Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 5: Chương 5: Hey SIRI




Sân khấu được bố trí rất rộng, rất cao, Mục Vãn Vãn ngồi phía dưới, hai tay chống cằm, tập trung nhìn vào màn hình đằng trước.

Cứ nghến người lên như vậy thật sự rất mệt, màn hình lại xa, với thân phận là một cô gái nghiện net, cô bị cận nhẹ, ngày thường sợ hại đến mắt nên không đeo lens.

Cô thở dài một hơi, lấy cái kính gọng đen ra đeo vào.

“Nói chứ,“ Lâm Cửu ngồi cạnh lên tiếng, “tớ cứ luôn cảm thấy kiểu nước đến chân mới nhảy nhưng thành tích vẫn tốt như cậu, đeo kính vào nhìn có vẻ cũng rất gì và này nọ.”

“Cảm ơn,“ Mục Vãn Vãn không quay đầu sang, “lần sau muốn khen tớ thì cứ nói thẳng.”

“...”

Tuyển thủ vẫn chưa bước ra sân khấu, bình luận viên trước tiên làm nóng bầu không khí.

Bởi vì vòng bảng có nhiều trận, vì thế có rất nhiều bình luận viên mới gia nhập, câu cú và ngữ điệu không so được với bình luận viên lâu năm, khiến một người trước giờ chỉ xem các trận kinh điển như Mục Vãn Vãn cảm thấy hơi nhàm chán.

Cô che miệng, ngáp khẽ một cái.

Bình luận viên nam cười hỏi: “Thế bạn thấy đội nào ổn hơn?”

“Với tôi thì...” bình luận viên nữ cười híp mắt, “còn phải xem đội hình nữa, tôi vô cùng chờ đợi Azir trong tay Shark, không biết trận này có thể được nhìn thấy hay không nữa.”

Shark là ID game của đường giữa Từ Hạo thuộc đội MA.

Mục Vãn Vãn cười khẽ một tiếng.

TS đương nhiên sẽ không để cho cô được nhìn thấy Azir của Từ Hạo rồi.

Lâm Cửu: “Cậu cười gì thế?”

“Không có gì,“ Mục Vãn Vãn đứng dậy, “Tớ vào nhà vệ sinh một lát.”

Trong này nóng quá, trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi người đều đang chụm đầu ghé tai, cực kì ồn ào.

Sau khi ra ngoài, cô cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn đi, giờ mới nhận ra mình đã quên hỏi vị trí của nhà vệ sinh rồi.

Thôi bỏ đi.

Hai lối đi bên cạnh, cô do dự một lúc, xoay người đi vào phía bên phải.

Cuối lối đi là một cánh cửa đang mở ra một nửa, bên trên có viết [không phận sự miễn vào].

Xem ra là đi nhầm rồi.

Cô đang tính quay người đi trở ra, mắt vô tình nhìn qua khe cửa, thấy biểu tượng chỉ đường đến nhà vệ sinh được dán trên tường.

...Chỉ vào cái nhà vệ sinh thôi, chắc không sao đâu nhỉ?

Cô nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng đi vào.

Sau khi đi ra, cô rửa sạch tay, đang định rời đi thì nhận được điện thoại của Lâm Cửu.

“Cậu đang ở đâu? Sao còn chưa quay lại nữa?”

“Mỗi chuyện tìm nhà vệ sinh không thôi tớ đã tìm hết nửa ngày rồi, sao đấy?”

“Lúc trước tớ có gửi cho cậu một tập tài liệu, cái bảng biểu có liên quan đến tần suất live stream và tiền lương tương ứng đó, trong điện thoại cậu có không?”

Mục Vãn Vãn nghĩ nghĩ, lúc bạn í gửi qua hình như cô đã nhận bằng điện thoại trước: “Có, sao vậy?”

“Cậu gửi qua cho tớ trước đi, đợi cậu quay lại rồi tớ nói rõ với cậu sau.”

“Được.”

Cúp máy, Mục Vãn Vãn tính vuốt mở màn hình gửi tài liệu đi, nhưng vì tay ướt quá, không thể vuốt màn hình được.

Cô rút một tờ khăn giấy, ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lau sạch tay vừa hét một tiếng: “Hey SIRI.”

SIRI là một chức năng của iPhone, tương đương với một người máy nhỏ, có thể giúp thực hiện các thao tác, chỉ cần hét một tiếng “Hey SIRI” là sẽ tự động khởi động.

Điểm trừ duy nhất là nó sẽ làm gián đoạn các chức năng đang sử dụng khác trong điện thoại.

Ting Ting——Dong Dong.

Cô nghe thấy hai tiếng ting dong, kèm theo đó còn có một tiếng rít.

Cô ngơ người, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông đang đứng cách cô không xa, dáng người rất cao, mái tóc màu đen được cắt theo kiểu layer.

Đối phương cũng quay người lại nhìn cô, hơi cau mày, miệng khẽ há ra, hóa ra chính là người ban nãy Lâm Cửu còn luôn miệng nhắc đến—— Bùi Lộ.

Mục Vãn Vãn không nhịn được mà thầm cảm thán—— Người này ngoài đời so ra còn đẹp hơn lúc xuất hiện trên màn hình, người khác cứ bảo Từ Hạo đẹp trai, nhưng cô lại không thấy vậy, rõ ràng là Bùi Lộ nhìn sáng hơn.

Thấy đối phương hít sâu hai hơi, biểu cảm trên mặt còn mang theo một chút lên án.

Lên án?

Cô nhìn điện thoại của anh ta, iPhone cùng dòng, bên trên cũng là giao diện SIRI, xem ra câu nói đó của mình vô tình kích hoạt luôn SIRI của điện thoại anh ta rồi.

Bùi Lộ có một cái tật.

Trước khi thi đấu, anh thích chơi game match-three* online, luyện tốc độ tay và kích thích phản ứng.

Mới vừa rồi, anh gặp một đối thủ mạnh, đại chiến ba lượt, Bùi Lộ chưa thắng được một lần nào, ván này rốt cuộc cũng có một tí cơ hội thắng, thanh tiến độ chỉ còn thiếu 7% nữa là thắng rồi nhưng lại bị một câu “Hey SIRI” đánh về lại địa ngục.

“...Tôi làm phiền anh sao?” Mục Vãn Vãn nhìn vẻ mặt của anh ta, vừa nghĩ vừa mở miệng.

Bùi Lộ lắc đầu đầy đau khổ: “Không có.”

Giọng cũng hay nữa, dịu dàng, mặc dù hơi trầm, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy lạnh lùng.

Mục Vãn Vãn bây giờ mới nhớ ra mình chưa từng nghe giọng của Bùi Lộ.

Trước khi làm streamer, cô có học kinh nghiệm từ phòng live stream của người khác, trong đó có phòng live stream của thành viên đội TS, cô còn xem live stream của tiểu Bánh Bao mấy bữa luôn đó.

Cô nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Có phải anh chưa live stream bao giờ đúng không?”

Bùi Lộ sững người, đáp lại theo phản xạ: “Ừm.”

“Ồ,“ Mục Vãn Vãn gật gật đầu, “Sắp đấu rồi, không cần chuẩn bị gì hả?”

Không người đối phương lại nói chuyện phiếm với mình, Bùi Lộ liếc nhìn điện thoại: “Vẫn còn chưa tới giờ.”

“Cố lên,“ một tay Mục Vãn Vãn co thành hình nắm đấm, làm động tác cổ vũ cho anh ta, “tôi thấy cơ hội thắng của các anh rất cao.”

Bùi Lộ đơ người.

TS là đội lão làng, ngày trước cũng là một đội làm mưa làm gió, nhưng mấy năm gần đây các thành viên cũ lần lượt giải nghệ, năm thành viên chính hiện tại và cả dự bị đều là người mới, thời gian gia nhập đội chưa đến hai năm.

Còn MA thì sao, hai năm trước vụt sáng, thể hiện được năng lực của mình trước khán giả, vừa tham gia đã giành được tấm vé đầu tiên đến với chung kết thế giới, cho dù sau đó có bị người Hàn Quốc đè bẹp 3-0, nhưng MA vẫn là đội tuyển mạnh nhất trong số các đội của Trung Quốc.

Nói không đâu xa, ngay giải mùa hè năm ngoái, khi họ đấu với MA, không thắng nổi lấy một ván.

Bùi Lộ nghĩ nghĩ, đầu ngón tay co lại che trước miệng, hỏi một cách không chắc chắn: “Mà...bạn là fan của đội chúng tôi à?”

Mục Vãn Vãn “a” một tiếng, định nói gì đó thì thấy Lâm Cửu đang đi về phía cô, lời vừa đến miệng đã lập tức chuyển hướng: “À, không phải, em là fan của cá nhân anh thôi.”

Bùi Lộ chớp mắt hai cái, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lên hàng lông mi của anh, lưu lại hình bóng bên dưới mắt.

“Vậy à,“ anh ta dời tay, cười một tiếng, “cảm ơn nhé.”

Nét cười rất chân thành, Mục Vãn Vãn còn nhìn thấy được má lúm đồng tiền của anh ta.

Má lúm sâu thật, muốn chọt.

“Sao mãi mà cậu không gửi cho tớ thế? Với cả cậu có biết đây là hậu trường không...” Lâm Cửu mới nói được một nửa, nhìn thấy Bùi Lộ thì lập tức dừng lại.

Mục Vãn Vãn: “Tớ biết mà, tớ chỉ đến mượn cái nhà vệ sinh thôi à.”

“...Ồ, không sao, tớ không cần gấp đâu. Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tớ đợi cậu ở ngoài.” Lâm Cửu nháy mắt với cô.

Lâm Cửu đến nhanh, đi cũng nhanh, Mục Vãn Vãn có ngăn cũng ngăn không được.

“Vậy tôi đi trước đây, trước khi nhân viên phát hiện ra,“ Mục Vãn Vãn cười gượng, xoay người đi được hai bước, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, đấu tranh tâm lí hồi lâu, vẫn là không nhịn được mà quay người lại.

“Anh có nhận ra không, đường dưới của MA chính là nơi lí tưởng để tạo đột phá?”

Bùi Lộ ngơ người: “Hả?”

“Thì là, hỗ trợ của họ, rất thích chơi trò mạo hiểm,“ Mục Vãn Vãn nhớ kĩ lại một lượt, “Sau pha giao tranh đầu tiên ở đường dưới, anh ta cực kì thích gọi rừng đến gây chuyện, nhưng tôi không chắc khi thi đấu anh ta có còn làm vậy hay không.”

Đương nhiên là có.

Sau giải mùa hè năm ngoái, Bùi Lộ có dành thời gian để nghiên cứu băng hình thi đấu của MA, cuối cùng cũng phát hiện ra quy luật này—— Nói đúng ra thì không phải là quy luật, mà là một loại thói quen cá nhân, còn không thì là thói quen của đội.

Bởi vì điểm lạ này của đối phương không bộc lộ rõ ràng, có lúc có thể gank thành công, nhưng đa phần là rừng sau khi ăn xong quái nhỏ đường dưới phát hiện tỉ lệ gank thành công không cao, quả quyết từ bỏ. Vì thế không nhiều người phát hiện ra quy luật này, ít nhất thì hiện tại những đội khác vẫn còn chưa nhận ra được.

Hôm nay anh muốn nhắm vào chính điểm này mà ra tay.

Anh có chút kinh ngạc, thốt lên: “Sao bạn biết được?”

“Bởi vì tôi đã đánh mấy ván game với anh ta rồi.”

Nói chính xác là rất nhiều ván—— Từng có một khoảng thời gian hỗ trợ của MA thường hay cùng tăng điểm với cô, về sau đối phương live stream, hai người không còn chơi cùng với nhau nữa.

Từng chơi game chung?

Không đợi Bùi Lộ kịp phản ứng lại, Mục Vãn Vãn đã vẫy vẫy tay: “Bạn tôi còn đang đợi, tôi đi trước nhé, cố lên.”

Tốc độ xoay người của cô quá nhanh, mái tóc dài ngang vai quét thành một đường cong trong không khí.

Bầu không khí thoảng thoảng mùi dầu gội đầu, ngọt mà thơm.

Về lại phòng tập luyện, tiểu Bánh Bao nhìn thấy anh, hỏi: “Tiểu Lộ, sao thế, thắng rồi hả?”

Đường trên của TS ngồi cạnh tiểu Bánh Bao, tên là Hổ ca, anh ta cười ha ha: “Nhìn vẻ mặt của tiểu Lộ là biết, chắc chắn là không thắng!”

Bùi Lộ nhếch môi, hỏi một câu không ăn nhập gì: “Các cậu có biết ID game của hỗ trợ đội MA không?”

Tiểu Bánh Bao ngẩn ra: “Sao, muốn tập kích cậu ta dạy cậu ta làm người?”

“...Không phải.”

Người đi rừng của TS tên là Mộc Đầu, người sao tên vậy, tính cách khá “đầu gỗ”, thẳng thừng kết thúc màn chọc ghẹo của hai người họ: “ID chính là tên của cậu ta, Du Du, phía sau thêm một chữ Y.”

Bùi Lộ đáp lại một tiếng “à”, mở hỗ trợ trò chơi TGP ra, nhập tên vào, xem bậc xếp hạng của đối phương.

Thách Đấu.

Mới vừa rồi cô gái kia nói, từng chơi chung game? Lại còn mấy ván?

Cô ấy thậm chí còn có thể chỉ ra chính xác được sơ hở trong thao tác của Du Du, có lẽ không chỉ đơn giản là một qua đường bình thường.

Đang suy nghĩ thì quản lí của đội, La Dương đẩy cửa vào, bước vào quét mắt nhìn, cau mày hỏi: “Trần Hòa đâu?”

Hổ ca nói: “Bảo là có người quen, đi chào hỏi rồi.”

“...”

La Dương tức không chịu nổi, xoay người đi ra ngoài, hai phút sau thì lôi Trần Hòa trở về.

Trận đấu sắp bắt đầu rồi, không có thời gian để nói những câu vô nghĩa, La Dương vừa nói xong phần BAN PICK thì có nhân viên vào thông báo họ ra sân khấu.

Mục Vãn Vãn về lại chỗ ngồi, gửi tài liệu cho Lâm Cửu.

Lâm Cửu giờ lại không gấp gáp gì nữa, huých vai của cô: “Nói chuyện mặt đối mặt với thần tượng rồi, vui không?”

Giọng Mục Vãn Vãn không hề có chút dậy sóng: “Vui.”

“Có lấy được cách liên lạc không?”

“Không có.”

“...Nhát thật.”

Mục Vãn Vãn cũng lười giải thích: “Cậu cần tài liệu đó làm gì?”

“À, không có chuyện gì lớn đâu, một người bạn của tớ nói là cũng muốn làm streamer, hỏi tớ tình hình cụ thể, giải thích từng cái từng cái thì phiền quá nên gửi luôn tài liệu sang cho bạn ấy, để bạn ấy tự “ngâm cứu“.”

Mục Vãn Vãn nhớ lại lúc mình vừa mới bắt đầu live stream, Lâm Cửu túm lấy cô giải thích cặn kẽ một đống thứ, chỉ sợ cô bị bên Laohu TV lừa.

Đáy lòng cô ấm áp: “Lát nữa mời cậu ăn cơm tối.”

“...Nàm xao??” Lâm Cửu nghi ngờ, nói, “Tối tớ còn phải stream, không có thời gian đi ăn cơm đâu.”

“Tớ biết, tớ đặt đồ ăn mời cậu.”

Lâm Cửu còn định hỏi nhưng lại bị dọa bởi những fan nữ đột nhiên kích động ở xung quanh.

Đội MA tiến ra sân khấu.

Sau một hồi huyên náo, tiếp theo đó, thành viên của TS cũng tiến ra.

Tiếng hoan hô trong hội trường bỗng chốc nhỏ đi không ít.

Nhưng vẫn là có, xem ra bọn cô vô nhầm khu vực khán đài của cổ động viên MA rồi, fan của TS đều ngồi phía bên trái.

Mục Vãn Vãn nghiêng người nhìn.

Fan của TS có vẻ đều khá lí trí, họ không hét lớn gào to, nhưng bảng cổ vũ thì lại không hề ít chút nào, có thể là vì cố ý nhìn sang đó, cô còn nhìn thấy được có mấy người đang cầm bốn, năm cái bảng đèn led cổ vũ...

Lúc thu hồi tầm mắt, thành viên hai đội đều đã ngồi vào vị trí.

Ống kính máy quay vừa khéo quay đến Bùi Lộ, anh ta đang cắm chuột của mình.

Nghe hết màn giới thiệu và nói chuyện phiếm của bình luận viên, cuối cùng cũng bước vào phần BAN PICK.

Cô thấy Bùi Lộ đang bình tĩnh nói gì đó, môi mở ra rồi khép lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vẻ mặt bình thản.

Hoàn toàn khác với chàng trai ấm áp như ánh mặt trời mà cô vừa gặp ở hậu trường, lúc này anh ta khí thế bức người, cực kì giống một nhà lãnh đạo.

Lâm Cửu hòi: “Cậu nói xem ai sẽ thắng?”

Câu này vừa xuất hiện, Mục Vãn Vãn cảm giác được đôi tai của tất cả mọi người xung quanh đều dựng hết dậy.

...Đây là doanh trại địch đấy, hai ta nói chuyện không thế nhỏ tiếng một chút hả.

Mục Vãn Vãn oán thầm, ép giọng xuống thấp đến mức không thể thấp hơn, trong giọng nói lại cực kì chắc chắn.

“TS.”

Chú thích:

*match-three: các trò chơi Match-Three có đặc trưng là yêu cầu người chơi, sắp xếp, tạo hình các vật phẩm sao cho thẳng hàng 3 vật phẩm giống nhau để ghi điểm. Các game đại diện phổ biến như Candy Crush Saga hay Bejeweled. Hiện tại game Match-Three cũng khá đa dạng trong cách chơi khi kết hợp thêm các yếu tố như siêu anh hùng, thú vật, nhân vật truyện tranh, hoạt hình...chứ không chỉ là trái cây hay kim cương. (nguồn: thegioididong.com)

- --Ree có lời tâm sự: huhuhu chương này toy dịch xong từ hồi tháng 3 á, mà ngâm tới giờ chỉ để đọc trước các chương sau tìm tuổi tác của các nhân vật cho tiện bề xưng hô, mà chời ơi nó đuối, tìm hoài không thấy luôn (toy đọc đến chương 118 rồi vẫn chưa thấy, *hay tui lướt qua mà hong biết tarr*), túm cái váy lại là nếu về sau có chút đầu mối nào về tuổi tác thì toy sẽ sửa lại cách xưng hô của các nhân vật, nhưng chắc chắn nam chính nữ chính rõ tuổi nha, nam chính hơn nữ chính 1 tuổi, toy báo trước để các đồng chí đỡ bất ngờ á:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.