Phỏng vấn của ban tổ chức, mọi người quyết định cử tiểu Bánh Bao đi.
Vì hình như đạo diễn rất có hứng thú với mối duyên nợ giữa anh ta và THK.
Phỏng vấn xong, mọi người về lại phòng chờ, tiểu Bánh Bao vẫn còn lải nhải: “MC cố ý đúng không, năm câu hỏi hết bốn câu là về chuyện ở bệnh viện, khó khăn lắm các fan mới quên đi mà...”
“Anh yên tâm đi, không quên được đâu.” Mục Vãn Vãn nói, “chuyện này dân mạng ít nhất cũng phải nói đến mùa giải năm sau.”
Một phía khác, các thành viên của YSP xem hết toàn bộ trận đấu ngày hôm nay.
“YUYI chơi dại rồi.” Secret nói, “nếu cứ gank đường giữa, đường dưới lấy bộ đôi ôm trụ farm, thì còn có cơ hội.”
“Con Thresh của Lu đánh khó chịu quá.” Hỗ trợ của YSP chậm rãi mở game, nói, “nếu chung kết gặp bọn họ thì cứ BAN thẳng tay luôn đi, tôi cũng không giành Thresh nữa.”
Secret cười cười, năm người của đội ngồi trong phòng chờ, ai có việc riêng của người nấy, thấy đội tuyển chỉ xếp sau mình thất bại thảm hại, nhưng trên mặt họ không hề có bất kì sự kinh ngạc nào, kinh nghiệm nhiều năm đã khiến họ trở nên bình tĩnh lạ thường.
“Các cậu đi đường thắng được họ không?”
“Sợ hơi khó.” AD ăn một miếng dưa hấu, “kĩ năng của Wan tốt quá.”
“Tốt hơn cậu?”
“Có lẽ, bốn năm trước tôi từng gặp cô ấy trong rank...”
Hỗ trợ giờ mới ngẩng đầu: “Chuyện của bốn năm trước mà cậu vẫn còn nhớ? Với cả lần đó cậu nhường vị trí à? Mạnh lắm hả?”
Thời đó vẫn còn chưa có hệ thống cho phép mình tự chọn vị trí khi đánh xếp hạng, khiến rất nhiều người vì tranh giành vị trí mà cãi nhau ỏm tỏi trước khi vào game.
“Ừm, vì cô ấy nói, không nhường AD sẽ feed, thế nên tôi nhường cho cô ấy chơi AD.”
“...”
“Chơi tốt lắm, bốn năm trước đã chơi rất ghê rồi, lâu nay tôi cứ tưởng là con trai, đến tận hôm đọc được bài báo...bảo cô ấy là tusha2012, tôi mới nhận ra.” Anh ta hít sâu một hơi, “...hồi đó tôi gửi lời mời kết bạn cho cô ấy, bị từ chối cmnl.”
Secret “ồ” lên một tiếng: “Thảo nào cô ta lại còn dám diss tôi ngay trong bài phỏng vấn.” chắc hẳn là đã ngông như thế nhiều năm rồi.
Hỗ trợ bỗng thấy buồn cười—— còn chưa đối đầu nhau lần nào, vậy mà hai thành viên trong đội hình chính của họ đã bị AD bên kia phũ hết một lượt rồi, nhưng lại chẳng thể nổi giận được.
“Ai bảo cậu cười nhạo Lu trước làm gì, thành tích năm nay của TS chói lóa như thế, Lu lúc trả lời phỏng vấn không phản kích lại cậu đã là tốt lắm rồi.” người chơi đi rừng nói mát một câu.
Secret nhún vai, không giải thích gì thêm.
Hồi đó còn trẻ người non dạ, đúng thật là có hơi quen thói nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Vì là đội LPL duy nhất còn trụ lại được, nên thời lượng phỏng vấn sau trận đấu của TS cũng dài hơn lúc trước một chút.
Người nhận trả lời phỏng vấn sau trận đấu do bên LPL tổ chức là Mục Vãn Vãn và Bùi Lộ.
Hai người đứng cạnh nhau, bình luận chằng chịt giăng kín cả màn hình, khán giả phải tắt bình luận mới có thể nhìn thấy được mặt của hai người.
Sau khi hỏi xong một loạt câu về cách ứng phó với THK, cuối cùng cũng đến các câu hỏi bên lề.
“Trở thành đội tuyển cuối cùng của LPL tại chung kết thế giới lần này, các bạn có thấy áp lực không?”
“Tất nhiên là có rồi.” sợ Mục Vãn Vãn gáy sớm, Bùi Lộ nhanh chóng lên tiếng trước, “nhưng áp lực đã có ngay từ khi bắt đầu giải đấu rồi. Tuy nhiên có áp lực mới có động lực, các trận đấu tiếp theo, chúng tôi sẽ tập trung thi đấu thật tốt.”
MC gật đầu, micro trong tay chuyển hướng: “wan thần, trận sau là bán kết rồi, các bạn sẽ gặp đội giành chiến thắng trong trận tứ kết ngày mai, bạn có tự tin sẽ vào được trận chung kết hay không?”
Mục Vãn Vãn liếc nhìn anh Dương đang nháy mắt ra hiệu với cô ở gần đó.
“...Tự tin thì tất nhiên là có rồi.”
“Có nghĩ lần này mình sẽ vô địch chung kết thế giới không? Nếu, chúng tôi chỉ đưa ra một giả thiết—— nếu các bạn đánh bại được đội thắng trong trận ngày mai, vào chung kết gặp YSP của Hàn Quốc, thì bạn nghĩ mình có cơ hội thắng hay không? Vì các bạn chưa từng chính thức đối đầu với YSP, thế nên mọi người đều rất tò mò, cũng rất trông đợi!”
“...Có...mà?” cô do dự một hồi, giơ tay, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một khe hở nhỏ, khó khăn nói, “không nhiều, chỉ tầm này thôi...”
[Đó là biểu hiện của sự lươn lẹo ha ha ha ha]
[Rõ ràng ẻm bảo chỉ có một chút xíu xiu, nhưng sao tui cứ có cảm giác trong đầu ẻm đang nghĩ là “còn phải hỏi à, bà đây thắng chắc chứ còn gì nữa”]
[Con cưng của giới phỏng vấn: wan.]
[Nãy giờ Lu thần chưa từng rời mắt khỏi gáy của wan, ngọt thật sự...]
[ha ha ha ha ha vkl gáy...lầu trên đang nói chuyện nghiêm túc đó hả?]
Phỏng vấn xong, Mục Vãn Vãn vừa lên xe đã nhận được một cuộc gọi video.
Đây là lần đầu tiên mẹ Mục gọi điện video cho cô kể từ sau khi cô đến Hàn Quốc.
Cô nhanh chóng chỉnh đốn lại đầu tóc, nghe máy.
Hình ảnh phía bên kia vừa hiện ra thì cô ngu người ngay tắp lự.
Trên màn hình là một ấm trà nhỏ đầy tinh tế, trong tách trà thậm chí còn có cả hoa văn, cạnh đó là một phần bánh ngọt trông đầy hấp dẫn.
Đã gần chín giờ tối rồi, mẹ cô vẫn còn ở bên ngoài chưa về? Lạ à nha.
“Từ từ đã, mẹ quên chuyển camera.”
Mẹ Mục nói xong, hình ảnh đứng yên nửa giây, sau đó chuyển về lại camera trước.
Mẹ cô đầu tóc chỉnh tề gọn gàng, trên người vẫn còn đang mặc đồ đi làm, quang cảnh sau lưng cũng không phải là ở nhà, nhìn thấy Mục Vãn Vãn, bà cười hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Mục Vãn Vãn: “Vẫn chưa...mẹ đang ở đâu thế? Muộn thế này rồi sao vẫn chưa về.”
Bùi Lộ nghe thấy động tĩnh, hơi dựa sang bên này, sau khi nhìn thấy quang cảnh sau lưng mẹ Mục thì ngớ ra.
Anh hạ thấp giọng: “Đây là phòng chiếu phim của nhà anh.”
Mục Vãn Vãn: “...”
Quả nhiên, mẹ Mục nói: “Mẹ đang ở nhà của Bùi Lộ, mẹ Bùi Lộ mời mẹ đến để xem các con thi đấu, màn hình này lớn lắm, lại còn nét nữa, mẹ đỡ phải đeo kính.”
Bùi Lộ cười, đáp: “Cháu chào bác, bác ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, hai đứa vẫn chưa về chỗ nghỉ nữa à?”
Mẹ Mục vừa hỏi xong thì có một giọng nói khác truyền tới qua điện thoại, mềm mỏng nhỏ nhẹ, chính là mẹ Bùi: “Mẹ thấy Vãn Vãn gầy đi nhiều lắm rồi. Một đầu bếp có đủ không? Nếu không đủ thì mẹ lại tìm thêm một người nữa.”
Mục Vãn Vãn vội vàng đáp: “Đủ ạ, đủ ạ...”
Các thành viên khác ngồi ở đằng trước, Châu Chấu hỏi: “Đây là...?”
“Gặp phụ huynh đấy.” tiểu Bánh Bao ngáp một cái.
Chuyện mà hai bà mẹ muốn nói có hơi nhiều, một đường nói đến tận khi về đến khách sạn.
“Được rồi, vậy con nhớ ăn cho đủ bữa, đừng để sụt kí nữa, sụt nữa là thành khỉ đấy.” mẹ Mục thấy cảnh sau lưng họ thay đổi, biết có lẽ họ sắp phải đấu tập nên cũng không nói thêm nữa.
“Lúc con béo mẹ nói con là heo, lúc gầy mẹ lại bảo là khỉ... đến lúc nào con mới được làm người đây?” Mục Vãn Vãn cười bất lực.
“Chỉ được cái lẻo mép.” Mẹ Mục phì cười.
Giọng mẹ Bùi loáng thoáng truyền đến: “Trận sau thi đấu cho tốt, nếu vào được chung kết, mẹ với mẹ Vãn Vãn sẽ bay sang xem hai đứa thi đấu.”
“Thôi.” Bùi Lộ nói, “mẹ mà sang đây cô ấy sẽ căng thẳng.”
“Không đâu!” Mục Vãn Vãn phủ nhận ngay, đồng thời âm thầm nhéo đùi anh, “nếu bác đến thì báo trước với bọn cháu một tiếng, chúng cháu sẽ bảo anh Dương thu xếp...”
“Không cần đâu, bọn bác tự lo được mà.” Dứt lời, mẹ Bùi nói với mẹ Mục, “chị xem, có phải tiểu Lộ có vợ quên mẹ không...”
“Vãn Vãn cũng có khác gì đâu? Suốt ngày cứ nhắc tôi không được làm khó tiểu Lộ, cứ làm như tôi là quỷ dạ xoa không bằng!”
Hai bà mẹ trò chuyện qua lại rồi cúp luôn máy.
“Chỉ khi nhìn thấy cái phong cách trang hoàng quý”s tộc”s dư lày, tôi mới có một chút cảm giác tiểu Lộ là rich kid hàng thật giá thật...” tiểu Bánh Bao lén nhìn màn hình, lên tiếng cảm thán.
“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” anh Dương đi từ ngoài vào, hỏi.
Bùi Lộ đáp: “Vâng.”
“Vậy tập luyện thôi, THK chủ động hẹn đấu tập với mấy đứa đấy.”
“Không phải chứ? Mới đánh BO5 xong mà?” Hổ ca ngạc nhiên.
Anh Dương: “Các cậu nghĩ tại sao bên Hàn lại có nhiều đội mạnh như vậy? Người ta gần như ngày nào cũng vùi đầu tập luyện, một trận BO5 thì nhằm nhò gì.”
“Nhưng chẳng phải họ còn bị chúng ta loại nữa à...”
“Ừm, tâm lý rất vững.” anh Dương gật gật đầu.
Tiểu Bánh Bao ngả người nằm xuống: “Dời lại được không, em mới đánh BO5 xong, mệt chết đi được, giờ chỉ muốn về đánh một giấc thôi.”
“Người ta thua còn nỗ lực tập luyện, còn cậu tuần sau phải thi đấu mà giờ vẫn còn muốn nghỉ ngơi?” anh Dương từ chối thẳng, thúc giục, “mở máy nhanh lên, đừng bắt người ta đợi lâu, đấu tập xong rồi ngủ, ngày mai cho phép cậu dậy muộn hơn một chút đấy.”
Tiểu Bánh Bao ái oán than thở, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vào game.
Vừa vào giao diện tổ đội, phía bên kia đã lên tiếng rồi.
Vì là một tràng tiếng Hàn dài dằng dặc nên Mục Vãn Vãn không hiểu gì cả, chỉ hiểu mỗi tên tiếng Anh của Xayah.
Bùi Lộ giải thích: “YUYI bảo chúng ta tiếp tục chơi Xayah và Thresh.”
Quả nhiên, vào game, đối phương không BAN Xayah và Thresh, rõ ràng là cố ý chừa lại cho bọn họ.
Dù Mục Vãn Vãn không hiểu lý do tại sao nhưng vẫn chấp nhận chơi thêm một ván Xayah.
Game vào được hai mươi phút, Mục Vãn Vãn nhìn Lee Sin ghé thăm đường dưới lần thứ sáu, hỏi: “...Bọn họ muốn...tái hiện lại trận đấu à?”
Bùi Lộ nhìn con Mắt Tím thứ năm của mình bị loại bỏ, nói: “Chắc là vậy.”
YUYI nửa cầu xin nửa cưỡng ép họ lấy ba ván Xayah và Thresh, hết ba ván đấu, tất cả các chiêu gank của anh ta đều thất bại.
Kết thúc trận đấu tập, YUYI lại gửi đến một nùi tiếng Hàn.
Mục Vãn Vãn hỏi: “Nói gì thế?”
Bùi Lộ: “Nói là lúc trước cậu ta có đánh một ván với đội hai của bọn họ, cảm thấy Xayah và Thresh không khó gank, nhưng tại sao vào tay chúng ta lại trở nên khó như vậy.”
Mục Vãn Vãn “ò” một tiếng, quay đầu sang, xác định anh Dương không nhìn về phía bọn cô bên này, sau đó kéo tai nghe của Bùi Lộ ra, nhỏ giọng nói: “Anh trả lời anh ta, bảo là vì em giỏi nên mới vậy á.”
Bùi Lộ: “...Khiêm tốn một chút.”
“Được thôi.” Mục Vãn Vãn đổi sang cách khác, “vậy thì anh cứ bảo là, vì anh giỏi nên mới thế.”
Bùi Lộ suýt nữa thì cười ra tiếng, đưa tay xoa xoa mái tóc đen của cô, dùng tiếng Hàn đáp lại một câu.
[TSLuu: Cố lên, nhưng mà năm sau cậu vẫn không gank được đường dưới của chúng tôi đâu, thế nên cứ tiếp tục gank đường giữa đi.]
......
Hôm sau, trận tứ kết cuối cùng đúng giờ lên sóng, trải qua bốn ván quyết chiến, đội IPZ của khu vực LCS châu Âu giành được chiến thắng, trở thành đối thủ tiếp theo của TS.
Xem xong trận này, anh Dương lập tức phân tích lại băng hình trận đấu của IPZ, đồng thời sắp xếp cho tuyển thủ bắt đầu tập luyện để khắc chế đối phương.
Một tuần sau, TS đánh bại IPZ với tỉ số 3:1, giành quyền vào chơi trận chung kết.
Cùng với đó, trận đấu còn lại cũng không có gì bất ngờ khi YSP giành chiến thắng 3:0 trước HL, nhẹ nhàng bước vào chung kết.