Đây là lần đầu tiên Chu Minh Khiêm đến con đường này, hôm nay anh đi đến đây để lấy cảnh, kết thúc công việc thì tự mình lái xe về nội thành.
Ai biết trùng hợp như vậy, gặp được xe của Hề Gia bị hỏng giữa đường.
Hề Gia còn ngạc nhiên hơn khi mà gặp được người mà cô muốn cộng tác cùng nhất.
“Anh biết tôi à?” Hề Gia tò mò.
Chu Minh Khiêm: “Cô nói cái gì vậy?”
Hề Gia không khỏi kinh hỉ một phen, cô sớm đã muốn kết giao cùng Chu Minh Khiêm nhưng mãi chưa có cơ hội. Nay được dịp hiếm có khó tìm, cô cũng không khách khí, “Vậy làm phiền anh rồi đạo diễn Chu.”
Chu Minh Khiêm đậu xe lại bên đường rồi bước xuống.
Hề Gia cởi bao tay ra rồi tìm một đôi mới đưa anh.
Chu Minh Khiêm tự mình lấy hộp dụnh cụ và đeo bao tay của mình vào. Hề Gia nhìn thấy cũng hạ tay đưa đôi bao tay mới xuống.
Chu Minh Khiêm là kiểu người lạnh lùng từ chối hết mọi sự giúp đỡ từ người khác.
Mặc dù đang giúp đỡ người khác, nhưng toàn thân đều là gai, xem ra không dễ bắt chuyện.
Hề Gia khoanh tay lại, dựa vào cửa xe, chăm chú nhìn Chu Minh Khiêm.
Cô đã nhớ rõ anh rồi.
Trọng điểm là Chu Minh Khiêm cũng biết cô. Có thể là hai người đã như thế nào đó quen nhau nhưng cô lại quên mất.
Hề Gia mở cửa xe, lấy cuốn sổ từ trong túi ra, lật từng tờ mà xem, cuối cùng cũng tìm ra được tờ giấy ghi chép về cuộc gặp mặt giữa hai người.
Thì ra trước đó cô từng mang kịch bản của mình đến Tinh Lam để ứng tuyển nhưng bị Chu Minh Khiêm từ chối. Cô còn ở trong điện thoại nói xấu Chu Minh Khiêm một phen nhưng kết quả là bị anh bắt gặp.
Khép sổ lại, Hề Gia sắp xếp lại từ ngữ: “Lần trước thật xin lỗi, tôi không cố ý mạo phạm anh.”
Chu Minh Khiêm nâng mí mắt, không trả lời, tiếp tục sửa xe. Có ai xin lỗi người khác với cái tông giọng như cô không?
Hề Gia cất sổ vào túi, lấy bình nước ra từ từ uống.
Bầu trời phía tây rải rác các áng mây, mặt trời lặn cũng không đẹp như bình thường.
Hề Gia nghĩ đến dù sao tối cũng không có gì làm, dù sao một người ăn cơm cũng như hai người ăn cơm, cùng một phần đồ ăn.
“Tối nay tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn anh ra tay giúp đỡ.” Giọng nói của cô thành khẩn.
Chu Minh Khiêm không ngẩng đầu, “Không cần.”
Nói ra cũng chính mình ý thức được lời nói có phần lạnh lùng, lại bồi thêm một câu: “Tiện tay mà thôi.”
Hề Gia: “Không cần khách khí, anh sửa xe giúp tôi, tôi đỡ tốn thêm tiền thuê xe kéo.”
Chu Minh Khiêm: “...”
Thấy anh không trả lời, Hề Gia nghiêng mặt nhìn, anh vẫn đang xem xét chiếc xe.
Cô nói: “Nhân tiện muốn cùng anh thảo luận kịch bản.” Dừng một chút, “Nghe nói đoàn đội của anh sẽ chế tác lại tác phẩm của Nhạc lão tiên sinh.”
Hờ, nhìn đi, cô làm gì có ý tốt đến vậy.
Ý tại ngôn ngoại.
Hề Gia mặc dù không thích cái tính cục cằn của Chu Minh Khiêm, nhưng vì để tự đề cử bản thân mình nên cô nhịn.
Cô lại uống thêm một hớp nước.
Nói tiếp: “Tôi là fan cứng của Nhạc lão tiên sinh, những tác phẩm của ông ấy tôi đều đã đọc mười mấy lần, đặc biệt là cuốn mà anh muốn chế tác lại kia.”
Chu Minh Khiêm thản nhiên nói: “Không ít biên kịch đều nói như cô.”
Hề Gia nghẹn họng. Đây là không tin lời của cô?
Cô đóng nắp bình nước.
“Tôi dám cá là không ai hiểu rõ tác phẩm đó bằng tôi, tôi còn tự mình lên núi trải nghiệm sinh hoạt một thời gian.”
Chu Minh Khiêm ngay cả mở miệng cũng lười, đóng nắp ca bô lại.
“Được rồi?”
“Chưa.”
“Vậy anh đóng nắp lại làm gì?”
“Không tìm ra nguyên nhân.”
“...........”
Cô đã nhờ một tay nghiệp dư đến sửa xe cho mình.
Hề Gia cũng không quan tâm xe có sửa được không, mở cửa lấy sách từ trong túi ra, “Sách của Nhạc lão tiên sinh tôi đều giữ rất kỹ.”
Chu Minh Khiêm liếc nhìn, phiên bản này đã sớm không còn trên thị trường, là bản xuất bản đầu tiên.
Hề Gia lật sách, đi đến chỗ Chu Minh Khiêm, “Khoe anh một chút, đây là lời chúc của Nhạc gia gia cho tôi, ghen tị đi.”
Chu Minh Khiêm nhận ra chữ ký của Nhạc lão tiên sinh, bản thân anh cũng là fan của ông cụ Nhạc, anh cũng từng xin ông chữ ký, nhưng cũng chỉ có một cái chữ ký.
Hề Gia đóng sách lại, “Nghe nói bên Tinh Lam đã để cho các biên kịch trúng tuyển kịch bản ưu tú chế tác lại cuốn tiểu thuyết này.”
Chu Minh Khiêm không nói.
Anh lại mở nắp ca bô, cuối đầu xem xét.
Hề Gia phối hợp nói tiếp: “Sắp tới tôi phải thi đấu cưỡi ngựa, sau khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ chuyên tâm cải biên lại thật tốt rồi đưa cho anh xem.”
Chu Minh Khiêm giật mình quay lại nhìn cô. Cưỡi ngựa chuyên nghiệp như vậy, nhưng trình độ biên kịch lại gà mờ.
Hề Gia: “Đến lúc đó hi vọng Chu đạo diễn sẽ đọc đến trang thứ tư.”
Chu Minh Khiêm đã tìm ra được nguyên nhân, đúng như anh nghĩ, cầu chì bị lỏng, không có vấn đề gì lớn.
Hề Gia cất sách, trong lòng đã định, sau khi thi đấu xong cô sẽ nghỉ ngơi trên núi một thời gian, chuyên tâm tu sửa kịch bản.
Nhìn thấy thái độ khinh bỉ của Chu Minh Khiêm, cô thật muốn đánh vào mặt anh một cái.
Nhưng điều khiến Chu Minh Khiêm chịu để ý tới cô chỉ là kịch bản tốt.
Kiểm tra xe xong, Chu Minh Khiêm ra hiệu Hề Gia: “Thử khởi động xe xem nào.”
Nói rồi cởi bao tay ra.
Hề Gia lên xe, khởi động máy, chạy một đoạn, không còn vấn đề.
Cô đạp phanh lại, muốn cảm ơn một tiếng thì ô tô của Chu Minh Khiêm đã lướt qua, nhanh chóng biến mất.
Hề Gia “A” một tiếng.
Người đàn ông này thật quá kiêu ngạo.
Hề Gia lúc này mới nhớ đến anh hai Quý Thanh Thời đang trên đường cứu viện.
Cô nhắn tin nói Quý Thanh Thời không cần tới nữa.
Quý Thanh Thời dừng lại giữa đường, gọi điện cho cô: “Mạc Dư Thâm đến đón em rồi?”
Hề Gia: “Không phải, gặp được người quen, xe đã sửa xong, cầu chì bị lỏng, anh không cần phải qua.”
Quý Thanh Thời: “Anh huỷ buổi xã giao tối nay rồi, về nhà ăn cơm cùng em cũng được, muốn ăn gì để anh dặn đầu bếp làm.”
Hề Gia hiện tại không muốn nhìn thấy mặt Quý Thanh Thời, cô từ chối.
Quý Thanh Thời bất đắc dĩ, “Em còn muốn cáu khỉnh ồn ào đến bao giờ?”
Hề Gia: “Anh hai, trong khoảng thời gian ngắn này em không thể nào tha thứ cho anh được.”
Trong điện thoại trầm mặc một lúc.
“Anh hai, anh đã không yêu Diệp Thu, hà cớ gì lại tiếp nhận cô ấy? Trước kia em đều cảm thấy những người xung quanh em kể cả người nhà và bạn bè ai ai cũng là người tốt.”
Kết quả thì sao?
Quý Thanh Thời không giải thích.
Hề Gia: “Võ Dương và anh đều là tra nam như nhau. Điểm khác biệt duy nhất là người mà anh thích không đến tìm anh để hợp lại, trong khi bạn gái cũ của cậu ta thì muốn đến làm hoà, cậu ta còn đang không biết giải quyết như thế nào, ngay cả bạn gái hiện tại còn không biết.”
Quý Thanh Thời nhấn mi tâm, “Gia Gia, em chưa trải qua nhiều nên chưa hiểu. Không có cái gọi là tình cảm thuần tuý. Tình yêu không có giống như em viết, trung trinh không đổi, rung động tâm can, cũng không có cái gọi là một người một đời.”
Không cùng chung chấp niệm.
Hề Gia cúp điện thoại.
Quý Thanh Thời ném di động sang một bên.
Ngoài cửa sổ đều là xe.
Buồn đến bàng hoàng.
Hề Gia vốn dĩ muốn đi hóng gió ngắm cảnh đêm nay, nhưng những lời của Quý Thanh Thời vừa rồi đã quét sạch tâm trạng tốt của cô.
Đàn ông, ai cũng vô tình như vậy.
Hề Gia gọi điện thoại cho Diệp Thu, khởi động xe.
Diệp Thu vừa mới kết thúc công việc, còn chưa tẩy trang.
“Nhớ tớ hả?”
Hề Gia: “Ừm, cậu không ở Bắc Kinh, nhân sinh quan của tớ cũng bay màu luôn.”
“Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, cứ ở đó mà già mồm.”
Hề Gia cười.
Cô nói đến chuyện vừa rồi ô tô bị hư giữa đường, “Đoán xem người tốt bụng nào đã giúp tớ sửa xe?”
Diệp Thu nghĩ nghĩ: “Mạc Dư Thâm?”
“Chu Minh Khiêm.”
“Vãi, có duyên như vậy hả.”
Diệp Thu lại bồi thêm một câu: “Nghiệt duyên mà.”
Hề Gia: “Duyên của tớ và anh ấy kéo không lên.” Cô vuốt vuốt lỗ tai, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, vừa rồi không biết làm sao mà trong nháy mắt có chút ù tai.
Cô nghĩ rằng âm thanh quá lớn.
Diệp Thu hiếu kì: “Cậu còn nhớ rõ Chu Minh Khiêm?”
Hề Gia: “Ừm.” Chính cô cũng cảm thấy kì quái.
Có lẽ lí do là: “Tớ xem phim của anh ấy mà lớn, một mực sùng bái anh ấy.”
Diệp Thu: “Cũng có thể là do trước đây cậu cứ nhắc anh ta, nên nhớ kỹ, nếu mà anh ta xuất hiện vào khoảng một năm gần đây trong sinh hoạt của cậu thì tám chín phần cậu sẽ quên.
Có lẽ là như vậy.
Trong khoảng thời gian này Diệp Thu xem như đã biết được quy luật về ký ức của Hề Gia, những người những việc xuất hiện mấy năm trước vẫn còn nhớ được.
Nhưng một năm gần đây, nhất là những người những việc đã gặp đã làm trong khoảng nửa năm nay đều quên sạch.
Diệp Thu quan tâm hỏi: “Hai ngày nay cậu có nhớ mình đã làm những gì không?”
Hề Gia: “Không nhớ rõ, cơ bản đều quên hết hôm qua đã làm gì, chỉ nhớ buổi sáng muốn đi tập luyện, tối về viết kịch bản, còn lại đều không nhớ được.”
Diệp Thu: “Những chuyện đã gặp trong ngày, nếu không có bút ký thì có nhớ được không?”
Hề Gia: “Nhớ, nhưng nhìn nội dung ở trên sổ không có chút cảm giác nào, giống như là chuyện của người khác, không liên quan đến tớ, mà tớ cũng không có cảm giác quen thuộc.”
Diệp Thu trấn an cô: “Chờ cuộc thi kết thúc, cậu liền về lại núi, uống thuốc trị liệu, nói không chừng có chút cải thiện, không có chuyện gì đâu.”
Hề Gia cười nhạt.
Cô biết, não có chút tổn thương, không nhớ được là không nhớ được.
Diệp Thu không nói về đề tài này nữa, nói đến tác phẩm Nhạc lão tiên sinh, Tinh Lam bắt đầu tuyển diễn viên chính và cả diễn viên phụ.
Cô có hứng thú với vai diễn đứa con gái nhỏ trong tác phẩm.
Sự nghiệp long đong, đường tình cũng lận đận.
“Gia, chờ tháng sau tớ về Bắc Kinh, tớ sẽ đến thử vai cô con gái nhỏ.”
Hề Gia lại có thêm động lực để cải biên tác phẩm, “Vậy chúc hai chúng ta đều may mắn, biên kịch hạng ba kết hợp cùng diễn viên tuyến mười chín.”
Hề Gia hỏi: “Ai sẽ diễn nữ một và nữ hai?”
Diệp Thu lắc đầu, “Còn chưa tiết lộ, đoán chừng muốn đợi kịch bản hoàn thành rồi mới thông báo chính thức.”
Tuy nhiên, người trong giới đồn tai nhau, nữ một sẽ do Khương Thấm đảm nhiệm, còn nữ hai, hình như là Hướng Lạc.
Về phần Chu Minh Khiêm tuyển chọn thế nào, ai mà biết.
——
Hề Gia lượn một vòng trên đường Nhị Hoàn, ở trên đường đi cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Tập trung lại, cô đã đi trên con đường nhỏ có nhiều cây ngô đồng.
Con đường này cô nhớ kỹ, nhưng đã đi cùng ai đến đây cô lại quên mất.
Hề Gia dừng xe bên đường, vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước.
Tựa vào lưng ghế ngồi, nhìn cảnh sắc ngoài đường phố.
Kỳ thật nơi này ánh sáng bình thường mà khung cảnh cũng bình thường nốt.
Hề Gia đóng nắp bình nước, mở túi lấy sổ ra, lật đến ghi chép ngày hôm qua.
Thì ra ngày hôm qua cùng Mạc Dư Thâm về nhà ông bà nội ăn cơm, bọn họ giục hai người tổ chức hôn lễ. Mạc Dư Thâm không mấy nhiệt tình vì quan hệ của anh và ba mẹ chồng không tốt.
Không muốn ba mẹ tham gia hôn lễ của mình, thật hiếm thấy.
Rốt cuộc mối quan hệ của ba người họ nhạt nhẽo cỡ nào.
Hề Gia cất sổ, ngồi ngay ngắn lại, nhắn tin cho Mạc Dư Thâm: 【Anh đang tăng ca ở công ty à?】
Một lúc sau Mạc Dư Thâm mới trả lời:【Đang họp.】
Qua mấy giây lại có thêm một tin:【Mười giờ kết thúc. 】
Tin nhắn vừa gửi đi, Mạc Dư Thâm nhấn nhấn mi tâm.
Vừa rồi vô tình gửi thời gian kết thúc cuộc họp cho cô. Nghĩ thu hồi lại tin nhắn nhưng lại thôi.
Hề Gia tìm vị trí của tập đoàn Mạc thị rồi lái xe đi qua.
Trong lúc đó cô đi ngang qua một tiệm hoa, cô vào mua một bó hồng rồi tiếp tục đi.
Chiếc xe mà Hề Gia lái có biển số rất đặc biệt, bảo vệ liền nhận ra, cô trực tiếp lái vào trước cổng toà cao ốc.
【Em đang ở dưới lầu công ty, đón an tan tầm.】
Mạc Dư Thâm vừa mới tan họp. Anh nhìn chằm chằm tin nhắn mấy giây.
Vừa mở ra bản kế hoạch dự án lại đóng vào.
Tin nhắn của Hề Gia lại đến:【Không vội, anh cứ tiếp tục làm việc, em nhắn để nói trước với anh một tiếng, không thôi chút anh lại ngồi xe của mình về.】
Mạc Dư Thâm cất văn kiện vào két sắt, tắt vi tính rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đi ngang qua khu thư ký làm việc.
“Mạc tổng.”
Mạc Dư Thâm gật đầu, nói với mọi người: “Về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tất cả mọi người: “...........”
Không hiểu mô tê gì.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cả thư ký Đinh cũng vậy.
Mới mười phút trước, Mạc Dư Thâm còn kêu nhân viên đặt đồ ăn khuya đi, đêm nay có thể tăng ca thâu đêm.
Thức ăn cũng đã đặt xong, vậy mà anh lại kêu bọn họ về nhà nghỉ ngơi.
Ở dưới lầu, Hề Gia thỉnh thoảng nhìn vào lối ra của toà cao ốc.
Ngay lập tức có một thân ảnh cao ráo tiến vào mắt.
Ăn mặc nhất quán, sơ mi trắng, áo khoác đen.
Đứng đắn, cấm dục.
Lại khiến người ta trầm mê.
Miên man không dứt.
Hề Gia nhìn đến xuất thần. Cô đẩy cửa xuống xe, từ chỗ ngồi phía sau lấy bó hoa ra.
Mạc Dư Thâm không biết Hề Gia tính bày trò gì, bước chân ngập ngừng bước tới.
Hề Gia mỉm cười vô hại, “Không phải nói mười hai giờ mới về sao?”
Mạc Dư Thâm do dự một lúc, chớp mắt, “Tan họp sớm.”
Hề Gia gật đầu, đưa hoa cho anh.
Mạc Dư Thâm không nhận, thân là đại trượng phu ai lại đi nhận hoa chứ.
Hề Gia: “Không phải tặng cho anh.”
Mạc Dư Thâm không hiểu, nhìn cô chằm chằm.
Hề Gia nhét bó hoa vào lòng anh, “Em rất thích hoa hồng, chín mươi chín đoá hoa hồng, nghe rất bình thường nhưng em vẫn thích.”
Giây tiếp theo cô liền nói: “Biết Mạc tổng bận trăm công nghìn việc, không có thời gian đến tiệm hoa nên em đã mua dùm anh, không cần cảm ơn.”
Hề Gia ấn mở điện thoại, chụp màn hình lại số tiền vừa mua hoa gửi cho Mạc Dư Thâm, “Em đã trả tiền giúp anh rồi, anh cứ chuyển lại cho em, phí chạy vặt trả tượng trưng là được.”
Tiền mua hoa, Mạc Dư Thâm đương nhiên không chuyển, đưa bó hoa cho cô, “Đi thôi.”
Hề Gia một tay ôm hoa, tay kia ôm cổ Mạc Dư Thâm, thuận thế nhón chân lên, dán hai môi lại với nhau.
Ở cổng chính bên kia, bảo an coi như không nhìn thấy, ánh mắt làm bộ nhìn lên bầu trời đếm sao.
Bất quá, bầu trời tối đen, mây cũng che mất mặt trăng chứ nói gì đếm sao.
*
#15032020