Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 38: Chương 38: Trở lại trường




Thật ra trụ sở TS cách trường cô không xa lắm, đi bộ chỉ mất khoảng hai mươi phút, ngồi xe buýt qua hai ba trạm.

Mục Vãn Vãn định bảo thôi, nhưng rồi lại nghĩ như thế thì có lẽ sẽ được ngủ thêm chút nữa...

Bùi Lộ nghiêng đầu: “Mấy giờ em học?”

“Chín rưỡi.”

Anh ừm một tiếng: “Vậy vừa khéo.”

“Đang nói gì đấy? Đi nhanh chân lên,“ anh Dương ở phía trước giục, “lát anh còn phải ra ngoài một chuyến nữa.”

Tổng kết sau trận đấu kì thật rất đơn giản, toàn là Hổ ca với tiểu Bánh Bao cà khịa lẫn nhau.

“Bánh Bao, cậu lo mà luyện chơi trong thế bị ép đi, nhìn xem bản thân mình bị gank thành cái quần gì rồi.”

“Cậu nói nghe dễ quá nhỉ, người bị camp* có phải là cậu đâu, đứng nói chuyện không đau lưng à! Lúc sau Vãn Vãn còn lên giúp cậu gank một cú nữa đấy!”

*Camp hiểu đơn giản là gank liên tục vào một đường nào đó.

“Gank một cú thì đã làm sao, mạng cũng có phải là của tôi đâu!”

“Mạng không phải của cậu, thế kinh nghiệm đường trên GGX bị hụt thì tính sao đây!”

“Cậu không thấy pha E Tốc Biến R của tôi lúc đó thôi...”

“Đủ rồi, hai người các cậu đừng có cãi nữa,“ anh Dương mở sổ ra, “bắt đầu nói từ lúc vào trận, hỗ trợ ra đường quá sớm.”

“Ừm,“ Bùi Lộ không phản bác, “lỗi của em, không ngờ đường dưới phía bên kia lại...”

“Chơi bài dị như vậy.” thấy Bùi Lộ không nói tiếp, Mục Vãn Vãn tiếp lời hết sức tự nhiên.

“...Cho là vậy đi,“ Bùi Lộ nói, “nếu qua sớm hơn một chút thì đã không phải lãng phí thiêu đốt.”

Anh Dương khẽ gật đầu: “Khi thi đấu có lẽ họ cũng không dám đánh như thế đâu, nhắc nhở cậu trước vậy thôi, còn cả tiểu Bánh Bao nữa, đánh thủ đúng là kém thật.”

Tiểu Bánh Bao sờ gáy: “Biết rồi... tại em nôn nóng muốn farm thôi mà.”

“Cuối cùng là Vãn Vãn.”

Mục Vãn Vãn bị điểm danh, bất giác ngồi thẳng người dậy.

“Manh động quá,“ anh Dương đưa ra lời đánh giá, “lúc đầu hơn trang bị xông lên trước không sao, nhưng giữa trận... cái khác không nói, chỉ cần nói mỗi cái pha W cuối cùng đó thôi. Đội hình của đối phương về giữa và cuối trận sát thương rất nhiều, lần này là do chiến thuật bên họ thất bại không cầm nhịp tốt ở đường trên và đường giữa, lại thêm dạo gần đây bản thân GGX cũng có một số vấn đề, thế nên mới thắng nhẹ nhàng được như thế. Sau này khi thi đấu ai nấy đều phải nghiêm túc mà đấu, tình thế sẽ khác ngay, em phải biết bài hot nhất của meta này là lăn cầu tuyết, đừng để quả cầu tuyết nhà mình còn chưa hình thành đối phương đã lăn trước rồi.”

Mục Vãn Vãn ngơ ra trong thoáng chốc, sau đó ừm một tiếng: “...Đã hiểu.”

Bùi Lộ ngồi đối diện cô, thấy vẻ u tối trong mắt cô, nói thêm một câu: “Nhưng mà những mặt khác đều rất tốt, thao tác không có vấn đề gì, kĩ thuật farm lính cũng rất thành thục.”

“Đúng đó, còn là MVP nữa chứ, tôi thấy chơi quá được luôn, các cậu nói xem trận vừa rồi có được tính là màn trình diễn đầu tiên của Vãn Vãn không?” tiểu Bánh Bao cười hì hì.

“Trận vừa rồi sao tính được?” anh Dương mất đi sự nghiêm túc vừa rồi, cũng cười, “Đến giải mùa hè, livestream toàn quốc, có bình luận viên làm nền, khi đó mới là màn trình diễn đầu tiên.”

“Câu này đừng để mấy bình luận viên nghe được,“ Hổ ca xen vào, “bình luận viên toàn mấy người hay để bụng, hồi trước em đấu khẩu với một ông bình luận viên có vài câu, lúc tường thuật anh ta ghim em chê em suốt.”

Lần này đến lượt tiểu Bánh Bao cười anh ta: “Trận đó là tại cậu chơi không tốt, lại còn đi trách người khác?”

Cuộc họp kết thúc, chỉ mất hơn nửa tiếng.

Vừa ra khỏi phòng họp, điện thoại của Bùi Lộ đã reo, nhìn tên hiển thị, anh khựng lại rồi xoay người đi ra ban công.

Tiểu Bánh Bao vặn hông: “Thông lệ hàng tháng lại tới rồi.”

Mục Vãn Vãn chần chừ một chốc, vẫn là không kìm được máu tò mò: “Thông lệ gì thế?”

“Mẹ của tiểu Lộ,“ Hổ ca nói, “tháng nào cũng gọi tới kiểm tra.”

Mục Vãn Vãn ồ một tiếng, chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, hết sức bình thường, cô với mẹ cô tối nào cũng gọi đây này.

Cô đang định đi đấu xếp hạng thì thấy Bùi Lộ quay trở lại, vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

“Vâng gần đây bận quá.”

“Không mệt, thật sự không mệt.”

“Nhất định hôm nay con sẽ đăng... hả? Có ăn... không, không cần, không cần bảo người đưa tới...”

Bùi Lộ vừa nói xong câu này thì bên kia đã cúp máy rồi.

Anh thở dài một hơi, mở tin nhắn bắt đầu gõ gõ.

Mục Vãn Vãn vội vàng thu hồi lực chú ý, giả vờ như đang chuyên tâm đọc thông báo cập nhật phiên bản mới.

Mười phút sau, Bùi Lộ nói với tiểu Bánh Bao: “Bánh Bao, giúp tôi...”

Anh chưa nói hết câu tiểu Bánh Bao đã hiểu ý, đứng dậy, hỏi: “Lại nữa hả?”

Hai người vừa nói vừa đi thẳng lên lầu.

Mục Vãn Vãn giờ mới cẩn thận thò đầu ra sau máy tính, hỏi người bên cạnh: “Hổ ca, họ đi làm gì thế?”

Hổ ca há miệng, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, đổi câu trả lời: “Muốn biết thì tự em lên xem đi.”

“...Thế không tốt lắm đâu.”

“Không sao, chẳng phải chuyện gì to tát đâu, em đứng ở cửa phòng cậu ấy ngó vào là biết liền à,“ Hổ ca dụ dỗ cô, “Vui lắm đấy.”

Mục Vãn Vãn trúng chiêu này, lòng tò mò quá nặng, đợi đến khi cô nhận ra thì mình đã đứng trên tầng ba rồi.

Cô nhìn cánh cửa phòng đang được mở toang ra, thầm nhủ, chỉ, chỉ đứng ngoài cửa liếc một cái thôi, không tính là nhìn trộm đâu nhỉ?

Cô do dự không tới ba giây, ưỡn ngực nghênh ngang đi sang đó, trên đường đi còn nghe thấy tiếng ồn của máy móc, cô không nghe ra được đó là tiếng gì. Đi đến cửa, cô dừng bước chân.

Sau đó nhanh chóng quét mắt nhìn!

Chỉ thấy đập vào mắt là một cái máy chạy bộ, chủ nhân của căn phòng lúc này đã thay một bộ quần áo thể thao, cả người mồ hôi vã như tắm, đang hổn hển chạy bộ.

“Ừm, tốt, chính là cái góc này,“ tiểu Bánh Bao cầm điện thoại liên tục ấn chụp—— Lại còn dùng máy có chức năng làm đẹp nữa, “Đẹp trai lắm! Chúng ta có cần thêm cảnh gập bụng không?”

Bùi Lộ lắc đầu, giọng không hề mang theo vẻ kiệt sức vì chạy: “Không cần, vậy là được rồi.”

Anh nói xong, cầm cái khăn đang vắt trên cổ lên, lau đi mấy giọt nước đang dính trên má, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của Mục Vãn Vãn.

Mục Vãn Vãn: “...”

Bùi Lộ: “...”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi.

Mục Vãn Vãn hồi thần, vội vàng mở miệng: “Em về phòng lấy đồ... các anh đang làm gì thế?”

“Ầy, còn không phải là do mẹ của tiểu Lộ à,“ tiểu Bánh Bao không giữ mồm giữ miệng, có nhiêu khai hết, “lo tiểu Lộ ngồi lâu sẽ ảnh hưởng sức khỏe, bắt cậu ấy ngày nào cũng phải tập thể dục, lại còn phải đúng giờ đăng lên vòng bạn bè cho bác ấy xem.”

Mục Vãn Vãn bỗng nhớ ra gì đó: “...Có phải còn phải chụp cả thức ăn trong trụ sở nữa đúng không?”

“Đúng rồi, sao em biết? À, chắc là em có xem vòng bạn bè của cậu ấy rồi.”

Mục Vãn Vãn gật đầu, nhìn Bùi Lộ vừa xuống khỏi máy chạy bộ, cảm thán nói: “Cơ mà anh đổ mồ hôi nhiều thật.”

“Đổ mồ hôi cái rắm á, nước cả đấy,“ tiểu Bánh Bao quơ quơ cái chai trong tay mình, “lần nào cũng phải lãng phí một chai to, con người bây giờ chẳng biết tiết kiệm gì hết!”

Bùi Lộ ngại lắm rồi: “Cậu có thể đừng nói nữa được không.”

Giọng điệu này của Bùi Lộ không ngăn được miệng của tiểu Bánh Bao: “Thật ra chiêu này của cậu chỉ có tác dụng với người lớn tuổi thôi, tôi vừa nhìn đã biết trên người cậu toàn là nước.”

Mục Vãn Vãn nãy giờ vẫn tưởng thật: “...”

**

Ngày hôm sau, hai người đều dậy muộn.

Mục Vãn Vãn còn được Bùi Lộ gọi dậy, vừa nhìn đã thấy chín giờ rồi. Không kịp ăn sáng nữa, cả hai vội vàng thay quần áo, Bùi Lộ nói: “Em ở đây đợi tôi, tôi đến bãi đậu xe lấy xe.”

Biết bãi đậu xe của TS ở sau trụ sở, Mục Vãn Vãn vừa đi tất vừa đáp “dạ“.

Năm phút sau, cô đi ra, thấy một chiếu xe cấp S màu đen lao vút đến dừng ngay trước cửa trụ sở.

Ai mà vô duyên vậy, dừng xe ngay trước cửa tòa nhà người ta!

Cô oán thầm trong lòng, vòng qua đầu xe định đi.

“Em muốn đi đâu?” Bùi Lộ kéo kính cửa sổ xuống.

Mục Vãn Vãn quay đầu lại, thấy Bùi Lộ đang ngồi chỗ ghế lái, không nhịn được mà đánh giá lại chiếc xe hạng sang trước mặt: “...”

Cô thắt dây an toàn: “Anh lái cái xe này sao đi học được?”

“Đối diện có một trung tâm thương mại có thể gửi xe ở đó được.”

Anh tưởng Mục Vãn Vãn để ý chuyện này, lại nói, “chịu khó một bữa vậy, xe đạp của tôi không có yên sau.” Hơn nữa bây giờ thành phố cũng không cho phép chở người bằng yên sau xe đạp nữa.

Nói ra cũng ngại, Mục Vãn Vãn hơn hai chục năm sống trên đời chưa từng được ngồi xe sang bao giờ, mặc dù không mơ mộng nhưng lúc ngồi vào đúng thật là rất đã, cô lập tức lắc đầu: “Không sao hết!”

Cửa sổ xe không biết được làm bằng chất liệu gì, mờ mờ tôi tối, từ ngoài nhìn vào là một màu đen kịt, nếu không thì lúc nãy cô đã nhìn thấy Bùi Lộ ngồi trong xe rồi.

Xe đi ngang qua một quầy hàng nào đó, Mục Vãn Vãn thốt lên: “Đợi đã.”

“Sao thế?”

Cô nuốt nước bọt: “Quanh đây có thể dừng xe được không?”

Xe dừng tại khu vực đậu xe tạm thời.

Mục Vãn Vãn nhảy xuống xe, năm phút sau nhanh chóng chạy về, trong tay còn xách ba phần bánh rán trái cây thơm phưng phức.

“Chắc sẽ có ít mùi đó...”

Bùi Lộ đáp ngay: “Không sao.”

Xe bon bon chạy đến đại học X.

Bùi Lộ tìm chỗ dừng xe: “Mấy giờ em tan học?”

“Cỡ mười một giờ,“ thời khóa biểu của Bùi Lộ treo cạnh máy tính, Mục Vãn Vãn có nhìn rồi, giờ học của Bùi Lộ chỉ đến mười giờ ba mươi, “anh không cần chờ em đâu, tự em về cũng được!”

“Không sao, tôi đợi em,“ Bùi Lộ nói, “sao còn chưa vào nữa, sắp đến giờ học rồi.”

“Ồ, được, vậy nói chuyện trên WeChat sau nhé.” Mục Vãn Vãn xuống xe đang định đóng cửa.

“Đợi đã,“ Bùi Lộ gọi vội cô lại, “bánh trái cây của em.”

“Phần đó là của anh đấy, chẳng phải anh vẫn chưa ăn sáng sao,“ Mục Vãn Vãn đeo cặp lên lưng, “Em sắp muộn thật rồi, đi nha!”

Nói xong, cô đóng cửa xe lại, xoay người chạy vào trường.

Bùi Lộ nhìn theo bóng lưng cô, và cả cái ba lô xóc lên xóc xuống, không nhịn được mà nhướng môi cười. Đợi đến khi bóng người ấy hoàn toàn biến mất trong khuôn viên trường, anh mới quay đầu xe, lái thẳng vào bãi đậu xe của trung tâm thương mại đối diện.

“Quao—— cậu đến tận quán này luôn á!” Lâm Cửu cắn một miếng bánh rán trái cây, “đúng là cái hương vị này!”

“Đi ngang qua tiện thể mua thôi,“ Mục Vãn Vãn mất tự nhiên mà nhìn xung quanh, “à mà... cậu không cảm thấy hôm nay có rất nhiều người đến học sao?”

Hơn nữa không biết có phải là cô cảm giác sai không, cứ thấy quanh chỗ cô ngồi cực kì đông người.

...Còn có người cứ quay sang nhìn cô suốt.

Vừa dứt lời, một hàng nam sinh ngồi đằng trước đồng loạt quay đầu lại.

Người ngồi ở chính giữa hạ thấp giọng: “Mục Vãn Vãn, cậu có phải là cái cô streamer của Doumao đó không? Gia nhập TS rồi hả?!”

Mục Vãn Vãn có thể phủ nhận được không.

Đã học chung hơn hai năm rồi, thêm cả kì quân sự địa ngục hồi đầu năm nhất nữa... Ai ra sao mọi người đều biết rất rõ. Lúc cô quyết định livestream mà không trang điểm cũng đã có nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng không ngờ lại oanh động như thế.

Cô thậm chí còn nhìn thấy có mấy “người bạn” không phải lớp cô nữa.

Cô vừa gật đầu, câu hỏi của mọi người đã ập tới như nước sông mùa lũ, liên tiếp không ngừng.

“Sao cậu lại vào TS? Rõ ràng MA mạnh hơn mà!”

“Hóa ra cậu chơi game giỏi thế, thâm tàng bất lộ nha! Hồi trước có tổ chức giải LOL sao cậu không đăng kí!!”

“Cậu chơi game chung với Hạo thần chưa? Thắng hay thua thế?”

“Chuyện của Trần Hòa lúc trước rốt cuộc là sao vậy? Cậu mau kể lại cho bọn mình biết đi!”

Ai bảo bà tám nhất định phải là nữ?

Đám con trai trước mặt này, xách đại một người cũng là trùm nhiều chuyện rồi đấy!!

“Hề hề tớ rất thích nữ streamer XXX, lúc cậu gặp cô ấy có thể xin số điện thoại giúp tớ được không? Sau này sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Bọn mình kết bạn chơi game chung đi! Phải rồi, cậu có chơi liên quân không?”

Giọng Mục Vãn Vãn mang theo một chút mất kiên nhẫn: “Không chơi.”

Bạn nam đó à một tiếng: “Thế cậu chơi game mobile gì.”

Lâm Cửu thấy cô bị hỏi phát phiền lên rồi, vội vàng kéo kéo gấu áo cô.

Đây là các bạn cùng trường chứ không phải đám khán giả anti không có mắt của cậu đâu, đừng có chửi bừa đấy.

Mục Vãn Vãn hít sâu một hơi, bỗng nhiên tươi cười, đáp: “Kỳ tích Noãn Noãn.”

Game Kỳ tích Noãn Noãn bản Việt có tên là Ngôi sao thời trang.

“...”

Lớp trưởng ngồi đằng sau lên tiếng: “Các cậu đang làm gì vậy? Muốn rớt môn hả? Lo học cho đàng hoàng đi.”

Một hàng nam sinh hậm hực quay lên.

Mục Vãn Vãn rốt cuộc cũng được giải thoát, nhìn đồng hồ liên tục, chỉ mong mau mau hết tiết.

Cô không ngờ, mình chỉ nói chơi một câu thôi, chiều hôm đó, Tieba LOL đã có bài hot rồi——

[...Má, nữ game thủ chuyên nghiệp đầu tiên của LOL lại đi chơi cái loại game nhảm nhí như Kỳ tích Noãn Noãn, vỡ mộng rồi (khinh bỉ)]

Anh Dương nhìn điện thoại: “Lại chuyện gì nữa đây, tiêu đề của bài này sao anh đọc không hiểu gì hết, Kỳ tích Noãn Noãn là cái gì?”

Mục Vãn Vãn thành thật trả lời: “Game thay đồ.”

“Cái bài như này sao lại được quan tâm nhiều thế? Độ hot của em ghê vậy sao??” tiểu Bánh Bao hiếu kì lướt xuống xem.

[Chơi Noãn Noãn thì làm sao, tôi có mấy ông bạn cũng chơi đấy.]

[Cái game mobile này, em gái ba tuổi của tôi còn chả thèm chơi]

[Không biết sao, nghĩ đến cảnh Wanwan cầm điện thoại chơi game thay đồ tôi lại buồn cười...]

[Xin hỏi vị chủ lầu nhảm nhí này, con gái Noãn Noãn của tôi động chạm gì đến bạn à?? Quần áo tôi mua cho nó còn đắt hơn bộ cậu mặc trên người đấy! [mày là cái đinh gì.jpg]]

Bùi Lộ cũng vào xem: “Kiểu bài thế này không có gì đâu, em đừng để trong lòng.”

Đương nhiên là Mục Vãn Vãn không để trong lòng.

Tối đó, đánh rank xong, Bùi Lộ vừa về phòng, điện thoại đã ting dong một tiếng.

Là thông báo quan tâm đặc biệt (giống see first trên FB) trên Weibo của anh.

[TS. Wanwan: [chia sẻ hình ảnh] [chơi tí đi vui lắm.jpg]]

Cô gửi ảnh vượt ải trong Kỳ tích Noãn Noãn.

Đây là bài Weibo đầu tiên Wanwan đăng kể từ sau khi thông tin gia nhập TS được công bố, chia sẻ, bình luận và lượt thích đều không ít.

Top bình luận 1: “chị gái Wanan có muốn vào hội bọn em không: XXXXX.”

Top bình luận 2: “Chời má bộ này mà chị đã sưu tầm được rồi á! Kính trà kính trà!”

Top bình luận 3: “Muốn kết bạn với chị, mỗi ngày tặng chị trái tim nhỏ bé của em.”

Top bình luận 4: “Mấy đứa hay diss con gái Noãn của tôi nghe cho rõ đây: đựu móa mài! Nghe thấy chưa! Đựu móa mài!”

Mà Mục Vãn Vãn hình như rất rảnh, còn vào trả lời bình luận nữa.

“Tôi có hội rồi, cấp cao nhất, tôi còn là hội trưởng nữa [châm thuốc.jpg]”

“Không giấu gì, bộ nhuộm của nó tôi cũng có luôn rồi! [cười tà mị kiểu tổng tài.gif]”

“QQ: XXXXXXX”

Trong bình luận này, Mục Vãn Vãn còn trả lời thêm một lượt nữa, mới đăng một phút trước.

“Xin các bạn đừng add tôi nữa, điện thoại tôi sắp đứng lần thứ tư rồi...!”

Bùi Lộ cách cái màn hình vẫn có thể hình dung được dáng vẻ tuyệt vọng của Mục Vãn Vãn sau khi bị thông báo kết bạn oanh tạc.

Anh cười ngốc một hồi lâu, mãi đến khi đọc xong hết bình luận cô trả lời dân mạng, mới chậm rãi đưa tay ấn like cho đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.