Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 114: Chương 114: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 15




Hôm nay Mạc Liêm và Hoa Du muốn đi trượt tuyết, vào lễ Giáng sinh ở đây sẽ có hoạt động chúc mừng ăn lễ, Mạc Liêm không thích náo nhiệt nhưng vì Hoa Du muốn đi nên anh đi cùng cô.

Ô tô lái tới, Hoa Du lên xe trước rồi nhìn bóng lưng của Khương Thấm, cô hỏi Mạc Liêm: “Không cần gọi thật à? Đứa trẻ đó vẫn luôn nhìn anh đó.”

Mạc Liêm lên xe, “Không cần đâu.”

“Được thôi.” Hoa Du nhún vai.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

Ô tô chạy lướt qua Khương Thấm, Mạc Liêm nhìn chằm chằm kính chắn gió phía trước, không xoay mặt sang nhìn. Anh biết ô tô chạy ngang qua Khương Thấm.

Đại Bảo dựa lên vai Khương Thấm, vẫy vẫy tay với ô tô.

Cậu nhóc nghĩ như vậy bác sẽ nhìn thấy cậu.

Nhưng ô tô không dừng lại, càng đi càng nhanh.

Bác chỉ lo chăm sóc cho công chúa của mình, không thấy được cậu.

Ô tô rẽ ngoặt, mất dấu.

Vết tích bánh xe lưu lại vẫn còn rõ trên đường. Ô tô dừng lại ở cuối đường trong một trấn nhỏ, ở đó có cáp treo, ngồi lên cáp treo ngắm phong cảnh trấn nhỏ từ trên không, cũng có thể ngắm núi tuyết.

Hoa Du hỏi Mạc Liêm: “Hay là chúng ta đi dạo xung quanh trước đi.”

Mạc Liêm gật đầu, cái gì cũng chiều theo cô.

Ngồi lên cáp treo, Hoa Du cởi bao tay, đan chặt mười ngón tay với anh, tay còn lại đặt lên mu bàn tay của anh, “Một năm nữa sắp tới, cho dù là vui vẻ hay khổ sở thì cứ để lại hết ở năm nay đi.”

Mạc Liêm: “Giáng sinh vui vẻ.”

Hoa Du đột nhiên cười, logic của người đàn ông này đúng là không giống những người khác. Cô đặt lên môi anh một nụ hôn, “Tặng cho anh một nụ hôn chữa lành.”

Cô nói: “Tất cả đều sẽ tốt.”

Có lẽ vậy.

Chỉ mong được như thế.

“Anh muốn sinh con trai hay con gái?” Hoa Du từa cằm lên đầu vai của anh, cùng anh tán gẫu.

Mạc Liêm: “Em thì sao?”

Hoa Du: “Nói thật, hai phút trước em không nghĩ tới. Trước khi gặp anh, em không nghĩ tới mình sẽ kết hôn trước năm ba mươi lăm, nói chính xác là không muốn kết hôn. Anh không phải là một người bạn trai hoàn hảo nhưng chắc chắn sẽ trở thành một người chồng, người cha tốt.”

Ông nội cũng từng nói với anh như vậy.

Hoa Du nghĩ: “Em thích con gái.” Cô ra hiệu cho anh nhìn, “Giáo đường thị trấn kìa.”

Mạc Liêm nhìn xuống dưới, trung tâm thị trấn náo nhiệt chen chúc, người chồng lên người, đủ các màu da, nam thanh nữ tú ai ai cũng khấp khởi mừng lễ. Anh thấy được Khương Thấm trong đám người.

Cô bế Đại Bảo, ngẩn người trước cửa kính. Đại Bảo hình như đang làm trò mèo trong kính thủy tinh.

Mạc Liêm thu tầm mắt lại, nhìn về ngọn núi xa xa, tuyết trắng bao la không thấy điểm dừng.

Một ngày trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc lên rồi lại lặn xuống.

Đêm giáng sinh, khách sạn đặt một cây thông Noel ở mỗi phòng, trên cây còn có rất nhiều quà trang trí, về đến phòng, Đại Bảo nhanh chóng mở quà.

Khương Thấm bật bài hát Giáng sinh cho Đại Bảo, các bài hát được phát ngẫu nhiên.

Đại Bảo không quan tâm đến đồ chơi của khách sạn, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, còn lâu lắm mới tới nửa đêm, không biết mấy giờ ông già Noel mới tới thị trấn nhỏ này, rồi mấy giờ mới tới đây tặng quà cho cậu nhóc.

Cả ngày nay Khương Thấm toàn thất thần, không có chú ý tới những tâm sự nhỏ của Đại Bảo.

Mười giờ, sau khi tắm rửa cho Đại Bảo xong, Khương Thấm nói cậu lên giường đi ngủ.

Đại Bảo rất phối hợp, tắm rửa xong liền lăn vào chăn, “Cô ơi.”

“Ơi?” Khương Thấm ngồi ở mép giường, “Vẫn chưa buồn ngủ à?”

Đại Bảo đã mệt rã rời, hai mí mắt như đeo chì, ngáp hết cái này đến cái khác nhưng vẫn ráng gượng, “Cô ơi, khách sạn có giấy bút không?”

Khương Thấm hỏi: “Con muốn giấy bút làm gì?”

Đại Bảo cái khó ló cái khôn: “Vẽ tranh.”

Khương Thấm đã quen với con nít, chỉ cần không vượt quy tắc thì chuyện gì cô cũng sẽ chiều theo.

Trong phòng không có bút, Khương Thấm nhờ lễ tân đem lên.

“Chỉ được vẻ trên giấy, không được vẽ lên tường, đây là tường khách sạn đấy.”

“Yên tâm, con đâu phải con nít đâu.”

Khương Thấm cười, cầm quần áo đi tắm.

Đại Bảo nằm ì trên giường giả bộ vẽ tranh, nhưng cậu nhóc có vẻ thật, là xe tuần lộc và ông già Noel.

Cậu không có năng khiếu mỹ thuật, vừa nhìn là biết ngay con của Hề Gia.

Vẽ xong, Đại Bảo nhíu mày, không giống chút nào, đành phải ghi chú ngay bên cạnh, đó là xe tuần lộc.

Đại Bảo len lén nhìn về phía cửa phòng tắm đang đóng, tạm thời cô sẽ chưa ra ngay, cậu bé tranh thủ thời gian lấy một tờ khác bắt đầu viết.

Cậu nhóc nhận mặt được không ít chữ hán, cũng có thể viết một chút nhưng hai chữ “Giáng sinh” thì không biết viết, đành phải dùng bính âm thay thế.

“Sheng dan”*

*圣诞 /Shèngdàn/ Giáng sinh.

Đại Bảo nhìn chữ này, như vậy làm sao ông già Noel hiểu được? Nghe nói ông già Noel là người nước ngoài.

Cậu nhóc xé nửa phần trên ra dùng tiếng anh viết lại, từ đơn đầu tiên lại làm khó cậu nhóc, cậu thở dài. Chợt nhớ tới trên đồng hồ đe tao có chức năng tra từ và phiên dịch, nhanh chân bò xuống giường, đi đến bàn trà lấy đồng hồ.

Có tật giật mình, Đại Bảo luôn chú ý tới cửa phòng tắm, sợ cô đột nhiên ra.

Đại Bảo cầm đồng hồ đeo tay trót lọt lên giường, trùm chăn qua đầu, trốn trong chăn tra từ đơn.

Phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng viết xong một bức thư, cậu nhóc lại trượt xuống giường.

Nửa tiếng trôi qua, Khương Thấm đã tắm xong, vừa mở cửa đã thấy Đại Bảo lén lén lút lút chạy lại chỗ cây thông làm gì đó.

Cô không ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khương Thấm ngồi trong phòng tắm đắp mặt nạ. Rảnh rỗi, suy nghĩ của cô lại bay cao bay xa, không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. Cảnh tượng buổi sáng khắc sâu trong não, làm gì cũng không thể xóa đi.

Đợi đến khi cô ra ngoài, Đại Bảo đã sớm nằm mộng đẹp. Giấy bút để bên cạnh, tranh vẫn chưa vẽ xong, tô tô vẽ vẽ, xóa rồi sửa.

Khương Thấm dọn dẹp linh tinh xong rồi, thấy một miếng giấy xé gần một nửa, phần còn lại không thấy. Tò mò, cô đi đến cây thông tìm nửa còn lại.

Vừa rồi Đại bảo chạy xuống giường, 80% là có liên quan đến miếng giấy đó.

Nửa tờ giấy được kẹp dưới tất Giáng sinh, chỉ để lộ ra ngoài một chút.

Khương Thấm cầm lên, là một bức thư gửi ông già Noel.

【Ông già Noel thân mến, cháu vẫn luôn đợi ông đến đây sớm một chút, đợi cả đêm nhưng cháu lại rất buồn ngủ nên chắc là sẽ không đợi được ông. Mẹ nói ông đi đến khắp nơi trên thế giới này, gặp được rất nhiều người, vậy ông chắc chắn biết hoàng tử của cô đang ở đâu đúng không? Bởi vì ông lợi hại như vậy mà. Sáng nay cháu thấy cô khóc, cháu nhìn thấy cô lén lau nước mắt, sau đó còn đeo kính râm lên. Chắc chắn là vì thấy dì xinh đẹp tìm được hoàng tử nên cô cũng muốn tìm hoàng tử nhưng mà tìm mãi không thấy nên mới khóc. Cháu không cần quà Giáng sinh năm nay nữa, chỉ cần ông nói cho cháu biết hoàng tử của cô cháu ở đâu là được rồi à. Cảm ơn ông.

Giáng sinh vui vẻ, ngủ ngon.

Từ một đứa trẻ rất nghe lời — Đại Bảo.】

Khương Thấm hít sâu mấy cái. Trong lúc vô tình Đại Bảo luôn làm cô cảm động không thôi. Cô ghi câu trả lời lên phần giấy trống cho Đại Bảo: “Hoàng tử ở trong lòng của cô.”

Cô gấp lại lá thư rồi đặt lại y nguyên vào phía dưới tất Giáng sinh, rồi lại lấy quà đã chuẩn bị sẵn từ trước nhét vào vớ. Nhiều quà như vậy mà vẫn chưa nhét đầy chiếc vớ được.

Chiếc tất này là Đại Bảo mang từ nhà theo, cực kỳ to, là Hề Gia đặt làm cho cậu nhóc.

Khương Thấm ngồi xếp bằng cạnh cây thông, chắc là do không còn trẻ nữa nên ngày lễ nào càng náo nhiệt lại càng không thích. Không như mười mấy năm trước, tuổi trẻ liều lĩnh, ngay lễ Giáng sinh năm đó vượt nửa bán cầu đến New Yorrk gặp Mạc Liêm.

Nơi băng tuyết sơn hà cũng không thấy lạnh.

Khương Thấm hoàn hồn, tắt đèn cây thông đi lên giường nằm ngủ.

Đại Bảo nằm nghiêng, lông mi thỉnh thoảng run lên, khóe miệng nhếch nhếch cười, không biết là nằm mộng gì.

Khương Thấm bỏ tay cậu nhóc vào trong chăn, hôn lên trán Đại Bảo một cái, “Cảm ơn bảo bối.”

Cô lấy gối nhét sau lưng, tắt đèn, căn phòng tối đen.

Lại thất thần, suy nghĩ lung tung.

Sau đó cô đeo tai nghe bật bài hát giáng sinh. Lặp đi lặp lại.

Mơ mơ màng màng, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc mơ.

Có một bé gái nhỏ dễ thương ngọt ngào, cô muốn bế bé gái lên nhưng vừa đưa tay thì bé gái đã chạy về một hướng khác.

Sau đó cô nhìn thấy Mạc Liêm, bé gái chạy về hướng của Mạc Liêm, gọi anh là ba. Bên cạnh Mạc Liêm là người phụ nữ cô thấy hôm nay. Cô không thấy rõ gương mặt nhưng quần áo thì lại giống với hôm nay.

Sau đó, một nhà ba người rời đi, cô đứng chôn chân tại chỗ.

Không biết thủy triều từ nơi nào đó trào tới, trong nháy mắt cô bị vây quanh không thể động đậy, từ từ nước tràn qua cổ.

Cô lớn tiếng kêu cứu, gọi Mạc Liêm, nhưng anh không quay đầu.

Chuông điện thoại vang lên trong tai đưa Khương Thấm về hiện thực.

Cô ấn lồng ngực, xung quanh là một màu đen tuyền.

Hóa ra là nằm mơ, cô mơ tới Mạc Liêm.

Chuông điện thoại vẫn reo, Trình Duy Mặc gọi tới.

Khương Thấm bình tĩnh lại, sợ ảnh hưởng đến Đại Bảo nên cô cầm thẻ phòng, ra ngoài hành lang nghe.

“Giáng sinh vui vẻ.” Trình Duy Mặc canh đúng 12 giờ gọi tới.

“Cậu cũng vậy.” Khương Thấm nói: “Tôi ngủ từ lâu rồi.”

Trình Duy Mặc: “Đừng có giấu đầu lòi đuôi.”

“Không tin thì thôi.” Khương Thấm kéo kéo áo khoác của mình, sợ đứng ở hành lang nói chuyện điện thoại sẽ làm phiền người khác nghỉ ngơi, cô đi xuống bậc thang.

Đại sảnh tầng một, lúc này lễ tân không bận, mọi người vây quanh ngồi cùng nhau chúc mừng Giáng sinh. Giữa đại sảnh có một cây thông Noel cao mấy thước, trên đó treo rất nhiều quà. Trên mỗi hộp quà đều đánh dấu số phòng,

Bọn họ ra hiệu Khương Thấm đi qua ăn thử món ngon, lúc này mới phát hiện tay trái Khương Thấm đang cầm điện thoại.

Trong điện thoại, Trình Duy Mặc nói: “Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì không? Thấm Thấm, tôi phát hiện càng ngày càng không thể hiểu nổi cậu.”

Khương Thấm thẳng thắn: “Là ba tôi nhờ cậu hỏi hay là anh tôi nhờ?”

Trình Duy Mặc: “Cậu đừng lái sang chuyện khác.”

“Cậu đừng ngắt lời thì có.” Cô đi ra khỏi khách sạn.

Gió lạnh thấu xương chui vào khớp. Đứng ở trước cửa khách sạn, vừa khéo nhìn thấy núi tuyết tịch mịch, thần bí.

“Bao giờ về?” Trình Duy Mặc đành phải nói sang chuyện khác. Tù đầu đến cuối cô đều im lặng, không trả lời anh bất kỳ câu nào.

Ngay cả những chuyện liên quan đến tình cảm.

Khương Thấm: “Không biết.” Ngày mai tôi dẫn Đại Bảo đi chỗ khác trượt tuyết.”

Trình Duy Mặc: “Chẳng phải mới chơi có hai ngày sao, sao lại đổi? Chơi thêm mấy ngày, đừng đi lung tung, trẻ con đi máy bay sẽ mệt.”

Khương Thấm không nói, không muốn giải thích.

Nếu không phải hôm nay đã trễ thì cô đã sớm lên đường đi chỗ khác.

Cô sợ gặp được Mạc Liêm, sợ thấy anh ngọt ngào với người khác.

Cho dù không gặp được thì cô cũng biết anh ở khách sạn kế bên, cùng với một người phụ nữ khác.

Bây giờ chỉ có ở trong mơ cô mới dám gọi tên anh.

Sớm biết khổ như vậy, cô thà không biết là anh thích cô.

Bây giờ cô không thể quên được, càng không thể buông bỏ được.

Trình Duy Mặc giục Khương Thấm ngủ sớm một chút, Khương Thấm cúp máy, nhìn núi tuyết xa xa rồi lại tiếp tục thất thần.

*

#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.