Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 97: Chương 97: Hôm nay đánh nhanh thắng nhanh




Mục Vãn Vãn xem mà ngớ cả người.

Những người khác thì lại không có cảm giác gì, không nhận ra mớ bong bóng màu hồng trên màn hình, Hổ ca vỗ vỗ người bên cạnh.

“Thôi thôi, xem băng hình trận đấu đi, chơi thế này, chẳng qua cũng chỉ ngồi xem Azir của cậu ta bón hành cho người khác thôi mà... chẳng thà cậu tìm xem lại mấy trận rank Kim Cương V của Vãn Vãn đợt trước còn thú vị hơn.”

Mục Vãn Vãn: “...Đừng nha, em sợ xem xong tối em gặp ác mộng mất.”

Tiểu Bánh Bao nói: “Thế thì xem trận của UB đi...”

Trận sau bọn cô sẽ đối đầu với UB.

“Mấy trận của UB xem đi xem lại nhiều lần lắm rồi. Chán đến tận cổ rồi, mấy ngày tới kiểu gì cũng lại bị anh Dương ép xem nữa.” Hổ ca nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lên tiếng phản đối.

Suy nghĩ đắn đo mãi, cuối cùng xem LCK, chính là một trận của đội đã đấu tập với họ lúc trước, THK.

Trận này THK đã kiểm soát toàn bộ nhịp độ trận đấu ngay từ đầu, nhất là rừng của THK, “chăm sóc” đường giữa bên kia đến nát cả người.

Xem liền tù tì ba trận, cả ba trận đội thắng đều là THK, tiểu Bánh Bao ức chế lên tiếng: “Đúng thật lúc trước bọn họ không làm mà vẫn muốn có ăn.”

“Đoán ra lâu rồi.” Mộc Đầu nói với vẻ lạnh nhạt, “đội khác còn phải bỏ một đống tiền ra mới hẹn đấu tập được với đội của Hàn Quốc, làm sao có chuyện bọn họ chủ động tìm tới cửa được?”

Tiểu Bánh Bao hét lên: “Thế chẳng phải chúng ta bị thiệt à?!”

“Không có thiệt gì cả.” giọng Bùi Lộ vẫn như bình thường, “lối đánh của chúng ta vẫn giống như khi thi đấu, nếu họ thật sự muốn nghiên cứu chúng ta, xem lại các trận là được rồi.”

“Không phải chứ...” Hổ ca cười hì hì, “đội Hàn Quốc nghiên cứu băng hình các trận của chúng ta, sao tôi nghe nó cứ hay hay thế nào ấy.”

Bùi Lộ dừng một chút: “Cũng có thể chỉ vì hiếu kỳ mà thôi.”

Hổ ca nói: “Nhắc mới nhớ, quên chưa hỏi anh Dương xem hôm đó THK thắng hay đội hai thắng nữa.”

Tiểu Bánh Bao nghĩ cũng không thèm nghĩ: “THK chứ còn gì nữa, cái này mà còn cần phải hỏi à?”

Mục Vãn Vãn dựa vào ghế sô-pha: “Cái đó cũng chưa chắc, chẳng phải THK chỉ đấu cho vui thôi à, đội hai của chúng ta cũng rất tốt, biết đâu thắng được thì sao.”

“Để mai hỏi.” Tiểu Bánh Bao gác chân lên bàn, “đúng rồi, mọi người nghĩ trận ngày mai ai thắng?”

Ngày mai là ngày cạnh tranh suất cuối cùng vào bán kết, GGX của bảng A đối đầu với HDP của bảng B, đội thắng sẽ gặp MA tại bán kết.

Nếu trận sau TS giành chiến thắng, thì trận kế tiếp của họ chính là trận chung kết giải mùa xuân.

“Chắc là GGX, nhưng mà không sao, dù sao chúng ta đánh với UB xong, đối thủ tiếp theo chắc chắn là MA...” Hổ ca nói, “dù GGX thắng hay HDP thắng, tôi nghĩ đều không gạt giò được MA đâu.”

“Nhoắng một cái đã sắp hết giải mùa xuân rồi.” tiểu Bánh Bao cảm thán, “các cậu còn nhớ hồi trước lúc anh Dương bảo chúng ta gỡ Tieba Weibo ra không? Lúc vừa quay lại đánh giải mùa xuân ấy.”

Đã có chủ đề nói chuyện, Mục Vãn Vãn cũng không còn hứng thú xem trận đấu nữa: “Thì sao?”

“Anh không gỡ, ngày nào cũng lên xem, em biết khi đó chúng ta bị gọi là gì không?”

Mặc dù Mục Vãn Vãn không gỡ, nhưng lúc đó cô cũng không dư thời gian để dạo những nơi đó: “Là gì?”

“Thịt hai lần chín*.” tiểu Bánh Bao nói, “mọe...làm hồi đó anh nhìn thấy thịt hai lần chín là hết muốn ăn.”

*Thịt hai lần chín 回锅肉 là món của tỉnh Tứ Xuyên, thịt được nấu chín hai lần.

“Đâu có.” Mục Vãn Vãn nhìn anh ta với vẻ đầy nghi ngờ, “em nhớ anh ăn thịt hai lần chín ngon miệng lắm mà.”

Mọi người phá lên cười, Bùi Lộ ngả người ra sau, thuận thế gác tay lên vai cô, cầm một nhúm tóc mảnh đen nhánh của cô lên nghịch.

Chất tóc của cô rất tốt, mượt mượt mềm mềm, giống như lúc hôn vậy, tất cả gai nhọn đều thu hết lại...ngọt lịm chết người.

“...Thì có thực mới vực được đạo, có ghét mấy đi nữa thì cũng phải ăn thôi.” Tiểu Bánh Bao lý lẽ hùng hồn, “mọi người không biết thôi, đợt tết tôi về nhà, mẹ tôi cứ bảo tôi bị sút cân.”

Hổ ca hỏi: “Trước khi nói câu này mẹ cậu có cho cậu lên cân thử chưa thế? Bác ấy có biết năm nay cậu tăng thêm gần năm ký không?”

Tiểu Bánh Bao: “Cái đậu mẹ.”

Mục Vãn Vãn cười đau ruột, theo thói quen dựa vào vai Bùi Lộ, cả người rung lên từng hồi.

**

Cuối cùng, đúng như những gì mọi người dự đoán, GGX giành chiến thắng trước HDP, có được suất cuối cùng vào chơi tại bán kết giải mùa xuân.

Đến đây, bốn đội có mặt tại vòng bán kết giải mùa xuân lần lượt là MA, TS, UB và GGX, trong bốn đội này thì có đến ba đội là của bảng A, có thể thấy được kết quả phân bảng tại bảng A lúc đầu khắc nghiệt đến mức nào.

Lần này vẫn là trận đấu giữa TS và UB diễn ra trước, còn trận giữa MA và GGX phải đợi sau đó một ngày.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ ngơi cuối cùng trước trận chiến.

Trong trụ sở, Mục Vãn Vãn đang vùi đầu farm lính, mặc dù cô luôn có tự tin vào khả năng farm lính của mình, nhưng luyện cũng không thừa.

Lúc Mộc Đầu đi ngang qua, tiện tay xách túi rác đã đầy được một nửa cô treo ở bên cạnh lên: “Vứt giúp em nhé.”

Mục Vãn Vãn không ngẩng đầu lên: “Dạ...”

Mộc Đầu cứ một ngày lại dọn rác một lần, mỗi lần đi vứt rác đều đi ngang qua chỗ của Mục Vãn Vãn, rồi lần nào cũng tiện tay vứt luôn giúp cô và Bùi Lộ, ngay cả đổ rác cũng không cần phải làm... tính kỹ ra thì, Mục Vãn Vãn không rõ đã bao lâu rồi mình chưa ra khỏi trụ sở nữa.

“Ây, Mộc Đầu!” tiểu Bánh Bao ở đằng kia hét lên, “vứt luôn giúp tôi với.”

Mộc Đầu không nói gì, vòng ra sau nhận lấy túi rác của anh ta rồi đi ra ngoài.

Bùi Lộ đánh xong một trận xếp hạng, xích lại gần: “Vẫn còn luyện à?”

“Ừm, anh đánh xong rồi hả?”

“Vừa đánh xong...”

“Bộp——”

Tiếng điện thoại rớt xuống đất cực kì vang, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cả hai nhìn sang phía đó, động tác farm lính của Mục Vãn Vãn cũng dừng lại.

Là Mộc Đầu vừa đi đổ rác về, điện thoại của anh ta rơi xuống đất, bể màn hình, tay vẫn giữ nguyên động tác nghe điện thoại.

Anh ta nhíu chặt chân mày, trông mặt căng hơn bình thường rất nhiều.

Anh ta nhìn chằm chằm cái điện thoại dưới đất một lúc lâu, không thèm nhặt lên mà đi thẳng về phía này: “tiểu Lộ, cho tôi mượn điện thoại.”

Bùi Lộ lập tức đưa điện thoại cho anh ta, Mộc Đầu cúi đầu nhập mật khẩu, vội vội vàng vàng đi ra ngoài ban công.

“Anh ấy sao vậy?” Mục Vãn Vãn chưa từng thấy dáng vẻ này của Mộc Đầu bao giờ.

Ngay cả lúc thi đấu, bị năm người phe địch bao vây, anh ta cũng luôn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.

“Không biết nữa.” Bùi Lộ đứng dậy, “anh đi xem thử.”

Bùi Lộ vừa đi theo thì anh Dương lên đây, thấy cái điện thoại bể nát trên sàn: “...Đây là cách giải tỏa căng thẳng mới của mấy đứa à? Chơi lớn vậy luôn?”

Mục Vãn Vãn: “Không phải, là Mộc Đầu bất cẩn làm rớt.”

“Nó đâu rồi?”

“Ngoài ban công.”

Thế là anh Dương liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi cũng đi ra theo.

Đợi khi ba người đi vào, ai cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, Hổ ca và tiểu Bánh Bao đồng loạt ngẩng đầu lên, Hổ ca lên tiếng hỏi trước: “Sao thế, lại phải họp nữa hả?”

Hai hôm nay họ đều phải họp, không phải về chuyện thi đấu, mà là chuyện thành viên dự bị, tiểu Huy đánh xong giải này là đi rồi, anh Dương đưa tài liệu về những thực tập sinh mình đã chọn lọc kỹ lưỡng cho họ xem.

Thời gian tập luyện gấp rút, bình thường đa phần là họ vừa bê bát cơm vừa họp.

Bùi Lộ và anh Dương theo phản xạ liếc nhìn Mộc Đầu đang đứng phía sau.

Mộc Đầu đã bình tĩnh hơn nhiều: “Không có gì, chiều nay tôi phải ra ngoài, đấu tập để tiểu Huy đánh.”

Tiểu Bánh Bao tò mò: “Đi đâu thế.”

Gần đây ngay cả Bùi Lộ cũng không đến trường nữa, Mộc Đầu càng hiếm có chuyện ra ngoài một mình.

“Phải đến bệnh viện một chuyến.”

“Bệnh viện?” Mục Vãn Vãn hỏi, “có chuyện gì thế?”

“Không có gì, tối là về rồi. Tôi lên lấy ví tiền trước đã.” Mộc Đầu nói xong, xoay người đi lên lầu.

Đợi khi anh ta đi rồi, anh Dương mới lên tiếng giải thích.

“Bà nội của Mộc Đầu ngã bệnh, rất nghiêm trọng.” anh thở dài một hơi, “từ dưới quê lên đây được một tuần rồi, hôm nay có thông báo bệnh tình nguy kịch...người nhà mới liên lạc với cậu ấy.”

Mọi người đều ngẩn cả ra.

Mộc Đầu rất nhanh đã đi xuống: “Tôi đi đây...”

“Đợi đã.” Bùi Lộ nói, “tôi đưa cậu đi.”

“Thôi khỏi, tôi bắt xe là được rồi, không xa đâu, các cậu cứ tập luyện đi.”

“Đang giờ cao điểm, cậu khó bắt xe lắm.” Bùi Lộ không nghe theo anh ta, đi thẳng đến trước bàn máy tính, lấy chìa khóa xe ra, xoa xoa đầu Mục Vãn Vãn, “anh ra ngoài một lát.”

Mục Vãn Vãn gật đầu: “Lái xe cẩn thận.”

Đợi khi bọn họ đi rồi, tiểu Bánh Bao mới vò đầu: “Chuyện gì thế này...”

Nghe mọi người nói Mục Vãn Vãn mới biết ngày bé Mộc Đầu sống xa cha mẹ, ông nội lại mất sớm, thế nên cực kì thân thiết với bà nội, thi đấu chuyên nghiệp cũng chỉ có bà nội là ủng hộ, ngày trước ngay cả tết, Mộc Đầu cũng đón ở nhà bà nội.

“Là bệnh gì thế?” nghe xong, Mục Vãn Vãn im lặng một lúc lâu, hỏi, “có tốn nhiều tiền lắm không?”

“Nhiều, nhưng mà hiện giờ kinh tế của Mộc Đầu có lẽ là ổn, còn cả bố mẹ cậu ấy nữa mà.” Anh Dương nói, “với lại tiểu Lộ cũng đi cùng, nếu có gì khó khăn, về cậu ấy sẽ nói cho chúng ta biết thôi.”

“Bà của Mộc Đầu bao nhiêu tuổi rồi, em nhớ lần trước nhắc đến là hơn bảy mươi rồi nhỉ?” Hổ ca mím môi, nói thẳng ra chuyện phải đối mặt, “xảy ra chuyện lớn như vậy, Mộc Đầu...còn có thể thi đấu được không? Chẳng lẽ để tiểu Huy đánh?”

“Tiểu Huy cũng được, nó chơi tướng đi rừng tốt hơn tướng AD nhiều, nhưng mà về mặt nhịp độ thì chắc chắn không thể kiểm soát tốt bằng Mộc Đầu được...” tiểu Bánh Bao nói, “thời gian còn kịp không? Hay chúng ta xin với bên ban tổ chức, để rừng của đội hai vào danh sách thi đấu...”

“Được rồi.” anh Dương cắt ngang lời bọn họ, “đừng lo lắng, chuyện này anh đã bàn với cậu ấy rồi, cậu ấy bảo là cậu ấy đánh được.”

Không biết Mộc Đầu về trụ sở lúc nào, hôm sau lúc Mục Vãn Vãn xuống lầu, Mộc Đầu đã ngồi trước máy tính rồi.

Trông anh ta nghiêm túc hơn nhiều so với bình thường, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, bàn phím bị anh ta gõ vang cạch cạch cạch.

Cô đi thẳng đến nhà bếp, nhìn ra ngoài mấy lần liền, xác nhận không có ai, mới đi đến dựa vào cánh tay Bùi Lộ, thấp giọng hỏi: “Bà của Mộc Đầu...sao rồi?”

“Bệnh tình tạm thời ổn định.” Bùi Lộ nói, “nhưng vẫn không lạc quan lắm.”

Mục Vãn Vãn gật đầu: “Vậy anh ấy không sao chứ?”

“Chắc là không sao, trận hôm nay vẫn đánh được.”

“Tiền thuốc men viện phí có đắt không?” cô nói, “em có thể giúp gì được cho anh ấy...”

“Có.” Bùi Lộ không ngoảnh đầu lại, cánh tay khẽ cử động, vòng qua ôm lấy người bên cạnh.

“Trận hôm nay đánh nhanh thắng nhanh, để cậu ấy sớm vào bệnh viện thăm bà.”

Hôm nay, fan TS vẫn như mọi ngày, liên lạc với bên quản lý TS xem sau trận có thể ký tên chụp ảnh được không, nhưng lại bất ngờ bị quản lý của TS từ chối.

Đến nơi thi đấu, người của TS xuống xe, tiểu bánh Bao bám vai Mộc Đầu, bóp bóp vài cái: “Người anh em, đừng lo lắng.”

Mộc Đầu lắc đầu: “Ừm, tôi không sao.”

Hổ ca đặt tay sau gáy Mộc Đầu, xoa xoa như an ủi, vẻ cợt nhả gợi đòn ngày thường không còn nữa, ra dáng một người anh lớn: “Vào thôi.”

Trên đường, họ chạm mặt thành viên của UB.

Người của UB nhìn thấy họ, cực kì hưng phấn: “Những người anh em TS thiện lành! Hôm nay đánh nương tay tí nhé!”

Các thành viên của TS gật gật đầu xem như chào hỏi, xoay người nhanh chóng vào phòng chờ.

“Bọn họ lạnh lùng thật đấy...” rừng của UB bực mình thu tay về.

Tuyển thủ tiến ra sân khấu, bình luận viên ngày hôm nay là một nam một nữ, đều là những người đã nhẵn mặt với khán giả—— giới thiệu hết một lượt các tuyển thủ.

Lúc Mục Vãn Vãn liên kết xong các thiết bị, ngồi xuống thì ống kính máy quay cũng chuyển về phía cô.

Cô không có tâm trạng để ý, nghiêm túc điều chỉnh thiết bị.

Trận đấu vừa bắt đầu được mười phút, thành viên của UB, bình luận viên và cả khán giả đều nhạy bén phát hiện ra—— hôm nay TS rất khát máu.

Vừa vào họ đã lấy một đội hình đánh nhanh không thường dùng trước đây: Camille, Nocturne, Syndra, Kalista và Leona.

Có lẽ UB thấy bể tướng của Mục Vãn Vãn quá rộng, không có điểm yếu nào rõ ràng, nên ngay cả Kalista cực mạnh tại phiên bản này cũng không thèm BAN.

Thế nên bộ đôi đường dưới của TS vào phút thứ bảy đã thắng được một pha giao tranh nhỏ, Mục Vãn Vãn thành công có được double kill, đè nát đường dưới của UB khiến đối phương không dám ra khỏi trụ.

Nocturne ở trong rừng yên tĩnh chờ đến cấp sáu, sau khi xuất hiện, chơi tắt đèn trên khắp bản đồ——

*Chiêu cuối của Nortune có tên là Hoang Tưởng, nó sẽ khiến team địch mất toàn bộ tầm nhìn trong thời gian hiệu lực. Chiêu này hay được gọi là “tắt đèn“.

Chỉ cần Nocturne tắt đèn, UB chắc chắn sẽ có người phải nằm, hạ sát người ta đến mức hoàn toàn không nói lý...

Phút 25, TS giành được chiến thắng ván một.

Khán giả tròn mắt líu lưỡi, đây là bán kết đấy, ai cũng tưởng đây sẽ là một trận chiến khốc liệt, thế mà ván một mới 25 phút đã xong rồi á?!

Trên thực tế, vào phút 20, TS đã chiếm được lợi thế tuyệt đối về kinh tế và tầm nhìn, nếu đổi lại là các trận rank cao bình thường, có khi UB đã đầu hàng ngay phút 20 rồi.

Trận BO5 bắt đầu lúc năm giờ, chưa đến tám giờ đã kết thúc, TS thắng áp đảo UB với tỉ số 3:0, thành công điền tên mình vào suất chơi ở trận chung kết giải mùa xuân!

Kênh livestream của ban tổ chức đã bùng nổ luôn rồi, ngay cả anti cũng không biết nên ra tay từ đâu.

[Nhớ hồi MA đi chung kết thế giới, cả nước đều bảo MA là hy vọng của LPL, cuối cùng dừng bước ở tứ kết, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn mạnh dạn nói một câu...TS cũng là hy vọng của LPL năm nay!!!]

[Mạnh quá vậy? Bón hành UB đến mức này luôn sao? Tự dưng tôi bắt đầu mong chờ trận chung kết mùa xuân...]

[Làm ơn đi, UB vốn dĩ có mạnh đâu, dù nhất bảng B, nhưng thực lực còn không bằng GGX nữa đó biết không vậy? Nhờ lợi thế bảng đấu mà thôi.]

[UB không mạnh bằng GGX??? Đọc cười vl.]

[TS hôm nay sát ý đã quyết, ba ván đấu, hai ván lấy đội hình đánh nhanh, sao lại đánh vội vậy nhỉ? Mặc dù đánh rất tốt, nhưng rủi ro cũng rất lớn, lúc nhìn thấy đội hình tôi còn toát mồ hôi hột...]

[Nocturne của Mộc Đầu bá đạo quá, có khi UB nghe thấy tiếng tắt đèn là phát khóc lên rồi...]

Kết thúc trận đấu, ban tổ chức lập tức vào hậu trường liên hệ phỏng vấn, mới phát hiện phòng chờ của TS đã trống không từ lúc nào, chỉ còn lại một mình tiểu Bánh Bao.

“Ơ...” nhân viên nhìn xung quanh, “sao còn có mình anh ở đây vậy?”

Người chơi kéo búa bao thua là tiểu Bánh Bao vội vàng đứng dậy: “Tôi bị bỏ lại đây để trả lời phỏng vấn sau trận đấu, mau lên! Đi! Tôi còn có việc gấp!”

“Hả?” nhân viên vẻ mặt khó xử, “nhưng hôm nay chúng tôi muốn phỏng vấn Mộc Đầu, anh ấy có nhiều pha mở giao tranh rất tốt, lại còn là MVP hai ván...”

“Thế giờ các anh có phỏng vấn hay không đây?”

Nhân viên thở dài một hơi: “Thôi vậy, anh cũng được, đi theo tôi.”

“......” ây da, sao mà anh tức quá vậy ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.