Hề Gia sẽ vô tình như có như không mà “câu dẫn” người khác.
Trước kia bệnh tình chưa đến nỗi nghiêm trọng, cô không phải là người như vậy. Bây giờ cũng không biết học được từ đâu ra.
Câu nói mà cô ghi âm lại cho Mạc Dư Thâm kia như là độc dược, không màu, không mùi, không vị. Nhưng đủ để lấy đi sinh mạng người khác.
Rất nhanh, trái tim Mạc Dư Thâm bình ổn trở lại.
Hề Gia trả di động lại cho anh.
“Nhớ phải bảo lưu thật kỹ, mất là không có cái thứ hai đâu, em cũng sẽ không ghi âm lại.” Cô “thiện ý” nhắc nhở.
Mạc Dư Thâm cầm điện thoại, mặt sau còn lưu giữ nhiệt độ của lòng bàn tay cô. Anh đem tệp ghi âm đó đánh dấu lại.
Lúc này tâm tình của Hề Gia rất vui vẻ, trong mắt như chứa những ngôi sao lấp lánh.
Cô gọi phục vụ lại dọn dĩa đi. Lấy bút ký ra bắt đầu ghi chép, chuyện tối nay, mỗi một chi tiết nhỏ cô cũng phải ghi vào.
Đặc biệt là nội dung hai đoạn ghi âm kia, một chữ cũng không hơn không kém.
“Anh đi lấy áo khoác.” Mạc Dư Thâm đứng dậy.
Áo khoác vẫn còn để trong phòng riêng.
Hề Gia ngẩng đầu, như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn anh, “Ông xã, anh qua đây một chút.”
Khoảng cách gần như vậy có điều gì mà không nói được, cần anh phải qua chứ?
Nghĩ lại, trước đó là do anh sai trước, còn xém chút làm cô khóc, Mạc Dư Thâm dung túng cô, bước đến trước mặt cô, tay chống vào ghế ngồi đằng sau của cô.
Hề Gia vòng một tay lên cổ anh, “Chỗ này, chỗ này, chỗ này.” Tay chỉ mắt, miệng và cả trái tim của anh, “Đều là của vợ anh.”
Chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau.
Hơi thở ấm áp vờn quanh.
Mạc Dư Thâm nhìn đáy mắt của cô, giống như mặt hồ nước trên núi kia, thanh tịnh, trong suốt, không lẫn tạp chất.
Nếu không phải có một màn trên núi kia, biết được trong lòng cô có người khác, anh kém chút nữa đã nghĩ là Hề Gia yêu anh.
Hề Gia buông tay, “Mau đi đi, cho anh hai phút, quá thời gian em sẽ không đợi nữa.”
Mạc Dư Thâm đi vào phòng.
Khương Thấm đã uống hai ly nước ấm rồi nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại được. Từ nhỏ đến giờ chưa chịu uỷ khuất lớn như vậy.
Cửa mở.
Trình Duy Mặc đứng dậy, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Mạc Dư Thâm cầm lấy áo khoác, “Không có gì.” Lại hỏi thêm, “Sao các cậu chưa về?”
Mạc Dư Thâm phong kinh vân đạm tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Trình Duy Mặc không chắc, lo Mạc Dư Thâm tức giận.
“Là tôi không cân nhắc chu toàn, không nên nói.” Trình Duy Mặc ôm hết toàn bộ trách nhiệm.
Khương Thấm trợn mắt, “Liên quan gì tới cậu. Nếu không phải cậu nhờ tôi khuyên một số người không nên ly hôn thì cũng không nói chuyện này ra.”
Sáng nay Trình Duy Mặc đã đề cập việc Mạc Dư Thâm muốn ly hôn cho Khương Thấm biết. Anh ấy là một người đàn ông, không tiện xen vào vấn đề hôn nhân của người khác.
Khương Thấm là nữ, muốn nói gì thì nói đó.
Cứ như vậy mà ly hôn, nói không chừng ngày nào đó Mạc Dư Thâm sẽ hối hận. Nếu lúc trước đã đồng ý kết hôn, Hề Gia đối với Mạc Dư Thâm mà nói luôn có nhiều điểm trái ngược nhau.
Cứ cho lúc trước hai người xa lạ, hai người không có tình cảm gì, nhưng Hề Gia cũng không giống với những người phụ nữ khác, nếu không, Mạc Dư Thâm cũng không thoả hiệp đoạn hôn nhân này.
Về việc Mạc Dư Thâm cho rằng trong lòng Hề Gia có người khác, có lẽ là thật mà cũng có lẽ là do hiểu lầm.
Với tình trạng hiện tại của Hề Gia, hiểu lằm xem chừng khó hoá giải.
Phải chờ một cơ hội để giải thích.
Nhưng cơ hội này liệu có tới hay không, không ai biết được.
Nên Trình Duy Mặc mới nhờ Khương Thấm khuyên Mạc Dư Thâm. Ai ngờ Khương Thấm phát bệnh, trực tiếp tìm Hề Gia nói chuyện.
Mạc Dư Thâm nhìn về phía Trình Duy Mặc, “Tính khí Hề Gia tới nhanh mà đi cũng nhanh, không sao.”
Trình Duy Mặc gật gật đầu, buông nỗi lo của mình xuống.
Mạc Dư Thâm cầm áo khoác lên đi ra cửa.
“Chờ chút.”
Mạc Dư Thâm quay đầu.
Khương Thấm khẽ híp mắt, “Mạc Dư Thâm cậu có còn là đàn ông, kéo WeChat của tôi vào sổ đen, tôi cho cậu một cơ hội giải thích rõ ràng và xin lỗi tôi!”
Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ đeo tay, “Hề Gia chỉ cho tôi có hai phút, không kịp.”
Khương Thấm: “.....”
Cửa phòng đóng lại.
Trình Duy Mặc có chút giật mình, anh còn tưởng mình nhìn nhầm.
Vừa rồi lúc Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ, trên ngón áp út có đeo nhẫn. Rõ ràng vừa nãy lúc ăn cơm đâu có đeo.
Anh nghĩ tới một khả năng, Mạc Dư Thâm bình thường sẽ đeo nhẫn cưới, chỉ có lúc gặp anh mới lặng lẽ tháo ra.
Mạc Dư Thâm trước đó còn nói với anh muốn ly hôn với Hề Gia vì trong lòng cô ấy có người khác, lại còn gì mà không có thời gian rãnh ở cùng Hề Gia.
Luôn miệng nói muốn ly hôn, nói vợ mình có người khác, xoay mặt một cái liền đeo nhẫn cưới. Cái này có đáng bị khinh bỉ không?
Mạc Dư Thâm giữ mặt mũi như vậy nên chiếc nhẫn mới có ẩn thân chi thuật trước mặt nhiều người khác nhau. Vừa nãy Hề Gia tức giận như vậy, đại khái là đã lặng lẽ đeo chiếc nhẫn lên.
Khương Thấm xoa xoa tim, bình tĩnh lại, “Sao bây giờ Mạc Dư Thâm lại hèn như vậy?!”
Trình Duy Mặc hoàn hồn, không trả lời.
Bữa cơm này kết thúc cũng không vui.
Trình Duy Mặc vốn muốn làm cầu giải hoà cho Mạc Dư Thâm và Khương Thấm, ai ngờ mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Anh nói với Khương Thấm: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Khương Thấm thở dài, lòng còn bực bội, không đứng lên được.
Trình Duy Mặc lại rót cho cô một ly nước ấm.
Khương Thấm nhấp nửa ly nhưng tim vẫn còn lạnh.
Trình Duy Mặc: “Mạc Dư Thâm sẽ không giận cậu đâu.” Anh đi đến giá treo áo.
Khương Thấm chán nản, cô không phải sợ bị cậu ta giận mà đang không thể hiểu nổi vì sao Mạc Dư Thâm lại trở nên thiếu quyết đoán như vậy.
Anh trước kia vô tâm vô phế, cô vẫn thường hay quở trách anh, nói anh hãy thay đổi một chút.
“Mạc Dư Thâm trở nên tuỳ tiền đến vậy, không ai cản được.”
Trình Duy Mặc đưa áo khoác cho cô, “Như vậy có gì không tốt, chí ít như vậy còn dễ thoả hiệp.”
Khương Thấm trừng mắt nhìn Trình Duy Mặc một cái, giựt áo khoác qua mặc lên.
Trình Duy Mặc: “Tôi với cậu bây giờ có đối xử tốt với cậu ấy đi nữa thì sau này cũng sẽ có ngày chúng ta kết hôn, lo cho gia đình của mình, không còn đủ tinh lực lo chuyện của cậu ấy nữa.”
Khương Thấm: “Mạc Dư Thâm ly hôn là xong chứ gì.”
Anh muốn người phụ nữ nào mà chả có. Ngay lúc này đây còn có rất nhiều người xếp hàng theo đuổi anh, không lẽ còn không tìm được người nào khác xinh đẹp hơn sao?
Ly hôn rồi thì mọi chuyện sẽ không phiền phức như vậy nữa.
Yên tĩnh mấy giây.
Trình Duy Mặc: “Hề Gia cũng là người tốt, hơn nữa sau lưng Mạc Dư Thâm còn có Quý gia hậu thuẫn, bây giờ cơ bản chưa cần dùng tới tầng quan hệ này với Quý gia, nhưng đối với cậu ấy chỉ có lợi chứ không có hại.”
Khương Thấm lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Cậu với Mạc Dư Thâm cá mè một lứa, tôi không xen vào.” Nói rồi trong lòng lại thở dài, không biết có phải vừa rồi ăn nhiều quá hay không mà dạ dày có chút đau.
Hai người sánh vai rời khỏi phòng ăn.
Khương Thấm: “Nửa năm trôi qua rồi, có nghĩ tới chuyện bắt đầu đoạn tình cảm mới không?”
Trình Duy Mặc giật mình trả lời: “Tôi nào có nhiều thời gian như vậy, công việc rất bận.”
Khương Thấm: “Cô ấy sống tốt mỗi ngày, lại có một người đàn ông làm tất cả vì cô ấy, cậu cũng nên an tâm, quên cô ấy đi.”
Trình Duy Mặc không nói, trầm mặc một chút, anh đổi chủ đề, “Hai ngày trước truyền thông lại khui tai tiếng của cậu, là thật hay giả vậy?”
Bát quái mỗi ngày đều có, không có gì là thật.
Khương Thấm lấy kính râm ra đeo lên, “Đàn ông chẳng có ai tốt, tôi không có hứng thú.”
Vừa đi vừa nói, đã ra đến đại sảnh. Hề Gia và Mạc Dư Thâm cũng đang ở đây. Hề Gia đang nói chuyện với quản lý nhà hàng.
Hề Gia nghe tiếng quay đầu, ánh mắt mạnh mẽ rơi trên người Khương Thấm. Cô nói với quản lý nhà hàng: “Về sau, chỉ cần tính cho Trình tiên sinh 60% giá tiền, còn vị này là Khương tiểu thư, giảm giá 90%.”
Khương Thấm: “.....”
Cô tức đến bật cười trào phúng, “Thật đúng là thụ sủng nhược kinh, còn tưởng là Quý đại tiểu thư sẽ hạ chỉ về sau cấm tôi bước vào nhà hàng này nữa cơ.”
Hề Gia: “Tôi có ngốc, cũng biết phải kiếm tiền. Nếu cô sẵn lòng trả tiền cho tôi, thì cửa nhà hàng hằng ngày rộng mở, đón cô vào dùng bữa, tất nhiên việc thanh toán chiết khấu này sẽ dựa vào giá gốc.”
Đối chọi kịch liệt.
Quản lý và nhân viên ở bên cạnh im lặng lắng nghe, chả hiểu chuyện gì.
Hề Gia đan chặt mười ngón tay với Mạc Dư Thâm, cất bước ra ngoài.
Rời khỏi nhà hàng.
Mạc Dư Thâm nhìn Hề Gia chằm chằm, “Phụ nữ các em mỗi lần đối chọi nhau đều mồm năm miệng mười như vậy à?”
Hề Gia: “Này là khí thế áp đảo đối phương.”
Mạc Dư Thâm không nói nên lời.
Hề Gia không lái xe, ngồi xe của Mạc Dư Thâm về nhà.
Trên đường, Hề Gia cứ thỉnh thoảng gõ đầu mình. Mạc Dư Thâm cho rằng cô nhàm chán, không hỏi nhiều.
Hề Gia bỗng nhiên xoay mặt, “Ngày kia em sẽ lên núi, còn chưa biết sẽ đi bao lâu.”
“Tại sao lại muốn đi nữa?”
“Tiếp tục trị liệu.”
“Đầu vẫn còn đau à?” Mạc Dư Thâm nhìn cô một lúc lâu.
Thu lại tầm mắt, nhìn đường phía trước.
Hề Gia gật gật đầu “Ừm.”
Hôm qua ở khách sạn cùng với mọi người trong câu lạc bộ, không biết là lạ giường hay là do đau đầu mà hơn nửa đêm mới ngủ được.
Mạc Dư Thâm: “Ngày kia mấy giờ đi?”
Hề Gia cũng không rõ lắm, “Đến lúc đó anh hai sẽ đến đưa em ra sân bay.”
Trong xe yên tĩnh.
Ô tô chạy nhanh trên đường, xuyên qua bóng đêm tĩnh mịch.
Về đến nhà, Hề Gia đi lên lầu thu dọn hành lý.
Mạc Dư Thâm pha cà phê, lên thư phòng.
Hôm nay không có việc gì, những vấn đề đã giải quyết ổn thoả ở công ty. Mạc Dư Thâm ngã ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cà phê còn bốc hơi nóng.
Buổi chiều khi cuộc họp kết thúc, anh còn có hẹn với người phụ trách bên xưởng thuốc.
Bệnh tình của Hề Gia sau này sẽ ảnh hưởng đến não bộ, sẽ khiến cho thính lực và thị lực giảm sút triệt để.
Anh cùng người phụ trách thương lượng, nghiên cứu một loại thuốc dựa vào bệnh tình của Hề Gia. Anh không cầu trong thời gian ngắn có thể giúp cô khôi phục trí nhớ, chỉ mong có thể giảm bớt ảnh hưởng giảm sút thính lực và thị lực.
Người phụ trách rất tán đồng ý tưởng này.
Loại thuốc này cần được nghiên cứu, không chỉ giúp cho bệnh tình của Hề Gia mà còn có một tia hy vọng đối với các bệnh nhân bị chứng ù tai và những vấn đề về mắt khác.
Tuy nhiên, ý tưởng này không thể thực hiện được trong thời gian ngắn. Việc đầu tư nghiên cứu cũng là một vấn đề, không phải cứ đổ mấy trăm triệu vào là có thành quả.
Hội đồng quản trị bên kia chắc hẳn cũng không đồng ý.
Cà phê dần nguội lạnh.
Suy nghĩ của Mạc Dư Thâm trở về, ngồi thẳng dậy, nhấp vài ngụm cà phê, gọi cho thư ký Đinh: “Đã bắt đầu làm những báo cáo khả thi chưa?”
Thư ký Đinh: “Đã phân phó.”
Mạc Dư Thâm: “Tập trung tăng ca hoàn thành để trình lên cuộc họp tuần sau.”
Thư ký Đinh lo lắng hỏi, “Nếu không được thông qua thì sao?” Nếu là Mạc Liêm đề xuất thì khả năng được hội đồng quản trị phê duyệt rất cao.
Mạc Dư Thâm xiết chặt tay cầm ly cà phê. Ban đầu, anh muốn để cho ba mình tại vị chức chủ tịch này lâu thêm vài ngày là do nể mặt ông nội Mạc.
Bây giờ thời gian không cho phép.
Anh dặn dò thư ký Đinh: “Nếu vốn không được thông qua thì trước cuối tháng đem chứng cứ in ra, đưa cho Mạc đổng một phần, cho Mạc phu nhân một phần.”
Thư ký Đinh: “Đã hiểu.”
Mạc Dư Thâm ném điện thoại lên bàn, uống thêm vài ngụm cà phê nữa.
Cà phê rất lạnh.
Yên tĩnh một lúc, Mạc Dư Thâm mở két sắt ra, lấy bản hợp đồng ly hôn cũ ra. Lúc trước khi hai người kết hôn đã ký bản thoả thuận này trước. Khi đó hai người không khác gì người xa lạ.
Anh đã sớm quên luôn nội dung của bản hợp đồng này, cũng không lật xem lại.
Sau đó anh lại lấy hai bản vẽ mô phỏng và bản chuyển nhượng cổ phần câu lạc bộ cưỡi ngựa ra. Đem tất cả các giấy tờ đó đến máy cắt giấy huỷ.
Thư phòng an tĩnh, đơn thoả thuận ly hôn biến thành từng mảnh vụn.
Tắt đèn thư phòng, Mạc Dư Thâm về phòng ngủ.
Hề Gia đã thu xếp hành lý xong xuôi, cũng đã tắm xong, đang ngồi chỉnh sửa kịch bản.
“Ông xã.”
“Ừm.”
Mạc Dư Thâm phát hiện mỗi lần cô gọi “ông xã” thật ra cũng chẳng có gì muốn nói.
Hề Gia lại xoay người, tiếp tục nhìn máy tính.
Đến lúc Mạc Dư Thâm ra khỏi phòng tắm, cô vẫn đang ở cái tư thế kia.
“Đi ngủ sớm một chút.” Hiếm khi Mạc Dư Thâm chủ động nhắc nhở.
Hề Gia lưu bản thảo, tắt máy tính.
Tắt máy nghe nhạc, đêm nay đẹp vô cùng.
Hề Gia động chân một cái, phi cả người và ghế đến chỗ Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm nắm chặt tay vịn cái ghế xém chút nữa đâm sầm vào anh.
“Ông xã.”
Hề Gia chỉ nhìn anh, không lên tiếng.
Mạc Dư Thâm khom lưng, ôm cô dậy.
Bởi vì hai đoạn ghi âm nửa thật nửa giả kia mà khoảng cách của hai người như được kéo gần thêm một chút, mặc dù vẫn còn hơi xa.
Hề Gia cảm giác cô và Mạc Dư Thâm nên là một đôi như vậy.
Đàn ông quyến rũ nhất là khi họ động tình.
Hề Gia nhìn Mạc Dư Thâm, ánh mắt anh tĩnh mịch, cô không nhìn thấu được tâm tình của anh.
“Ông xã, anh lặp lại lần nữa đi.”
Hơi thở Mạc Dư Thâm nặng nề, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, “Nói cái gì?”
Hề Gia: “Câu mà anh đã ghi âm cho em tối nay.”
Mạc Dư Thâm không nói gì, một mực nhìn cô ở dưới thân mình.
Hề Gia: “Nói lại đi mà.”
Mạc Dư Thâm từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Những giọt mồ hôi trên tóc anh chảy xuống trán cô.
Hề Gia không còn sức lực nói chuyện, không lâu sau cũng đi tìm Chu Công đánh cờ.
Mạc Dư Thâm đắp chăn cho cô.
Nhan sắc lúc ngủ của Hề Gia cũng thật mê người, lông mi thon dài nồng đậm, mũi cao thanh thoát, chóp mũi vểnh lên. Vừa rồi vận động quá lực, làn da trắng nõn của cô càng thêm nhợt nhạt.
Mạc Dư Thâm cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.
Ngày hôm sau.
Hề Gia hiếm khi có ngày nghỉ, ngủ nướng một chút để lấy sức.
Mạc Dư Thâm vẫn đến công ty như thường lệ.
Thư ký Đinh còn đến sớm hơn anh, công tác đã chuẩn bị xong.
Mạc Dư Thâm đi thẳng vào văn phòng, thư ký Đinh đi theo sau, tiện tay khép cửa lại.
“Đã sắp xếp ổn thoả chưa?” Mạc Dư Thâm hỏi, mở máy tính.
Thư ký Đinh: “Đều đã xong xuôi.”
Mạc Dư Thâm gật đầu. Anh đã đề phòng Mạc Liêm sáu năm nay, cuối cùng cũng có thể đánh rồi.
Thư ký Đinh rót cho Mạc Dư Thâm một ly nước ấm.
Máy tính đã được bật, anh mở hòm thử kiểm tra lại lịch trình trong mấy ngày tới, không có bất kỳ chuyến công tác nào. Anh thoát khỏi hòm thư.
Thư ký Đinh đứng im không nhúc nhích. Từ trước tới giờ, sau khi anh báo cáo công việc xong, Mạc Dư Thâm sẽ lên tiếng kêu anh đi làm việc đi. Hôm nay thái độ của Mạc Dư Thâm thật khác, vẫn chưa lên tiếng.
Mạc Dư Thâm điềm nhiên như không ra lệnh: “Gần đây hãy sắp xếp cho tôi một chuyến công tác. Địa điểm tuỳ cậu chọn.” Ngừng lại một chút, “Đi vào ngày mai càng tốt.”
Thư ký Đinh: “.....”
Bây giờ anh có thể sắp xếp việc công tác của ông chủ theo ý muốn rồi?
Mạc Dư Thâm mở văn kiện, “Ra ngoài làm việc đi.”
“Được.” Thư ký Đinh đi ra ngoài.
Từ phòng của ông chủ về đến chỗ làm việc của mình, ngắn ngủi trong vòng 10 giây, thư ký Đinh rốt cuộc cũng đã sáng tỏ, tự mình gọi điện hỏi chuyến bay của Hề Gia.
Quả nhiên, 9 giờ 50 phút ngày mai, Hề Gia sẽ bay đến tỉnh nào đó.
Thư ký Đinh nhớ lại câu nói đầy thâm ý của Mạc Dư Thâm vừa nãy.
Mấu chốt là, Mạc Dư Thâm không có thời gian lên núi cùng cô, nên muốn tiễn cô ra sân bay.
Quá trình thay đổi cảm xúc của một người cao lãnh vô tình như Mạc Dư Thâm thật sự có chút chậm chạp và khó hiểu.
Thư ký Đinh đặt hai vé máy bay đi Thượng Hải vào khoảng thời gian đó. Vừa khéo có thể đến khảo sát tiến trình hạng mục ngày trước hợp tác với Quý gia ở Thượng Hải.
Vài phút sau, thư ký Đinh lại gõ cửa phòng ông chủ.
Mạc Dư Thâm đang xem văn kiện, không ngẩng đầu lên, “Chuyện gì?”
Thư ký Đinh: “Tôi đã đặt hai vé đi Thượng Hải vào 10 giờ sáng ngày mai. Chi nhánh của bất động sản Mạc thị sẽ có một cuộc họp quản lý cấp cao vào chiều mai.”
Mạc Dư Thâm gật đầu, biểu thị đã biết.
Sau khi thư ký Đinh đi ra ngoài, Mạc Dư Thâm gửi tin nhắn cho Hề Gia: 【Ngày mai 10h anh phải đến Thượng Hải công tác, không có thời gian đưa em đi ra sân bay. Ngày mai mấy giờ em bay?】
Mấy phút sau, Hề Gia trả lời:【Em vừa hỏi anh hai, chuyến bay lúc 9 giờ 50 phút. 】
Mạc Dư Thâm:【Không cần làm phiền Quý Thanh Thì, ngày mai anh sẽ đưa em ra sân bay. 】
*
Editor có lời muốn nói: Nhắc trước với các sắc nữ thân yêu là bộ này ngoài cái chi tiết “đồ dùng kế hoạch hoá gia đình cỡ lớn nhất” là dễ tưởng tượng ra, còn lại đều là canh loãng cosplay thịt vụn không có tiếng cũng không có miếng nha =)))). Các cô khỏi mong chờ
*
#23032020