hạng, dù sao thì các cậu cũng có lý do bất khả kháng, buộc phải rút lui khỏi giải, nội bộ chúng tôi cũng rất thông cảm.”

Quanh co mãi vẫn chưa vào đến chuyện chính, anh Dương ừm một tiếng, nhẫn nại hỏi: “Vậy hiện giờ là thế nào? Tôi nói thẳng nhé, vì để phòng ngừa bất trắc, tôi đã lưu lại hết toàn bộ nhật kí trò chuyện với người phụ trách kia rồi.”

“Nào, đừng nóng thế,“ người phụ trách nói, “do quy chế giải đấu có một số thay đổi nên chúng tôi không thể hứa chắc với các cậu được.”

Anh Dương hỏi: “Chúng tôi là vật hy sinh cho việc thay đổi quy chế?”

“Chúng tôi sẽ không làm khó bất kì một đội tuyển nào đâu, cậu yên tâm đi, chúng tôi đã thảo luận xong cách giải quyết rồi, ngày mai gặp nhau bàn tiếp được chứ?”

Anh Dương nghe được câu thứ hai từ dưới lên, thầm thở phào một hơi, giọng điệu của đối phương cũng có thể xem là hòa hoãn, xem ra vẫn còn xoay chuyển được.

Anh cười khổ: “Bây giờ anh không nói rõ thì tối nay tôi làm sao mà ngủ được đây?”

“Ha ha ha, được rồi, vậy tôi nói sơ với cậu trước,“ người phụ trách nói, “từ khi các cậu rút lui khỏi giải cho đến nay, tổng cộng đã bỏ mất ba trận—— nói thật nhé, thật ra ban đầu người phụ trách kia quyết định cho các cậu rút ra là rất không đúng, cũng vì thế mà giờ tôi được ngồi vào cái ghế này.”

...Mục Vãn Vãn thậm chí còn nghe ra được ý cảm tạ trong đó.

“Mười hai đội, thiếu mất một, chúng tôi sắp xếp lịch thi đấu cũng cực kì khó khăn. Lại thêm quy chế giải sắp tới sẽ có điều chỉnh... Tóm lại, kết quả thảo luận của chúng tôi là, TS không rút lui hẳn mà chỉ tạm nghỉ vài trận.”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là —— các trận còn lại của giải mùa xuân các cậu vẫn đánh tiếp, ba trận bị hủy trước đó đều tính là thua, không có điểm tích.”

Anh Dương khó hiểu: “Chúng tôi chỉ có bốn người làm sao đánh được?”

“Chuyện này chúng tôi cũng đã bàn xong rồi, đồng ý cho các cậu thêm thành viên mới.”

...

Mục Vãn Vãn há miệng, vẻ mặt như sắp thốt ra câu “ôi vãi”, may mà Bùi Lộ nhanh tay lẹ mắt, kịp thời che miệng cô lại.

Mùi sữa tắm thoang thoảng quanh mũi cô.

Anh Dương cũng đơ cả người.

Trước nay chưa từng có tuyển thủ nào tham gia thi đấu LPL giữa chừng như vậy.

Cúp điện thoại, Bùi Lộ lập tức thả tay ra.

Mục Vãn Vãn giờ mới chậm rãi nhả ra câu: “.......Ôi vãi.”

“Chuyện này là sao đây?” những người khác cũng hết sức bất ngờ, tiểu Bánh Bao nói, “Ý là muốn chúng ta sắp xếp quay trở lại đánh giải mùa xuân á hả? Ban tổ chức vui tính vậy??”

Chỉ có Bùi Lộ nhận ra có gì đó không đúng: “Nửa cuối năm rốt cuộc bọn họ định thay đổi quy chế thi đấu ra sao đây?”

Anh Dương lắc đầu: “...Không rõ nữa. Nhưng khiến họ có thể phá bỏ nhiều quy tắc như vậy thì chắc chắn không thể là thay đổi nhỏ được.”

Anh xoa xoa chân mày, “có lẽ phía bên đó đã quyết định xong rồi, ngày mai chắc sẽ chỉ bàn về việc thay đổi thành viên và thông báo của ban tổ chức thôi.”

Hổ ca nhớ ra điểm quan trọng: “Nếu có thể gia tăng thêm thành viên vậy đội hình chính của chúng ta sẽ thêm ai đây?”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Mục Vãn Vãn.

Mục Vãn Vãn: “......”

Anh Dương lập tức bình tĩnh lại, nói ra suy nghĩ của mình: “Anh nghĩ, nếu thật sự có thể tiếp tục thi đấu, chúng ta khoan hẵng để Vãn Vãn tham gia.”

Tay phải của Bùi Lộ đặt dưới bàn, khẽ nắm lại thành quyền, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm và son môi của cô, hơi nong nóng: “Tại sao?”

“Ban nãy anh ta cũng đã nói rồi, chúng ta đã bỏ mất ba trận, đều không được tính điểm,“ anh Dương giở sổ ra, viết vào đó mấy con số, “điểm tích của chúng ta... mới chỉ có 1, đây là thứ hạng các đội bảng A hiện tại, nếu để Vãn Vãn thi đấu, các trận sau chúng ta buộc phải đánh thật tốt mới có thể vào được playoff —— nhưng bảng A có MA, có GGX, rất khó. Tình hình như này, nên để Vãn Vãn làm quân bài tẩy dùng cho giải mùa hè thì hơn.”

Mục Vãn Vãn không nghe vào được gì cả.

Chỉ nghĩ đến chuyện cô có thể sẽ được thi đấu không thôi, cô đã thấy da đầu mình tê dại, tay chân tê rần... mông cũng tê luôn.

Bệnh gì mà lạ thế không biết.

Lúc thi đại học cô còn không có cái cảm giác này...

“Em không đồng ý.” Bùi Lộ nghĩ cũng không thèm nghĩ.

Anh Dương ừm một tiếng: “Tại sao?”

“Cô ấy là thành viên của đội chúng ta, không phải bài tẩy gì cả,“ Bùi Lộ nói, “mới đầu anh muốn tạo cảm giác thần bí gây tò mò, giấu đến tận ngày công bố chính thức, em không có ý kiến, nhưng thi đấu thì khác, giải mùa xuân lần này vừa hay có thể dùng để tập luyện, anh không cần phải giấu kĩ cô ấy như vậy.”

Anh Dương im lặng.

Bùi Lộ nói tiếp: “Anh phải có lòng tin với bọn em, cũng phải có lòng tin với cô ấy, cô ấy không phải là pháo hoa bắn xong là hết, giải này cô ấy đấu được thì giải sau đó cô ấy cũng đấu được.”

Anh Dương thở dài một hơi, khẽ gật đầu: “Là vấn đề tâm lí của anh, xin lỗi... Vãn Vãn, anh hỏi em trước, không có vấn đề gì chứ?”

“Không có.”

Có.

“Không vấn đề.”

Vấn đề to lắm á.

Lúc này đây Mục Vãn Vãn như một kẻ tâm thần phân liệt, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.

Chuyện này là sao?

Hôm qua cô còn ngồi bấm ngón tay tính số giờ livestream, sao sang hôm nay tự nhiên lại có thông báo bảo cô đi thi đấu rồi??

Anh Dương đi rồi, Mục Vãn Vãn vẫn còn ngồi đó.

Bùi Lộ đứng dậy: “Đi thôi, ra ngoài tập luyện.”

Mục Vãn Vãn ngồi yên bất động.

Bụi Lộ dừng bước chân, nghi hoặc quay đầu lại.

Mục Vãn Vãn hít thở sâu mấy hơi, gồng lên mấy lần đều thất bại, đưa tay về phía Bùi Lộ.

“...Anh đỡ em với, chân em nhũn cả ra rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.