Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 11: Chương 11: Không bẩn




Không khí yên lặng bao trùm cuối cùng bị một tiếng rên rỉ nhỏ vụn vỡ phá tan, sắc mặt Huyền Ảnh hoàn toàn đỏ ửng, cả người dựa vào người Lâm Phong như người không xương.

Hắn không hề quan tâm ánh mắt của những người còn lại, nhớ tới những lời Lâm Phong đã nói—

Bổn vương muốn nhìn một chút, bộ dáng động dục của ngươi cùng chủ thượng ngu muội kia của ngươi trước mặt mọi người phải là một cảnh tượng huy hoàng như thế nào, cũng để cho chúng thần nhìn xem, Thụy Vương là cái tay ăn chơi* không gánh nổi trọng trách như thế nào.

(*Nguyên văn trong bản gốc là “浪荡子”, phiên âm ra là “làngdàngzǐ” hay “lãng đãng tử”, mà lãng đãng tử thì mình không hiểu nó là chỉ người như nào, mình chỉ biết có lãng tử thôi mà nghĩa không chắc lắm, thế nên ở đây mình sẽ dịch theo QT vì nghe ngữ cảnh cũng không sai mấy.)

Đương nhiên quan trọng nhất là... Bổn vương cần phải hảo hảo xem xem, ngươi bị Tạ Dật Tiềm vứt bỏ như thế nào.

Ánh mắt Huyền Ảnh tối sầm lại, rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn trút bỏ tâm tư liêm sỉ vô vị cùng sắc dục mạnh mẽ chống đỡ bấy lâu, hiện giờ trái lại lại phát tiết trên người Lâm Phong.

Hắn không muốn chủ thượng phải chịu chỉ trích vì sự vô dụng của hắn, nhưng muốn dựa vào tự lực khiến cho bàn tính của Lương Vương thất bại thì vẫn có thể làm được.

Huyền Ảnh cuối cùng nhắm mắt lại, nhưng khi lần nữa mở ra thì giọng điệu cũng thay đổi.

Hắn không dám nhìn phản ứng của Tạ Dật Tiềm, chỉ còn biết tập trung tinh thần nhào vào trên người mình, kèm theo một chút thanh minh cuối cùng, nhưng đừng nháo thành cảnh tượng không thể nào kết thúc được.

“Điện hạ, nô tài chờ người đã lâu rồi, ngài làm sao giờ mới đến...” Lời nói nhẹ nhàng đọng lại bên tai Lâm Phong, cùng với hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai của hắn.

Vốn phải là dáng vẻ phóng đãng đê tiện Lâm Phong cầu mà không được, hiện giờ hắn ngược lại một chút cũng không muốn cầu: “Ngươi đang nói bậy cái gì, cút ngay!”

Sắc mặt Lâm Phong khẽ biến, vừa nói vừa đưa tay đẩy người đang bám trên người hắn ra, ai ngờ Huyền Ảnh sớm đã có chuẩn bị, kéo lấy một mảnh góc áo của hắn, thân thể tách ra một lát, toàn thân lại một lần nữa dán sát lên.

“Điện hạ ngài làm sao vậy? Không phải ngài muốn nô tài chờ ngài ở chỗ này sao? Làm sao lại không cần nô tài nữa...”

“Điện hạ, ngài thương tiếc nô tài đi.” Lúc trước huấn luyện ở Ảnh Các thì nghĩ là thứ vô dụng nhất, cuối cùng có một ngày được Huyền Ảnh dùng đến.

Những dáng người của hắn quả thực không phải loại hình nhỏ nhắn, cho dù cả mặt đỏ ửng, nhưng xem ra trong mắt của mọi người ở phía sau vẫn khó tránh khỏi không ăn khớp.

Càng có một loại cảm giác quái dị hoang đường, kèm theo những ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong không giống nhau: Khẩu vị Lương Vương làm sao lại...

“Ngươi!” Lâm Phong nghe xong nhất thời bùng lên một trận nộ khí, nhưng dư quang nhìn thấy Tạ Dật Tiềm thì ánh mắt hơi hiện lên vẻ kinh ngạc, tâm niệm vừa động, rốt cuộc hiểu được tình huống hiện tại từ đâu mà đến.

Vốn đến nay Huyền Ảnh còn có thể nhẫn nhịn, không bổ nhào lên Tạ Dật Tiềm cũng đã đủ khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng người này dưới sự không chế mãnh liệt của loại thuốc bột vẫn có thể động tâm tư tính kế đến trên đầu hắn, Lâm Phong hiếm thấy sinh ra chút bội phục với Huyền Ảnh.

Nhưng vừa nghĩ lại, người như vậy làm sao lại chính là cái tên phế vật Tạ Dật Tiềm kia!

Tâm lý Lâm Phong vặn vẹo một hồi, ngón tay khẽ động, rốt cuộc lựa chọn vế sau giữa ôm ngược trở lại chọc giận Thụy Vương và duy trì thanh danh, hung hãn đẩy tay ra, hất Huyền Ảnh đi.

“Bịch—” Tiếng đánh nặng nề vang lên, không ít người nghe được run lên, giống như đau ở trên người chính mình.

Nhưng người trên mặt đất vốn nên kêu rên hô đau lại chỉ giật giật thân thể cuộn mình thành một đoàn, trở mình che khuất khuôn mặt, ngoại trừ thân thể không ngừng run rẩy ra, cuối cùng cũng không làm yêu nữa.

Đồng thời, một tiếng trêu đùa vang lên thu hút ánh mắt của mọi người nhìn qua, chỉ nghe thấy Tạ Dật Tiềm cảm khái một tiếng: “Lương Vương thật sự là rất hứng thú!”

Nhưng lại không nghe ra là châm chọc hay hâm mộ.

Bất quá loại biểu diễn này...” Nhưng khi hắn vừa chuyển đề tài, Tạ Dật Tiềm liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái, mở miệng liền biến thành trào phúng cùng khinh thường, “Lương Vương điện hạ cũng thật rộng lượng, không chê bẩn sao?”

Nói xong, hắn cười cười, bạo ngược trong lòng không biết rõ từ đâu mà đến đột nhiên dâng lên, nhưng cũng không muốn tiếp tục đợi tiếp nữa, rốt cuộc phất tay áo rời đi.

Tiếng gió xào xạc vang lên, mang theo vài phiến lá khô bay xuống.

Tiếng thì thầm khe khẽ của không ít thần tử truyền vào trong tai Lâm Phong, ngược lại gặp phải một đội quân âm lãnh nhìn nhìn Huyền Ảnh, chào hỏi một tiếng, nối gót nhau mà rời đi.

Nơi hoang vắng kia một mảnh lớn trống trải, cuối cùng chỉ còn lại một con người ý thức mơ hồ.

Sự âm lãnh ẩn chứa trong mắt của chủ thượng vô tình nhìn thấy khi bị Lương Vương đẩy ngã khiến cho Huyền Ảnh không dám tiếp tục diễn sau khi ngã xuống nữa, mà một chữ “bẩn” sau đó lại làm cho hắn hoàn toàn tê liệt.

Rất lâu sau đó.

“Chủ thượng, thuộc hạ không bẩn, thuộc hạ thật sự... Một chút cũng không bẩn, chỉ có ngài, vĩnh viễn chỉ có thể là ngài...”

Nếu không, hắn làm sao lại ở thời điểm dán sát vào thân thể Lâm Phong vẫn trước sau mạnh mẽ giữ lại một chút khoảng cách khe hở?

“Không bẩn, còn có thể rửa, đừng... Đừng chán ghét thuộc hạ, cầu xin ngài...”

Bóng người lác đác xung quanh khô đình than nhẹ, nhưng xung quanh lại không một bóng người, cũng sẽ không có người nào biết được ý niệm trong lòng hắn là gì.

Điều duy nhất hắn biết cũng chỉ có chuyện hắn mất hết mặt mũi trước mặt chúng thần.

Có lẽ hắn vẫn còn may mắn, một ảnh vệ cam chịu không có chiếu chỉ không được vào cung, nếu không trước mặt đám người Thiên Nhận, Huyền Ảnh thật sự không biết sau này phải tự đối phó như thế nào nữa.

Mà Lâm Phong sớm đã rời đi giống như Tạ Dật Tiềm, cho dù trong lòng lại có nhiều bất mãn với Huyền Ảnh hơn, lại có nhiều hình phạt hơn cũng chỉ đành chờ tới lúc hồi phủ rồi nói sau.

Việc cấp bách trước mắt cần suy nghĩ đó là phải làm thế nào để chặn miệng của đám thần tử nhìn một hồi chê cười mới đúng.

Trái lại, tiểu sủng không nghe lời bị vứt bỏ ở một góc trong thâm cung, chịu đủ sự tra tấn của xuân dược, đối với Huyền Ảnh mà nói cũng có phần không phải là một loại hình phạt khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.