Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 92: Chương 92: MVP mà không phải là em, em mời anh ăn cơm một tháng




Đến ngày thi đấu, ngủ dậy mọi người vẫn vô tư chào hỏi như thường lệ.

Nhưng thật ra trong lòng ai cũng rất căng thẳng.

“Một tiếng em ăn hết năm cái kẹo rồi.” Bùi Lộ bật cười, đóng hộp kẹo lại, “còn ăn nữa sẽ bị sâu răng đấy.”

Một bên má của Mục Vãn Vãn hơi gồ lên, cô thấy đầu lưỡi mình hơi tê tê, không phải tại bị ngọt quá đâu.

“Sao có năm viên được...tôi thấy em ấy ăn kẹo cả một buổi trưa.” Hổ ca nói, “hồi hộp lắm hả?”

Mục Vãn Vãn gật đầu.

Sau khi vào playoffs, các trận đấu đã chuyển từ BO3 sang BO5, năm ván thắng ba ván là giành chiến thắng chung cuộc, đội thua sẽ bị loại thẳng, dừng bước tại top 6, không có cơ hội sửa sai.

“Không phải chứ, em mà còn sợ đánh với Song X? Anh xem thường em, Mục Vãn Vãn.” Tiểu Bánh Bao thay xong quần áo đi xuống, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại này.

Mục Vãn Vãn không để ý đến anh ta, lo chọn tướng của mình: “Anh tưởng em là anh chắc, gặp YUYI là run như cầy sấy...”

Anh Dương đến, thấy cô vào game: “Sao em còn đánh rank? Còn một tiếng nữa là xuất phát rồi.”

“Để cô ấy chơi đi.” Bùi Lộ cười, “cô ấy hồi hộp.”

Anh Dương thở dài, gật đầu: “Lần đầu tham gia trận đấu sống còn kiểu như thế này, căng thẳng cũng phải.”

Hai mươi phút sau, tiểu Bánh Bao nhìn thấy dòng chữ quadra kill trên màn hình của cô: “......Em ấy đang căng thẳng thật đó hả?”

Đánh xong ván này, bảy người leo lên xe.

Dự bị tiểu Huy vừa lên xe đã ngồi bấm điện thoại.

Mục Vãn Vãn nhìn cậu ta, chợt nhận ra từ sau khi mình gia nhập, tiểu Huy không còn được ra thi đấu nữa.

“Tay em thế nào rồi?” anh Dương hỏi.

Tiểu Huy ngồi ở góc phải trong cùng của hàng ghế giữa, nghe thấy câu hỏi này, cậu ta cười, nói: “Vẫn vậy thôi anh...nếu còn đánh được thì em đâu cần rời đội sớm như này chứ?”

“Rời đội?” tiểu Bánh Bao ngạc nhiên, “em muốn rời đội à Huy?”

“Vâng, tay em không chịu nổi nữa, đánh xong giải này em sẽ rời đội,“ tiểu Huy nói, “không sao đâu, dù em không chơi game nữa, nhưng anh Dương đã tìm được cho em công việc làm nhân viên hậu trường... sau này em sẽ phụ trách ghi nhận thông số của các đội.”

Mục Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi: “Sao tay cậu lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”

“Lúc đầu tiểu Huy không chơi LOL.” Bùi Lộ giải thích, “ngày trước cậu ấy chơi DOTA, thuộc đội DOTA chuyên nghiệp của TS, sau đó chuyển qua LOL, quãng thời gian chơi game của cậu ấy dài hơn chúng ta nhiều.”

Mục Vãn Vãn gật đầu: “Ra vậy.”

“Tiếc là game nào em cũng không bật lên được.” tiểu Huy cười ha ha, nửa đùa nửa thật nói.

“Không có chuyện đó đâu.” Bùi Lộ vỗ vai cậu ta, “em đánh rất tốt, thật đó.”

Anh Dương mím môi, không nói thêm gì nữa.

Tiểu Huy đã theo anh nhiều năm rồi, cảm tình đương nhiên là có, nhưng thể thao điện tử, nói chuyện bằng thực lực... các lối đánh của tiểu Huy đều tương đối cũ kĩ, nếu không phải có thành viên bị thương hoặc bị bệnh, anh sẽ không có ý định để tiểu Huy thi đấu.

Xem ra cần phải tuyển thêm dự bị mới rồi.

Xe chạy thẳng vào bãi đậu.

“Hôm nay chắc sẽ có đông fan đến xem, một lát nữa có gặp fan thì nhớ chào hỏi đàng hoàng đấy.” bước vào thang máy, anh Dương nói.

Thang máy đi thẳng đến hậu trường, theo lý mà nói thì sẽ không gặp fan ở đây được, nhưng có một số nhân viên sẽ tạo điều kiện cho người thân bạn bè mình vào để xin chữ ký, thông thường gặp tình huống này mọi người đều sẽ ký tặng, dù sao cũng không phải minh tinh màn bạc, không cần phải chú ý quá nhiều thứ như vậy.

Quả nhiên, vừa ra khỏi thang máy đã có một cô gái tiến lại.

“Hây!” cô gái đó cực kì hào hứng, cầm sổ tay cười híp cả mắt, “có thể ký tên được không ạ?”

“Được, bạn muốn xin chữ ký của ai?” anh Dương hỏi, “hay là muốn xin hết?”

“Chữ ký của tiểu Bánh Bao ạ!”

Mọi người đều bất ngờ, tiểu Bánh Bao cũng hết sức ngạc nhiên—— Mặc dù anh có fan girl, nhưng chưa từng có ai chạy đến hậu trường xin chữ ký cả. Những người bỏ tâm tư công sức vào đến tận đây, đa phần đều là fan của Bùi Lộ.

“Anh hả?” tiểu Bánh Bao nhận lấy sổ, vừa ký vừa cảm thán, “cuối cùng cũng gặp được một cô bé tinh mắt rồi...”

“Cô bé,“ Hổ ca bá cổ tiểu Bánh Bao, cười hì hì, “em thích cái gì ở cậu ta vậy?”

“Cậu cút ngay...” tiểu Bánh Bao miệng thì vừa cười vừa mắng vậy thôi, nhưng có vẻ cũng muốn biết lý do.

“Em?” cô gái đó cười vui vẻ, nói, “em thích dáng vẻ ngốc nghếch của anh ấy, nói chuyện đã phèn lại còn nhây, thú vị lắm ạ.”

Tiểu Bánh Bao: “......”

Mọi người phá lên cười, tiếng cười của Hổ ca có thể nói là vọng đến tận khán đài bên ngoài.

“Thôi được rồi, em khai thật vậy,“ cô gái nhún vai, “thật ra em định xin chữ ký của Lu thần cơ.”

Bùi Lộ gật đầu: “Có thể ký...”

“Nhưng mà——” cô gái đó dừng một chút, đầu ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa Bùi Lộ và Mục Vãn Vãn, “xem ra những lời bình luận viên A nói là thật rồi, hai người đang yêu nhau đúng không?”

Mí mắt Mục Vãn Vãn giật giật, theo phản xạ nhìn sang Bùi Lộ.

“Nói gì vậy,“ anh Dương mặt không đổi sắc, “chỉ là đồng đội bình thường thôi, đừng nói lung tung thế chứ.”

“Không phải một cặp thì tại sao lại đứng gần nhau thế?”

Hai người trước mặt vai kề vai, khoảng cách giữa mu bàn tay của cả hai chỉ có một chút xíu, so với những đồng đội khác thì khoảng cách như này thật sự là gần quá mức rồi.

Mục Vãn Vãn lẳng lặng đứng dịch sang một bên.

Khó khăn lắm mới tiễn được bà cô fan này đi, mọi người đi vào phòng chờ, Hổ ca hỏi: “Lần trước tiểu Lộ nhờ anh trả lại quà, chẳng phải cậu ấy đã bảo anh nói với fan là cậu ấy có bạn gái rồi à...anh có nói chưa thế?”

“Chưa nói.” Anh Dương đáp, “hai đứa nó mới yêu nhau chưa được bao lâu, nếu anh mà nói chắc hai đứa nó chia tay chóng vánh luôn, thế chẳng phải kì lắm à?”

Mục Vãn Vãn ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh chu đáo quá.”

Bùi Lộ khẽ cười thành tiếng, không nói gì.

Người của Song X đi ngang qua, theo phản xạ nhìn vào phòng chờ của TS.

Nhất là AD người Hàn, Hary, ánh mắt anh ta xuyên qua cửa sổ, khóa chặt vào người Mục Vãn Vãn.

Hai đội ở trong phòng chờ hai mươi phút, rốt cuộc bên ngoài cũng vang lên tiếng nhạc nền quen thuộc.

“Chào mừng các bạn đến với giải mùa xuân LPL! Hôm nay là ngày diễn ra lượt trận thứ hai của vòng tứ kết, hai đội tuyển thi đấu ngày hôm nay là TS và XSXB!” bình luận viên A nói liền một hơi, “bình luận viên tường thuật trận đấu này cho các bạn là tôi và anh B!”

“Đúng thế, lại là chúng tôi đây,“ bình luận viên B cười ha ha, “Hôm nay nhà thi đấu của chúng ta không còn một chỗ trống, xem ra mọi người đều rất mong đợi trận đấu này!”

“Đương nhiên rồi, không những các bạn mà cả tôi cũng bấm ngón tay chờ đến trận đấu ngày hôm nay nữa đấy.” bình luận viên A cười đầy thân thiện, nhưng lời nói thì vẫn sắc lẹm như cũ, “trận đấu lần trước giữa TS và Song X đã để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc—— Đó cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một lối đánh như vậy, không biết nên gọi đó là sự sáng tạo hay là gì đây?”

Bình luận viên B có một sự bất lực không hề nhẹ: “Chính anh đã từng nói, trận đấu này, sẽ cực kỳ đặc sắc rồi còn gì...”

Thật ra anh không muốn bình luận chung với cái tên chúa gây sự này chút nào, lần nào cũng đắc tội với một đống fan hâm mộ, quan trọng nhất là bình luận viên A này cho dù có ý muốn nói đỡ cho người khác, thì nghe vẫn cứ như đang đá xéo người ta vậy. Ví dụ như anh ta nói tuyển thủ mình thích nhất là Wan, nhưng người bị anh ta bôi đen thảm nhất có lẽ cũng chính là Wan...

Hậu trường, đạo diễn đang tia từng góc máy một, hình như tìm thấy được cái gì đó hay ho: “Mau! Chiếu góc máy số sáu lên!”

Trong phòng chờ, Mục Vãn Vãn đang tươi cười nghe bình luận viên A chém gió, kết quả ống kính đổi góc quay, chuyển đến khu vực khán đài.

Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang màu đen lọt vào tầm ngắm.

Mũ của anh ta độc một màu đen, thế nên phần tóc màu xám trắng lộ ra bên ngoài trở nên cực kì bắt mắt—— Chính là Shark!

Nhà thi đấu lập tức nháo nhào, khán giả bắt đầu hò hét!

Mục Vãn Vãn cũng buột miệng: “Chời...má?!”

Bùi Lộ nhìn sang: “Sao thế?”

“Shark đến xem trận đấu của chúng ta đó.”

“......?”

“Không phải,“ Mục Vãn Vãn túm lấy góc áo anh, chỉ vào người ở góc trong cùng bên phải trên màn hình, “đấy là Lâm Cửu mà!!”

Bùi Lộ nhìn theo, chỉ thấy cô gái ngồi cạnh Từ Hạo, ăn mặc chỉnh tề kín đáo, tóc đen cột lên, khẩu trang quá lớn chỉ lộ mỗi đôi mắt, cho dù Mục Vãn Vãn đã xác nhận thì anh vẫn không nhận ra nổi.

Những người khác cũng không nhận ra, tiểu Bánh Bao hỏi: “Che kiểu này đến mẹ cũng không nhận ra, có khi nào em nhận nhầm người rồi không?”

Mục Vãn Vãn nói ngay: “Không thể nào, bộ ngực này...à không, bộ đồ này em nhận ra mà.”

Lâm Cửu mặc một cái áo len bó người màu xanh rêu, triệt để phô ra dáng người của cô.

Nghe thấy tiếng la hét, Từ Hạo không tháo khẩu trang ra, đưa tay làm động tác “suỵt”, điều này chỉ làm tiếng hò hét trong nhà thi đấu càng thêm đinh tai nhức óc.

Lâm Cửu dịch người sang bên cạnh, muốn ám chỉ mình không hề quen biết người này.

Ai ngờ cô dịch người Từ Hạo cũng dịch theo, thế là cô quả quyết ngồi yên bất động.

Cô không quay đầu lại mà nói: “Anh nhuộm quả đầu màu trắng này, sợ fan đi trên đường lớn không nhận ra anh hay gì?”

Từ Hạo không giải thích: “Nếu không thì nhuộm màu gì.”

“Ai biết, màu xanh chẳng hạn?”

“Màu đó là màu của cô.”

Thế là mọi người nhìn thấy cô gái bên cạnh Từ Hạo bỗng dưng quay người sang, mặc kệ ánh mắt của khán giả xung quanh, đánh mấy phát vào người anh ta.

Bùi Lộ: “...Xem ra đúng là Lâm Cửu rồi.”

Ban tổ chức rất nhanh đã thông báo cho họ ra sân, mọi người cùng nhau lên sân khấu, kết nối bộ thiết bị của mình vào máy tính.

Ván đấu bước vào BP.

TS ở bên phía đội xanh, ba lượt BAN đầu Song X không còn cố ý nhắm vào Mục Vãn Vãn, chỉ BAN đi Kalista đang quá bá tại phiên bản này.

Hết sáu lượt BAN, Xayah và Rakan lại bất ngờ được thả ra.

Xayah-Rakan là một cặp, là bộ đôi đường dưới mạnh nhất tại phiên bản này, từ khi giải mùa xuân bắt đầu cho đến bây giờ, không có bất kỳ đội nào cùng lúc thả ra cả hai vị tướng này.

Song X đương nhiên cũng không có chuyện thả rồi, chỉ là ép TS phải chọn—— lấy Xayah hoặc lấy Rakan.

Mục Vãn Vãn nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Lấy Rakan cho anh ấy đi, em không chơi Xayah.”

Bùi Lộ lựa bảng ngọc: “Trận này họ không dám nhắm vào chúng ta nữa đâu.”

Ván lần trước, Song X muốn bẻ gãy tâm lý của Mục Vãn Vãn, sau đó sang ván hai quân bình tỉ số.

Muốn bỏ một ván để lấy hai ván... không biết là ai cho bọn họ cái tự tin đó.

Sau lần kế hoạch thất bại đó, chắc chắn bọn họ không còn dám chơi lại trò đó nữa.

“Thật sao?” Mục Vãn Vãn im lặng một chút, “Vậy để lượt counter cho em được không?”

Counter pick, nghĩa là lượt chọn mang tính khắc chế, dựa vào đội hình của đối phương, chọn ra vị tướng khắc chế tương ứng, thường là chỉ vị tướng được chọn sau cùng.

Mục Vãn Vãn muốn được chọn cuối không phải là để counter người khác, mà là để phòng trường hợp bị đối phương counter.

Người vốn mặc định là lượt chọn counter – tiểu Bánh Bao: “Sao? Tự tin tràn trề luôn hả?”

“Ừm,“ Mục Vãn Vãn nhếch khóe miệng, giọng chắc nịch: “MVP mà không phải là em, em mời anh ăn cơm một tháng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.