Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 80: Chương 80: Tiểu Lộ thần đúng là được voi đòi tiên




Tai thỏ và tai mèo bị Bùi Lộ bỏ vào ngăn tủ của anh rồi khóa lại.

Hôm sau, sáng sớm Bùi Lộ đã đến trường nghe giảng, Mục Vãn Vãn nhớ nhung cháo của Trần Kí, ráng dậy sớm một bữa.

Cô làm ổ trong chăn, gửi tin nhắn cho Bùi Lộ.

Vãn: “tiểu Lộ thần, đang nhận thư tình hả?”

Bùi Lộ: “??”

Bùi Lộ: “[hình ảnh] sao thế.”

Là tấm hình anh lén chụp giảng viên, do góc chụp hơi dị, nên chỉ thấy được phần tóc bị hói của vị giáo sư đang giảng bài.

Đương nhiên Mục Vãn Vãn sẽ không khai mình muốn tranh thủ lúc mọi người còn đang ngủ, bồi dưỡng mười phút tình cảm với anh... Cô bèn trả lời: “Không, chỉ là em đói rồi thôi.”

Bùi Lộ: “Đợi một lát, chờ thầy quay lưng lại anh sẽ chuồn ra.”

Mục Vãn Vãn hết hồn, ngồi bật dậy: “đừng đừng, em đùa đấy, không đói. Anh học cho xong rồi hẵng về!!”

Vừa xóa bỏ ý nghĩ trốn học của Bùi Lộ xong thì Lâm Cửu gửi tin nhắn đến.

Lâm Cửu: “Môn chiều nay cần tớ điểm danh giúp không?”

Vãn: “Cần! Cảm ơn Cửu Cửu dễ chưn đáng eo!”

Lâm Cửu: “Cậu cúp học bao nhiêu buổi rồi? Hôm nay cũng có lịch đấu nữa hả?”

Vãn: “Ừa, trận đầu của chiều nay.”

Lâm Cửu: “Cậu thế này, tớ sợ vài bữa nữa thi cậu sẽ rớt thảm lắm đấy.”

Mục Vãn Vãn chưa hề nghĩ đến vấn đề này, mẹ Mục dạo gần đây cứ nhắc đến chủ đề này suốt nhưng cô luôn chỉ đáp qua loa cho có.

Vãn: “Không sao, giải mùa xuân vừa khéo kết thúc vào tuần trước khi thi...”

Lâm Cửu: “......Bái phục. À phải rồi, cái tai nghe hình tai thỏ cậu đeo ngày hôm qua đó, có thể hỏi mua giúp tớ với được không?”

Mục Vãn Vãn nghĩ nghĩ, Lâm Cửu dù gì cũng là nhân vật quen mặt trong mảng stream âm nhạc, sức lan tỏa chắc chắn là rất lớn, bên Du Long chắc sẽ không từ chối bảng quảng cáo hình người miễn phí đâu.

Vãn: “Để tớ hỏi giúp cho.”

Lâm Cửu: “Mà tớ mới vào xem video chiếu lại phần livestream của cậu, sao cậu stream một hồi lại tháo tai nghe ra vậy, trăm năm mới được một lần đáng yêu mà...”

Vãn: “Tiểu Lộ thần không cho tớ đeo!! Tớ cũng thấy cái tai thỏ đó rất đáng yêu! Anh ấy giấu vào ngăn tủ rồi! Còn khóa lại nữa! Cậu nói xem thế có quá đáng không!”

Lâm Cửu: “Quăng thêm miếng cẩu lương nữa là vào danh sách đen ngồi nhé.”

Vãn: “Ò, xin lỗi he.”

Cô thoát ra, thuận tay lướt xem bảng tin trên trang WeChat cá nhân, nhìn thấy tấm hình Lâm Cửu vừa đăng.

Chụp bằng ứng dụng nào đó, lại còn là hiệu ứng tai thỏ, có lẽ còn có cả một đống hiệu ứng làm mắt to mặt nhỏ nữa.

Cô đã quá quen với ảnh selfie của Lâm Cửu, nhưng lần này thì khác, bởi vì cô thấy phần bình luận phía dưới có một người quen.

[Shark: Chỉnh hiệu ứng làm đẹp lên mức cao nhất đây mà.]

[Lâm Cửu: Anh mẹ nó chứ, cút ra khỏi vòng bạn bè của bà ngay, với lại, hiệu ứng làm đẹp mới chỉnh đến mức hai thôi cảm ơn.]

[Shark: con người ấy mà, dám làm phải dám nhận.]

[Lâm Cửu: lúc anh lừa tiền tôi có dám làm dám nhận không hả??]

Mục Vãn Vãn lắc đầu, chép miệng, thầm nghĩ Shark đi lừa tiền phụ nữ đúng là không ra gì, sau đó lặng lẽ ấn thích rồi thoát ra khỏi giao diện WeChat.

Cô vào AppStore tải ứng dụng selfie mà Lâm Cửu dùng về, ứng dụng tự động giúp cô làm sáng da mặt, môi cũng được tinh chỉnh màu sắc, tác dụng cực kì rõ ràng, chỉ cần thay bộ quần áo khác là thành tiên nữ ngay—— à là bản thân cô nghĩ thế.

Cô đổi sang hiệu ứng tai thỏ, hất cằm về phía ống kính, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng sáng, rồi giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V.

Sau đó vừa đánh răng vừa đăng lên Weibo, trước khi đăng còn không quên tiện tay chia sẻ bài viết quảng cáo hôm qua Du Long mới đăng lên.

Bùi Lộ là người ấn thích đầu tiên, còn thêm cả biểu cảm mỉm cười nữa.

Mục Vãn Vãn cứ có cảm giác...cái mặt cười này hình như không được thân thiện cho lắm?

Lúc Bùi Lộ về, mọi người vẫn còn đang ngủ, anh gõ cửa phòng Mục Vãn Vãn, cô đang ngồi trên giường dùng laptop chơi game.

“Sao không ra ngoài mà chơi?”

“Tự nhiên muốn trùm chăn chơi game...” Mục Vãn Vãn ngửi được mùi của món Trần Kí, không nhịn được mà khịt khịt mũi, “thơm ghê.”

“Vậy em ăn trước đi.”

Ba phút sau, hai người ngồi trên sàn, laptop đã chuyển sang tay của Bùi Lộ, Mục Vãn Vãn ngồi cạnh anh ăn cháo.

Nhìn Riven mặc bộ skin Thỏ Ngọc trên màn hình, Bùi Lộ hỏi: “......Sao em lại chơi sang tướng này rồi.”

“Lâu rồi không chơi ở vị trí khác, thỉnh thoảng giải trí một tí,“ Mục Vãn Vãn huých vai anh, trông rất nghiêm túc, “anh biết chơi đường trên không?”

“Cũng tạm,“ Bùi Lộ nghĩ nghĩ, “cỡ Kim Cương?”

“Ồ...”

Bùi Lộ không thích khoe khoang, bảo là Kim Cương, nhưng thực tế có khi đã ngang tầm Cao Thủ rồi, mà trình chơi đường trên của Mục Vãn Vãn thì...

Bạch Kim đã là đề cao cô rồi.

Không phải là gà, mà là dạo này cô dùng quen các xạ thủ có tầm đánh rộng, không khống chế được tầm bắn.

Cô dùng tài khoản Kim Cương V lúc trước, những người chơi khác đương nhiên không nhận ra cô, trước khi Bùi Lộ đến, bọn họ đã lên tiếng chửi bới rồi.

[Annie: sao đường trên bị dẫn nhiều lính thế hả? Lại còn bị solo kill?]

[Lee Sin: tao bỏ cuộc, gà quá, gánh không nổi, lần nào cũng lao lên chơi cấu rỉa với đối phương, lúc tao đến lượng máu của nó đã mất hơn nửa. Mày chơi thủ thì chết à? Lại thêm một đứa sucvat chơi game nữa.]

[Blizcrank: đừng có chửi nữa, treo máy giờ, làm thần giữ cửa đã bực lắm rồi.]

Bùi Lộ phát hiện, Mục Vãn Vãn không hề đáp trả lại một câu nào.

Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chắc là em biết game có chức năng ẩn chat chứ.”

Mục Vãn Vãn bật cười: “tiểu Lộ thần, anh đang xem thường em đấy à?”

“Không phải,“ Bùi Lộ nói, “sau này gặp phải loại người này, chửi không lại thì em cứ ẩn chat...”

“Chửi không lại??” Mục Vãn Vãn quăng thìa vào bát, “lúc em chửi người, thằng Lee Sin này có khi còn chưa tải game đâu!”

Thấy cô không tức giận vì bị chửi, Bùi Lộ an tâm hơn nhiều, gật đầu, cười nói: “Ừm.”

“Chẳng qua là em lười gõ chữ thôi, là game thủ, tay quan trọng lắm... em không muốn phải lãng phí sức lực vì thứ người này.”

Vào TS được mấy tháng, cô tự nhận thấy mình đã bình tâm đi nhiều, không phải chuyện lớn thì không dễ nổi nóng, bình thường lúc livestream cà khịa fan cũng chỉ là để không đánh mất hình tượng của mình thôi.

Ừm... có lẽ đã bị lây một chút hơi thở từ bi của Bùi Lộ rồi.

Sau khi Bùi Lộ thế chân vào chơi game, Riven như được hồi sinh, các combo đánh có bài có bản, với một chấm máu dựa vào giáp hạ gục thành công Renekton của đối phương, Mục Vãn Vãn nhìn không rời được mắt——

“Tiểu Lộ thần, sao anh giỏi quá vậy? Đi, chúng ta tìm Hổ ca solo!”

Renekton sau lần thứ ba bị solo kill, cũng không nhịn nổi nữa.

[Renekton (tất cả mọi người): Riven đổi người rồi à??]

Bùi Lộ trước giờ không thích bận tâm đến mấy chuyện này, không trả lời.

[Renekton (tất cả mọi người): chắc chắn là đổi người rồi, chắc là phụ huynh của người chơi lúc nãy đúng không??]

Câu này của Renekton đương nhiên là để cà khịa, trong mắt anh ta, so với người này, người chơi lúc nãy quả thực là cấp độ học sinh tiểu học.

Anh ta vốn không trông đợi đối phương sẽ trả lời, kết quả khung chat nhảy ra một câu.

[Riven (tất cả mọi người): đúng.]

[Renekton (tất cả mọi người):......]

Do trang bị quá khủng bố, lúc giao tranh Riven giống như bậc cha chú vậy, nhắm vào ai là người đó chết, ván game kết thúc, Bùi Lộ thành công có được MVP.

Anh thẳng thừng từ chối lời mời kết bạn của Lee Sin và Renekton, hơn nữa còn kéo chuột vào góc trên bên phải, cho hai người này vào danh sách đen.

Mục Vãn Vãn đã ăn xong cháo từ lâu, thấy hành động của Bùi Lộ, không nhịn được mà bật cười, hình như cô chưa từng thấy Bùi Lộ lãng phí thời gian vào mấy chuyện này bao giờ.

Cô nửa đùa nói: “tiểu Lộ thần cục súc quá đi.”

“Ừ.”

Không ngờ đối phương không thèm nghĩ đã thừa nhận rồi, Mục Vãn Vãn đơ ra: “Em đùa thôi mà.”

Bùi Lộ im lặng một hồi đột nhiên hỏi cô: “Em thích thỏ lắm à? Muốn nuôi một con không.”

Mục Vãn Vãn: “......Em rất thích ăn tai thỏ xào trong lửa lớn.”

“......” mí mắt Bùi Lộ hơi cong xuống, “vậy sao em cứ hay đóng giả thỏ cho người khác xem thế.”

Mục Vãn Vãn: “......”

Hử??

“...Em đâu có đóng giả thỏ cho người khác xem đâu.”

“Livestream ngày hôm qua.”

“Em làm vậy để quảng cáo cho papa nhà tài trợ mà...” với lại cuối cùng còn bị anh ôm cổ cưỡng chế gỡ xuống nữa còn gì.

“Hình selfie ngày hôm nay?”

“Em chụp cho anh xem mà.” Mục Vãn Vãn lời ngay lẽ thẳng, “gửi riêng cho anh xem thì em thấy ngại ngại, biết anh sẽ lên Weibo nên em...mới đăng đó.”

Lúc trước không ngại, giờ lại thấy ngại?

Bùi Lộ buồn cười, anh sáp lại gần, cúi đầu dụi dụi vào vai Mục Vãn Vãn: “Vậy thì chỉ được cho mình anh xem thôi.”

“......”

“Anh không muốn để người khác xem, được không?”

Mục Vãn Vãn nhìn người đàn ông bên cạnh đang làm nũng với cô như thật, nhất thời không biết nên nói gì.

Anh thế này là phạm quy rồi còn gì??

Hồi lâu, cô mới phản ứng lại: “...Được.”

Bùi Lộ hài lòng, ngẩng đầu lên định hôn cô.

Mục Vãn Vãn vội vàng lấy tay che miệng: “Em mới ăn cháo xong, chưa lau miệng đâu...mà, trước, trước khi hôn sao anh không thông báo cho em một tiếng...”

Rõ ràng hồi trước lúc nắm tay còn hỏi ý cô cơ mà!

Bùi Lộ đúng là được voi đòi tiên!

“Ồ,“ Bùi Lộ nói, “anh muốn hôn em.”

Mục Vãn Vãn:???

Không ngờ đối phương lại dùng chiêu này, Mục Vãn Vãn thả lỏng tay, để Bùi Lộ nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, một nụ hôn đáp xuống.

Lại là một cái hôn ngắn, như chuồn chuồn đạp nước.

Bùi Lộ nếm một chút rồi dừng lại, đứng dậy bỏ hộp cháo vào túi: “Giờ này chắc họ cũng sắp dậy rồi, ra tập luyện thôi, chiều còn phải thi đấu nữa.”

Mục Vãn Vãn gật đầu: “......Ừ.”

Cuốn tiểu thuyết Lâm Cửu đưa lần trước viết sao ấy nhỉ... nam chính ấn nữ chính lên XX rồi hôn, cực kì cuồng nhiệt.

Sao đến lượt tiểu Lộ thần, chỉ chạm nhẹ một cái rồi thôi vậy?

Tiểu Bánh Bao đứng ở hành lang, liếc thấy Hổ ca vừa ra khỏi phòng, ngáp một cái: “Tôi đói quá, chúng ta đặt đồ ăn đi.”

“Mới dậy đã ăn rồi, cậu đúng là hết thuốc chữa.” Hổ ca vừa nói vừa móc điện thoại ra, “đi, hỏi xem Mộc Đầu với tiểu Vãn ăn gì, tiểu Lộ đi học rồi, chắc sẽ ăn bên ngoài luôn.”

Tiểu Bánh Bao “ừ” một tiếng, xoay người đi sang phòng Mộc Đầu, một lúc sau mới đi ra: “Cậu ấy bảo muốn ăn bánh cuốn với bánh bao sữa trứng, để tôi qua hỏi tiểu Vãn.”

Anh ta vừa nói vừa đi đến trước phòng Mục Vãn Vãn, giơ tay định gõ cửa, “tiểu——”

Cạch, cửa mở ra.

Bùi Lộ tay xách túi, vành tai ửng đỏ, đi từ trong ra.

Tiểu Bánh Bao và Hổ ca: “...........”

Nhìn thấy họ, Bùi Lộ vẫn rất bình tĩnh: “Sao thế?”

Tiểu Bánh Bao không kịp phản ứng, máy móc nói: “...Tính hỏi xem tiểu Vãn muốn ăn gì.”

“Không cần đâu, cô ấy ăn rồi.” Bùi Lộ đóng cửa lại, “cô ấy sửa sang lại rồi xuống sau, muốn đặt đồ ăn thì đặt nhanh đi, sắp đấu tập rồi.”

“......Ừ,“ tiểu Bánh Bao ngập ngừng rồi hỏi, “tiểu Lộ, cậu về lâu chưa?”

Bùi Lộ bị hỏi vậy thì khó hiểu, vừa đi xuống tầng dưới vừa đáp: “Nửa tiếng rồi.”

Đợi anh đi rồi, tiểu Bánh Bao bịt miệng chạy đến trước mặt Hổ ca: “Cậu nghe thấy không! Nửa tiếng rồi!! Nửa tiếng! Muốn làm gì cũng được hết á!!! Cậu, phòng cậu gần họ nhất, có nghe thấy tiếng gì không......”

Hổ ca: “......Cậu nói vậy ông đây còn dám hồi tưởng lại nữa chắc?”

----Dải phân cách----

Cái món tai thỏ xào trong lửa lớn á, nguyên văn nó là 爆炒兔耳, 爆炒 là kiểu xào mà nó phừng phừng lửa lên ấy.

⋙Thông báo: tớ sẽ tạm ngưng đăng truyện đến ngày 14/8 để ôn thi. Thi xong tớ sẽ đăng bù sau nha! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.