Bảo là đánh một ván, cuối cùng hai người lại đấu đến tận hai giờ sáng.
Bùi Lộ có cảm giác mình đã dùng hết sạch số AD của cả đời mình trong một buổi tối này rồi.
“Tôi không chơi ADC nữa.” anh đứng dậy, xoa xoa chân mày.
Tiểu Bánh Bao đi ngang qua sau lưng anh, còn ngáp một cái rõ to, nghe thấy câu này thì dừng bước: “Hình như cậu từng nói câu này rồi mà?”
Bùi Lộ: “Cậu nhớ lầm rồi.”
Mục Vãn Vãn tắt livestream, đứng dậy thuận tay vỗ hai cái vào lưng Bùi Lộ: “Vất vả rồi.”
Người Bùi Lộ cứng đờ, động tác tay khựng cả lại.
Ở trụ sở, anh chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng mỏng manh, thế nên cảm nhận được rõ ràng độ ấm nơi lòng bàn tay của cô, một khoảng ấm nho nhỏ ấy cứ thế mà bắt đầu lan ra khắp sống lưng của anh.
Anh đứng yên không nhúc nhích: “...Em bớt chơi vài ván hỗ trợ thì tôi sẽ không phải vất vả vậy nữa.”
Mục Vãn Vãn nhướng khóe miệng, thu tay về, vắt dây tai nghe lên cổ: “Em lên lầu đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Đợi Mục Vãn Vãn đi rồi, Bùi Lộ mới thở ra một hơi.
Mộc Đầu chậm rãi thò đầu sang: “Cậu xấu hổ?”
Bùi Lộ: “Không có.”
“Xấu hổ? Cậu ấy xấu hổ gì thế.” Hổ ca ăn mì tôm, hỏi.
Mộc Đầu: “Vãn Vãn.”
“Hả??” tiểu Bánh Bao xoay người lại, “Cậu ấy xấu hổ chỗ nào? Sao tôi không nhìn thấy.”
Mộc Đầu giọng trấn tĩnh, trần thuật lại: “Con ngươi của cậu ấy đang run.”
Hổ ca ngạc nhiên: “Cái này mà cậu mẹ nó cũng nhận ra được???”
“Cậu nhìn lầm rồi.” Bùi Lộ tắt máy tính, vội vàng trốn khỏi hiện trường.
Sau khi Mục Vãn Vãn đánh răng, rửa mặt xong, chui vào trong ổ chăn mới sực nhớ ra chuyện mình muốn xin nghỉ.
Ham muốn được sống khiến cô ngồi bật dậy ngay lập tức.
Nhìn thời gian, do dự một chốc, vẫn là gửi một tin nhắn WeChat đi.
Vãn: “anh Dương, ngày kia em muốn xin nghỉ nửa buổi...[quỳ gối.jpg]”
Anh Dương: “Đi đâu đấy? Hôm nay tập luyện xong rồi à? Thời lượng livestream có làm nghiêm túc không đấy, không đủ số giờ sẽ bị trừ lương, điều này chắc em biết chứ hả.”
Vãn: “Xong hết rồi ạ. Ngày kia là sinh nhật bạn thân em.”
Vãn: “Không đi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Vãn: “Sẽ chết đó anh!”
Anh Dương: “...Vừa qua tết mà nói cái gì đấy? Ầy vậy em đi đi.”
Sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Cửu xong, Mục Vãn Vãn mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
**
Trước giờ sinh nhật của Lâm Cửu đều rất náo nhiệt.
Thời cấp hai có một nhóm bạn cấp hai, thời cấp ba có một hội bạn cấp ba, còn đại học—— thì chỉ có một mình Mục Vãn Vãn.
Bao nhiêu người đến rồi lại đi, chỉ có Mục Vãn Vãn là vẫn luôn ở đó.
Mục Vãn Vãn thay áo lông, điện thoại mở loa để trên bàn.
“Cậu đi ra chưa.” Phía Lâm Cửu chắc chắn là đã ở bên ngoài rồi, trong mic có cả tiếng vù vù của gió lạnh.
“Giờ ra nè,“ Mục Vãn Vãn nói, “hai đứa tụi mình đi quán bar làm gì... tìm một quán nước uống cà phê cắt bánh kem là được rồi.”
“Không được, dạo gần đây tớ stress quá,“ Lâm Cửu chậc một tiếng, “phải đi quẩy giải sầu.”
Mục Vãn Vãn: “...Được rồi, biết rồi, cậu đến nơi đừng có vào trước đấy, ở ngoài đợi tớ, bên trong những nơi đó phức tạp lắm.”
“Biết biết, cậu mau lên, mà khoan... cậu trang điểm một tí đi, đừng có để mặt mộc tới đây!”
“Tối thui tối mò thì trang điểm làm gì? Thôi, giờ tớ bắt đầu đi đây.”
Nói xong cô nhanh chóng cúp máy.
Kết quả vừa mở cửa đã đụng trúng Bùi Lộ.
Trong tay đối phương còn bê một đĩa dưa hấu, tay giơ lên có lẽ là đang định gõ cửa phòng cô, thấy cô ăn mặc như vậy, nhướng mày: “Ra ngoài hả?”
“Vâng, đi ăn sinh nhật bạn thân.”
Bùi Lộ giơ cao cái đĩa trong tay, “ăn mấy miếng dưa rồi hẵng đi?”
Mục Vãn Vãn không trang điểm, chỉ thoa một ít son môi, nghe Bùi Lộ nói vậy, cô chần chừ một chút rồi thò tay cầm hai miếng.
Bùi Lộ thấy cô vì để lớp son môi không bị lem mà há to miệng, ngừng cả nhai: “...”
Hai người vừa xuống tầng một, tiểu Bánh Bao đã hỏi: “Vãn Vãn, đi đâu thế? Khi nào về? Có thể tiện đường mua cho anh một phần phở ốc được không, cái quán nhỏ đó không đặt hàng giao tới được!”
“Đi SOHOBar,“ Mục Vãn Vãn lấy mũ lưỡi trai, đội đại lên đầu, kiểu ăn mặc xuề xòa trên người lập tức trở nên thuận mắt hơn nhiều, “địa chỉ ở đâu thế? Em mua dùm cho, chắc một, hai tiếng là về.”
“Vậy nhờ...”
“Em đến quán bar?” Bùi Lộ ngừng ăn dưa hấu.
“Ừm, bạn thân của em thích náo nhiệt.” Mục Vãn Vãn thành thật đáp.
Bùi Lộ để đĩa dưa lên bàn vi tính của tiểu Bánh Bao: “Cậu ăn hết đi.”
Sau đó xoay người lên lầu, “em đừng đi vội, đợi tôi, tôi chở em đi.”
Mục Vãn Vãn sững người: “Không cần đâu, em ngồi tàu điện nhanh lắm!”
“Không an toàn,“ giọng Bùi Lộ truyền tới từ phía trên, “đợi tôi.”
Thế là Mục Vãn Vãn lại một lần nữa ngồi vào chiếc xe xé gió đó.
Thắt dây an toàn, cô hỏi: “Anh không tập luyện nữa hả?”
Bùi Lộ không đáp mà hỏi lại: “Chỉ có hai người bọn em thôi sao?”
“Ừm,“ Lâm Cửu lại gửi tin nhắn đến giục, Mục Vãn Vãn vừa trả lời vừa đáp, “anh yên tâm, chỗ đó an ninh tốt lắm...”
Nói xong lại thấy không đúng.
Đoạn đối thoại này của bọn cô, hơi giống kiểu tra hỏi giữa bố và con gái.
Hoặc là bạn trai?
Nghĩ bậy nghĩ bạ đến đây, tay Mục Vãn Vãn khựng lại, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô đang nghĩ cái gì thế này...
May mà lúc lái xe Bùi Lộ rất tập trung nghiêm túc, không phát hiện ra động tác nhỏ của cô: “Tóm lại... có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi.”
Mục Vãn Vãn kéo cửa sổ xuống, mở ra một khe hở, muốn mượn gió để thổi bớt cảm giác nóng bừng trên mặt, miệng thì nói đùa: “Để làm gì, anh bay từ trụ sở tới cứu em à?”
Bùi Lộ: “Ừm.”
Mục Vãn Vãn im lặng hồi lâu... lại kéo cửa sổ xuống thấp thêm tí nữa.
Vừa tới cửa quán bar Mục Vãn Vãn đã tìm thấy Lâm Cửu giữa biển người, Lâm Cửu đang đứng dựa vào tường, tay kẹp một điếu thuốc, lại còn đi một đôi boots cổ dài, cực kì bắt mắt.
Cô thở dài một hơi, mở cửa xe: “Vậy em đi trước nhé.”
“Bạn em đã tới rồi à?”
“Ừm,“ cô hất cằm, chỉ chỉ, “ở đằng kia.”
Bùi Lộ nhìn theo, gật đầu: “Đi đi.”
“Sao cậu lại hút thuốc nữa rồi?” Mục Vãn Vãn giật lấy điếu thuốc chẳng còn bao nhiêu từ tay Lâm Cửu.
“Lâu lâu hút một điếu, không sao đâu.” Lâm Cửu cười cười, “Sao cậu đến nhanh thế?”
“Bùi Lộ đưa tớ tới.”
“Gì cơ??” Lâm Cửu đứng thẳng dậy, “đâu.”
“Đi lâu rồi, dừng ở đây cho ách tắc giao thông à?” Mục Vãn Vãn kéo kĩ khóa ba lô, “vào không? Hay là bọn mình sang quán cà phê đối diện đi, bên đó còn bày một con gấu bự ngay trước...”
Chưa nói hết câu thì cả người lẫn ba lô đã bị kéo vào quán bar.
Vừa vào, cô suýt điếc vì tiếng nhạc bên trong.
“Không thể đi chỗ nào yên tĩnh hơn được à, ngồi trong này nói chuyện ai mà nghe thấy được.”
Lâm Cửu nheo mắt: “Sao——?”
“...” cái tư thế như hát đối đáp sơn ca này khiến Mục Vãn Vãn sợ co vòi, lắc đầu không dám ho he gì nữa.
Chỗ Lâm Cửu đặt là kiểu có một cái bàn tròn nhỏ và phải đứng.
Mục Vãn Vãn cảm thấy may mắn khi mình không nghe theo lời anh Dương đeo khẩu trang vào, tối mò như thế này, đeo hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
“Có phải cậu không thèm chải đầu mà tới đây luôn không?” Lâm Cửu nhìn cô một hồi, ghét bỏ nói.
Cô bạn này mắt có gắn đèn pha vào à?
“Chải rồi,“ Mục Vãn Vãn bình tĩnh nói, “tớ còn xịt nước hoa nữa kìa.”
“Xin chào, đây là depth charge* mà các bạn đã gọi.” nhân viên phục vụ bưng hai ly cocktail đến.
Mục Vãn Vãn nhìn ly rượu đang sủi bọt trước mặt: “Cái gì cơ?”
Phục vụ lặp lại lần nữa: “Depth charge.”
Cái tên này vừa nghe đã biết độ cồn chắc chắn không thấp: “Bọn em không gọi...”
“Đúng rồi là bọn em, anh để xuống đây đi.” Lâm Cửu giải thích, “tớ có WeChat của người pha chế rượu, ban nãy ở ngoài cửa tớ bảo anh ta pha trước.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mục Vãn Vãn mới nói: “Tớ không uống được.”
“Tớ biết,“ Lâm Cửu nói, “cả hai ly đều là của tớ.”
Mục Vãn Vãn: “...Cậu bị cái gì kích thích thế?”
“Không có gì,“ Lâm Cửu nói với giọng hời hợt, “rốt cuộc bọn họ cũng ly hôn, tớ vui thôi.”
Mục Vãn Vãn lặng im không lên tiếng.
“Bọn họ” ở đây chính là bố mẹ Lâm Cửu, mẹ Lâm Cửu tính tình có phần nhu nhược, bố Lâm Cửu thì lại rượu chè cờ bạc bê tha... tất cả những chuyện không hay, không vui đều có đủ.
“Ê,“ Mục Vãn Vãn vẫn còn đang chìm trong cảm giác đau lòng, người bên cạnh đã bất thình lình huých vai cô, “cậu nhìn anh giai ở bên phải sân khấu đi, ngon giai chứ?”
Mục Vãn Vãn theo lời nhìn về hướng đó, híp mắt hồi lâu: “...Không thấy rõ.”
Lâm Cửu cảm thán lắc lắc đầu: “Thiếu nữ nghiện game, thị lực 4.0?”
Nói xong, cô khẽ nhấp một ngụm rượu, có lẽ là bị kích thích xộc lên não, ngũ quan nhíu chặt lại, mãi một lúc sau mới dãn ra, đặt ly rượu xuống rồi tiến về phía sân khấu.
Mục Vãn Vãn kéo cô lại: “Đi đâu đấy?”
“Đi quẩy,“ Lâm Cửu vỗ vỗ mu bàn tay cô, “biết cậu không nhảy được, ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây là được rồi.”
“Quẩy mau rồi quay lại nhá, lát tớ dẫn cậu sang tiệm bánh kem kế bên mua bánh.”
“Sao phải thế? Có còn là con nít nữa đâu, đâu nhất thiết phải có bánh kem mới được.” Lâm Cửu miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại cười híp cả mắt lại, “vẫn là cậu tốt với tớ nhất.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chỗ Lâm Cửu đặt ở trong góc, Mục Vãn Vãn chống cằm, nhàm chán không có gì làm bèn lôi điện thoại ra đọc tin tức, vẫn chán quá chán.
Cô nghĩ nghĩ rồi mở WeChat.
Vãn: “Anh về đến trụ sở chưa?”
Đối phương đáp lại ngay.
Bùi Lộ: “Sao thế?”
Vãn: “Không sao, chỉ là có hơi chán.”
Bùi Lộ: “Uống ít thôi.”
Bùi Lộ: “...Anh Dương nói vậy, bảo em đừng uống nhiều, về sớm một chút.”
Vãn: “Vâng.”
Bùi Lộ: “Lúc về có thể uống một ít sữa, trong tủ lạnh vẫn còn, sau khi uống rượu uống ít sữa dạ dày sẽ thoải mái hơn đấy.”
Vãn: “Em không uống rượu. Không có mặt em, anh có đấu đôi với người khác không đấy?”
Bùi Lộ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó cúi đầu cười.
“Không có.”
...
Lúc Lâm Cửu trở lại, Mục Vãn Vãn vẫn còn đang cầm điện thoại ngây ngốc cười: “Nói chuyện với ai mà vui thế?”
“Tám nhảm chút thôi.”
“Tám nhảm mà miệng cậu sắp ngoác tới mang tai luôn rồi, sao, yêu rồi hả?”
Tay Mục Vãn Vãn khựng lại: “Nói bậy bạ gì thế. Ngày nào cũng công việc bù đầu bù cổ, thời gian đâu mà hẹn với hò.”
Lâm Cửu nhấp một ngụm rượu, nói: “Hàng có sẵn trong đội đấy thôi, cậu với ai-đồ của cậu không cọ ra được chút tia lửa kích tình nào à?”
Mục Vãn Vãn: “...”
Rõ ràng là không có gì, bị Lâm Cửu nói một tràng như vậy, gò má cô bỗng hơi nong nóng.
Cô đứng thẳng dậy: “Tớ vào nhà vệ sinh một lát.”
Hành lang quán bar rất đông người, lại còn toàn là khói thuốc, Mục Vãn Vãn chau mày, tay bịt mũi nhanh chóng đi về hướng nhà vệ sinh.
“Wanwan?” một giọng nói truyền tới.
Mục Vãn Vãn dừng bước chân, lại nghĩ mình che mặt kín như này chắc không phải gọi mình đâu, thế là định nhấc chân đi tiếp.
Đột nhiên, vai bị người ta vỗ vào: “Là Wanwan đúng không?”
...Gọi cô thế này, có lẽ là một khán giả nào đó trong phòng livestream.
Thế này mà vẫn nhận ra được, chắc chắn là fan chân chính rồi.
Cô xoay người lại.
Chàng trai trẻ trước mặt cười hì hì, nhìn rất lạ, nhưng cô lại nhận ra người đứng sau lưng cậu ta.
Đường giữa Shark của MA, Từ Hạo.
Chú thích:
*Depth charge (tên tiếng Trung 深水炸弹, tạm dịch là mìn ngầm) là một loại cocktail, cách pha chế như sau: rót bia vào hai phần ba một chiếc ly có miệng rộng, đổ rượu Vodka vào đầy một chiếc ly nhỏ, sau đó để chiếc ly nhỏ đó chìm vào trong chiếc ly có miệng rộng, có người dùng rượu Whisky Scotland để thay thế cho rượu Vodka. (nguồn baidu)