Cuối tháng hai, đoàn làm phim chuyển lên núi.
Cả đoàn ở lại khách sạn ngay trên khu phố ẩm thực, nơi mà Chu Minh Khiêm từng ở qua.
Đúng là cả đời khó quên, anh đã chứng kiến chuyện “ngoại tình” của Hề Gia và Mạc Dư Thâm ở đây, còn đứng trọn mười phút trước kệ hàng bán đồ phụ nữ trong cửa hàng tiện lợi này.
Các tràng cảnh đã được dựng xong trước khi bọn họ tới. Hề Gia đi dạo một vòng, mô phỏng khá tốt, có cảm giác như đang đi trong nhà của lão bà và Nhạc lão tiên sinh.
Vốn Chu Minh Khiêm nhìn trúng nhà của Nhạc lão tiên sinh, muốn mượn làm hiện trường quay phim nhưng lại sợ quấy rầy ông nghỉ ngơi nên đành dựng tạm một căn nhà giống như của ông cụ Nhạc bên hồ.
Cảnh dựng ở bên hồ, chính là cái hồ mà lần trước Chu Minh Khiêm cùng Nhạc lão tiên sinh câu cá. Anh bị cảnh sắc nơi đây mê hoặc.
Vùng nước này khoáng đạt (rộng rãi), hai bên là núi non trùng trùng điệp điệp, sương trắng mờ mịt hoàn toàn không nhìn thấy điểm đầu điểm cuối.
Bên bờ có mấy chiếc thuyền nhỏ đang đỗ.
Ban đầu vùng nước này không có thuyền, vì nước sâu, cảnh khu không cho đặt thuyền. Nhưng vì đoàn phim cần dùng đến nên phải tự mua rồi vận chuyển đến đây.
Để quay được ở trong núi, Nhạc lão tiên sinh đã hỗ trợ rất nhiều để xin giấy phép.
Ngày khai máy đầu tiên trên núi, có một phân cảnh quay trên hồ.
Chu Minh Khiêm mang theo người quay và hai biên kịch ra hồ lấy cảnh, quay phim thì đang chụp poster tuyên truyền, Chu Minh Khiêm không chờ anh nữa mà ra hiệu cho cô Thượng và Hề Gia cùng lên thuyền, “Chờ cậu ta làm xong rồi đi thuyền khác đến.”
Mạc Dư Thâm thấy trên thuyền còn chỗ trống nên nói với Chu Minh Khiêm: “Tôi cũng đi xem.”
Chu Minh Khiêm thầm nghĩ, anh thì hiểu cái gì mà xem. Nhưng cũng không thể không cho anh đi.
Dư An đề nghị: “Chèo thuyền du ngoạn trên hồ thì phải phối hợp với âm nhạc mới có mỹ vị.”
Hoắc Đằng: “Vậy tôi sẽ phối nhạc.”
Dư An nhớ tới Hoắc Đằng tinh thông hết các nhạc cụ, sáo cũng biết thổi. Trên núi rất thích hợp thổi sáo.
Trợ lý của Hoắc Đằng đã lấy sáo ra, còn lắp xong micro.
Mấy người Chu Minh Khiêm cũng lên thuyền. Chu Minh Khiêm chọn loại thuyền chạy bằng điện, có bốn chỗ ngồi, cũng có mái chèo để cho diễn viên quay phim. Anh không chọn loại thô sơ có mái chèo thông thường. Còn có một du thuyền cỡ lớn để quay phim.
Bốn chỗ ngồi tương tự như chỗ ngồi xe hơi. Hàng thứ nhất bên trái là ghế lái, bên cạnh là phó lái, hàng dưới là chỗ ngồi ngắm cảnh.
Cô Thượng phương hướng không tốt, không biết lái thuyền nên chủ động ngồi ghế phụ. Hề Gia ngồi ở đằng sau, Mạc Dư Thâm thấy vậy cũng theo sau luôn.
Sắc mặt của Chu Minh Khiêm kém chút nữa là xanh như mặt hồ này.
Cái gì cũng đến tay anh làm, ngay cả việc lái thuyền. Nếu như thuyền này là thuyền độc mộc thô sơ có mái chèo thì anh chính là “thuyền nương” chèo thuyền cho bọn họ. Hai người phía sau kia thật sự coi anh thành người làm miễn phí còn mình thì ung dung ngắm cảnh.
Còn có người ở trên bờ kia, Hoắc Đằng, bắt đầu phô diễn tài nghệ của mình.
Chu Minh Khiêm nghĩ nghĩ rốt cuộc mình có cái tài nghệ gì. Tính tình nóng nảy? Mắng người hay như hát?
Dẹp cái suy nghĩ đó đi, anh bắt đầu cho thuyền chạy.
Nước hồ trong như cái gương, soi lên trời xanh mây trắng, phản chiếu hai dãy núi trùng điệp ở hai bên. Rừng cây trên núi tươi tốt làm nổi bật màu xanh lục của nước hồ.
Đằng xa kia là mây mù lượn lờ, núi rừng như ẩn như hiện.
Trên bờ Hoắc Đằng vẫn đang thổi sáo, âm thanh uyển chuyển du dương.
Thuyền đi sóng biếc trên mặt hồ như người đi trong tranh.
Nhân viên đoàn phim trước đó còn hâm mộ Chu Minh Khiêm bọn họ vì được đi du ngoạn trên mặt hồ, giờ thì lại bị tiếng sáo của Hoắc Đằng làm cho u mê, mấy đóa hoa si kia thì khỏi phải nói, như say như dại.
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra quay lại. Hề Gia cũng tiện thể quay lại một đoạn. Diệp Thu vẫn chưa tiến tổ lại nên cô quay gửi cho Diệp Thu nghe.
Mạc Dư Thâm vẫn luôn nhìn Hề Gia, cô quay Hoắc Đằng làm gì? Một phút trôi qua rồi mà vẫn chưa quay xong.
Mạc Dư Thâm đưa tay lên chặn camera lại, ánh mắt như có như không nhìn mặt hồ, xem phong cảnh.
Hề Gia cười, người này lại ghen rồi. Có cô Thượng ngồi ngay trước mặt nên không thể dùng lời nói mà dùng cách này để biểu đạt bất mãn.
Hề Gia quay xong, gửi qua cho Diệp Thu: 【Người đàn ông ấm áp bên cây sáo.】
Rồi cô đưa cho Mạc Dư Thâm xem nhật ký trò chuyện giữ hai người.
Mạc Dư Thâm đã hiểu, hóa ra là Hoắc Đằng thích Diệp Thu. Cho nên, một tháng nay rốt cuộc Quý Thanh Thời đang vội vàng cái gì?
Có ăn lại cỏ cũ hay không đây.
Hề Gia cất điện thoại, lấy sổ ra.
Mạc Dư Thâm: “Đừng nhớ nữa, xem phong cảnh đi.”
Hề Gia: “Vừa nhìn vừa ghi nhớ.”
Trên thuyền còn có người, Mạc Dư Thâm không nói gì nữa. Nếu mỗi ngày đều cùng cô du ngoạn trên mặt hồ thì không biết bệnh tình của cô có dịu đi không.
Ngày đó hẹn với Hướng Lạc, cô đồng ý thay anh hẹn Hướng giáo sư.
Một tuần trôi qua rồi, bên Hướng Lạc vẫn chưa thấy động tĩnh gì, anh cũng không thúc giục.
Vừa rồi trên bờ còn gặp phải Hướng Lạc, cô vẫn lên tiếng chào hỏi anh như thường, còn những chuyện liên quan đến Hướng giáo sư thì không đề cập một lời. Có lẽ Hướng giáo sư vẫn đang suy nghĩ.
Chu Minh Khiêm lái thuyền ngày càng xa bờ, tiếng sáo vẫn còn vang vọng giữa rừng núi. Trên thuyền đặc biệt yên tĩnh, hòa làm một với khung cảnh tĩnh lặng của non nước.
Cô Thượng không khỏi cảm thán, “Thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh.*”
*Câu này có thể hiểu là thiên đường chốn nhân gian nhưng convert hay quá nên mình để luôn.
Chu Minh Khiêm nói tiếp, “Lần trước lên núi là em đã không muốn rời đi rồi.”
Cô Thượng: “Lát nữa về phải sửa lại kịch bản, lúc đó ngồi tưởng tượng viễn vông mấy cảnh sắc này hoàn toàn không có chút cảm giác.” Bây giờ bị phong cảnh trước mặt làm cho rung động.
Cô nhìn ra xa, giữa sườn núi có vài hộ gia đình tường trắng ngói xanh, chắc là đang làm đồ ăn, trên ống khói có khói xanh rải rác.
“Cô nghĩ đến một lời bài hát.”
Chu Minh Khiêm thuận miệng hỏi: “Là câu gì?”
Cô Thượng: “Kìa khói bếp nhà ai vương vấn ngàn dặm trên sông.”*
*Trích lời bài hát “Sứ thanh hoa” của Jay Chou:“>>> (Đã dán link bài hát đầu trang, phút thứ 1:05)
Chu Minh Khiêm cười, “Cô cũng nghe những bài của niên đại tụi em nữa à?”
Anh nói chuyện hồi còn đi học, rất nhiều bạn bè anh đều viết câu “Trời xanh chờ mưa bụi”* lên sổ lưu bút. Mọi người đều biết câu này nghĩa là gì.
*”Trời xanh chờ mưa bụi, còn em thì chờ người” là câu trước của câu “Kìa khói bếp nhà ai vương vấn vạn dặm trên sông.”
Cô Thượng: “Vậy còn cậu? Cũng ghi câu này lên sổ à?”
Chu Minh Khiêm lắc đầu, “Khi đó em không muốn chờ ai.” Đều là nữ sinh xếp hàng theo đuổi anh. Gần như mỗi ngày đều nhận được thư tình.
Nhiều năm như vậy, nói bao nhiêu chuyện yêu đương, giao lưu với mấy người bạn gái, anh cũng không nhớ rõ, không có thời gian suy nghĩ nhưng thứ này. Nhưng thứ cảm tình này còn không bằng phim ảnh thực tế.
Cô Thượng đùa: “Ý của em là bây giờ có người để chờ rồi?”
Chu Minh Khiêm xuýt nghẹn, lập tức cười nhạt, “Chờ <Quãng đời còn lại>”
Cô Thượng thức thời dừng chủ đề, nghiêng người về sau nói chuyện với Hề Gia, “Em xem phong cảnh này, có muốn sửa đổi kịch bản gì không?”
Hề Gia gật đầu, “Nhiều nữa là đằng khác.”
Mặc dù đã ở trên núi vài tháng, cảnh hồ hằng ngày đều xem, bên bờ thủy vực cùng thường xuyên vào câu cá nhưng cuối cùng cũng là cảnh ngoại nhân.
Bây giờ đi ngồi thuyền du ngoạn trên mặt hồ hoàn toàn khác với đi dạo bên cạnh hồ. Hề Gia viết lại suy nghĩ lúc này vào trong sổ.
Cô Thượng thấy Hề Gia vội vàng ghi nhớ, cảm thấy lãng phí cảnh đẹp, “Khoan đổi kịch bản đã, hoàn toàn cảm nhận hòa mình vào phong cảnh có lẽ sẽ có linh cảm khác.”
Hề Gia xoa xoa mắt, gật đầu, cất sổ vào túi.
Sổ trong túi của cô càng ngày càng nhiều, đến giờ đã có sáu cuốn.
Trong túi còn có sách của Nhạc lão tiên sinh, một chồng kịch bản thật dày, ô dù và bình nước.
Một ngày ôn lại bút ký làm bả vai mỏi nhừ.
Mạc Dư Thâm thấy cô kéo khóa túi xong rồi, anh lấy túi đặt lên trên đùi, sau đó đan chặt mười ngón tay với cô.
Hề Gia tìm lại được cảm giác yêu đương vụng trộm, rất kích thích.
Cô vào Mạc Dư Thâm đối mặt mấy giây, cho anh một cái nháy mắt rồi nhìn phía bên kia hồ, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn cong lên.
Đi lòng vòng trên mặt hồ nửa tiếng, Chu Minh Khiêm cũng chốt được vài khung cảnh, quay đầu đi về.
Cô Thượng lúc này rảnh rỗi, cầm điện thoại tự sướng vài tấm. Nhìn lại ảnh chụp bị dính hai người đằng sau, còn có mười ngón đan chặt nhau.
Cô Thượng sững sờ, Hề Gia và Mạc Dư Thâm?
Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, đây không phải chuyện cô cần quan tâm. Cô xóa hai tấm hình trước đó rồi chụp lại.
Khi chụp lại, cô vô thức né hai người đằng sau ra.
Vào bờ, thợ chụp ảnh và trợ lý cũng đã làm xong việc của mình, đang chờ lấy ảnh.
Cô Thượng và Mạc Dư Thâm đều xuống thuyền, nhân viên công tác đưa tay muốn đỡ Hề Gia xuống.
Hề Gia khoát khoát tay, “Tôi sẽ đi thêm một chuyến nữa.”
Vừa rồi ngồi cùng một chỗ với Mạc Dư Thâm làm cô phân tâm, chưa kịp chọn cảnh. Lần này phải nghiêm túc làm việc.
Mạc Dư Thâm có điện thoại công việc đếm, anh đi đến dưới gốc cây nghe. Ngồi trên băng ghế mà ngày trước anh cùng Hề Gia ngồi câu cá.
Nghe thư ký Đinh báo cáo công việc nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều dán lên người Hề Gia.
Hề Gia lấy điện thoại và sổ ra, đặt túi ở chỗ trống kế bên.
Người quay phim nói với Chu Minh Khiêm: “Chu đạo, anh đi cùng chúng tôi chuyến nữa sẵn tiện bàn bạc luôn.”
Trợ lý quay phim lái thuyền, để Chu Minh Khiêm ngồi phía sau.
Chu Minh Khiêm chuyển xuống phía sau, thấy Hề Gia vẫn mải mê nhìn bút ký, mí mắt không nâng lên. Anh đành phải mang túi của cô đặt ra boong thuyền đằng sau.
Vừa rồi Mạc Dư Thâm vẫn luôn giữ túi xách cho cô nhưng anh thì không có khả năng làm những thứ này.
Người quay phim lên thuyền cuối cùng, trên vai còn khiêng camera.
Camera man là người cao lớn đô con, gần một trăm ký. Lúc lên thuyền, hai nhân viên giữ thuyền còn cười trêu: “Cậu kiềm chế một chút.”
Muốn kiềm chế cũng không được, người đàn ông vừa bước lên thuyền là thân thuyền lập tức lung lay bất ổn.
“Tủm” một tiếng, có cái gì rơi xuống dưới nước.
Chu Minh Khiêm rảnh rỗi, một thay vịn thành thuyền, một tay cầm điện thoại lướt.
Dư An hét lên: “Chị Hề Gia, túi của chị rơi xuống nước rồi!”
Hề Gia bỗng nhiên quay đầu, Chu Minh Khiêm cũng choáng váng, anh nhanh chóng nhìn ra đằng sau, rỗng tuếch.
Nhân viên công tác: “Hồ nước này sâu, ở rìa đã sâu năm sáu mét rồi, bên trong còn sâu hơn.”
Chu Minh Khiêm nhìn Hề Gia: “Tôi đền cho cô mấy đồ vật trong túi.”
Hề Gia trừng mắt, lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt sắc bén chém anh thành 7749 nhát, “Anh đền nổi sao?!” Cô đứng lên, để điện thoại và sổ lại chỗ ngồi, bắt đầu cởi áo khoác.
Cuối tháng hai trên núi không gọi là lạnh nhưng cũng không mấy ấm áp.
Hề Gia mặc một cái áo len và áo khoác. Cô cởi áo khoác ngoài ra, áo len cũng cởi. Sau đó đá phăng giày và búi gọn tóc lên.
Mi tâm của Chu Minh Khiêm nhảy một cái, “Hề Gia, cô muốn làm cái gì?!”
Thật ra anh đã ý thức được là cô muốn xuống nước vớt túi lên, “Nước này rất sâu cô có biết không! Cái gì mà lại quan trọng hơn mạng người hả!”
“Những thứ đó đều quan trọng hơn mạng sống của tôi!” Hề Gia rống lên với Chu Minh Khiêm. Vừa rồi cô chủ quan, không nên để anh đặt túi ở boong thuyền phía sau.
Chu Minh Khiêm cũng biết bơi nhưng chỉ có thể bơi trong hồ bơi. Ở ngoài thủy vực sâu hun hút, anh chưa xuống dưới đó bơi bao giờ. Đầu óc anh coi như vẫn còn tỉnh táo, đồ vật không có sinh mệnh nhưng con người thì có.
Bình thường trong túi cũng chỉ đơn giản có sách, bút ký, bình nước và túi trang điểm, cũng không có gì đáng tiền, không ảnh hưởng đến công việc của cô.
Nói đến giá trị chính là quyển sách của Nhạc lão tiên sinh kia.
Cùng lắm thì anh tự thân đến cửa, xin Nhạc lão tiên sinh một bản khác cho cô.
Lại nói: “Túi rơi xuống nước, đồ cũng ướt hết rồi có khi không sử dụng được nữa, cô vớt lên cũng đâu có ý nghĩa gì?”
Hề Gia: “Đó là túi chống nước!” Cô chỉ hận không thể một cước đạp Chu Minh Khiêm xuống hồ.
Lúc này, người trong đoàn phim nghe được động tĩnh đã nhao nhao vây quanh lại đây.
Hề Gia nhịn không được, vẫn là đạp Chu Minh Khiêm một cái nhưng là hướng vào trong khoang thuyền mà đạp, sau đó giẫm lên chỗ ngồi nhảy xuống nước.
“Hề Gia! Con mẹ nó cô muốn chết phải không?!”
Chu Minh Khiêm hoảng hồn.
Anh sợ cô không thích ứng được với nhiệt độ nước này sẽ bị chuột rút.
Người ở trên bờ, mặc kệ là nhân viên công tác hay quay phim đều là biết bơi sương sương, xuống nước sâu cũng mất cả mạng, nổi không lên, chỉ có thể lo lắng suông.
Bọn họ ở trên bờ la lên: “Ai bơi tốt mau xuống cứu người đi! Hề Gia nhảy xuống nước rồi.”
Bây giờ cái gì Chu Minh Khiêm cũng không để ý tới, cởi áo khoác nhảy xuống dưới.
Chết thì chết. Coi như anh nợ Hề Gia.
Từ lần đầu tiên gặp người phụ nữ này, anh chưa bao giờ cao hứng.
Hướng Lạc cũng chạy chậm tới, thấy Mạc Dư Thâm thần sắc bình tĩnh, không nhanh không chậm đi qua phía đó, “Mạc tổng, sao ngài không nhanh đi cứu người?”
Mạc Dư Thâm: “Không sao.”
Anh nói với mấy người trên bờ: “Không cần xuống dưới, mọi người không ai bơi giỏi bằng Hề Gia đâu.”
Từ năm cấp ba Hề Gia đã bắt đầu đi du học, bơi lội là môn bắt buộc, mà vốn Hề Gia cũng không sợ nước.
Mạc Dư Thâm quay đầu tìm Dư An, “Cô có thể sơ cấp cứu không?”
Dư An gật đầu, hẳn là có thể đi.
Mạc Dư Thâm: “Lát nữa làm hô hấp nhân tạo cho Chu đạo của các cô đi.”
Dư An: “.....”
Chu đạo như đồ ăn vậy sao?
*
#25042020