Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 26: Chương 26: May mắn không làm nhục sứ mệnh




Cuối cùng, vẫn là Địa Nhân đành phải đẩy đám người ra, nửa ngồi xổm xuống bên người Huyền Ảnh, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, nửa ngày mới cảm nhận được một chút lấp lửng.

Địa Nhân nhanh chóng hít sâu một hơi, thuận tiện quay đầu hướng về phía Hoàng Mịhô một tiếng, thanh âm như cầu vồng xuyên qua không khí, “Đừng thất thần nữa, khiêng người trở vê đi!”

Đều nói người thầy thuốc có trái tim nhân ái, người làm nghề thầy thuốc cũng đa số là nhân vật từ bi huyền hồ tế thế*, nhưng nếu đổi thành ảnh vệ, ngoài hành nghề y kia ra, việc giết người càng là sở trường của Địa Nhân hơn.

(*Huyền hồ tế thế/悬壶济世: Bình hồ lô chữa bệnh cứu người, thường để chỉ những người hành nghề y, dược sĩ, bác sĩ hoặc mang hàm ý khen ngợi những người y thuật cao minh, hành y cứu thế, coi việc cứu người là niềm vui.)

Nhất là người mà lớn lên có dáng người bộ dáng khôi ngô này, nửa bên mặt có một vết sẹo dữ tợn do dao để lại vắt ngang qua, ngoại trừ người của Thụy Vương phủ, rất ít người bên ngoài tin rằng, sở trường lớn nhất của Địa Nhân chính là y thuật độc thuật, mà không phải đánh lộn ẩu đả.

Hoàng Mị bị hắn gầm lên một tiếng, thêm với bị tình trạng của Huyền Ảnh kích động, trong lúc nhất thời vậy mà lại không có phản ứng.

Hắn bất giác chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Địa Nhân, lại liên tưởng đến đại hán khó đối phó sợ tới mức liên tục lùi về sau hai bước, đụng vào nô tài phía sau, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Địa Nhân không có thời gian để ý tới hắn, thấy thế cũng không nói gì thêm, chỉ cau mày lặp lại một lần nữa: “Người nhanh lên, còn ngơ ngác nữa Huyền Ảnh phải đi gặp Diêm Vương đấy!'

Tuy nói thế, đợi đến khi Hoàng Mị lết đến bên người Huyền Ảnh, nhìn chằm chằm người trên mặt đất nửa ngày, nhưng vẫn là một bộ dáng không thể nào xuống tay.

Địa Nhân cười lạnh hai tiếng: “Do dự cái gì? Chạm vào chỗ nào cũng không giống nhau sao? Khuyên ngươi thừa dịp Huyền Ảnh còn chưa tỉnh kéo hắn trở về, bằng không đến khi ý thức thanh tỉnh, dù cho trở lại phòng cũng là bị đại tội.”

Nói xong, Địa Nhân làm gương mẫu trước, hắn xoay thấp người xuống, vòng qua nách Huyền Ảnh, dưới tay dùng một chút lực, trực tiếp kéo người đến.

Mà Huyền Ảnh vừa bị di chuyển như vậy, cho dù toàn bộ ý thức trống rỗng nhưng vẫn không kiềm chế được co rút một chút, khóe miệng lại tràn ra vài giọt máu.

Địa Nhân nghiêng đầu quá nửa, cuối cùng không đành lòng nhìn nữa.

Mà động tác của Hoàng Mị vẫn lề mề như cũ lại làm cho hắn phiền càng thêm phiền: “Còn không nhanh lên chút! Không làm được thì phải đi gọi thủ lĩnh tới!”

Hoàng Mị bị hắn gầm lên giận dữ, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Hắn lại nhìn chằm chằm Huyền Ảnh hôn mê hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt chước động tác của Địa Nhân, di chuyển Huyền Ảnh từ bên kia lên.

“Đi, đến sân trong của ta.” Địa Nhân nói xong, từng bước chạy nhanh về phía vương phủ trước, đi trước chuẩn bị thuốc trị thương.

Mấy người vội vàng đi tới, đi cũng vội vàng, nhưng chỉ trong thời gian chốc lát, người tụ tập ở cửa sau Thụy Vương phủ liền tản ra, chỉ để lại bãi máu lớn ở góc sáng, ẩn ẩn bao quanh một hình người mơ hồ.

Nhưng sau khi đám người Hoàng Mị rời đi không lâu, chỉ thấy trên tường chắn cao cao lóe lên, một bóng người màu đen xuất hiện.

Người nọ nhếch môi, giữa mặt mày lộ ra vẻ khinh thường cùng xem nhẹ.

“Đồ chơi gì chứ... Cho dù đã trở lại thì thế nào, Hồ Mị Tử, nhất định không được chết tử tế...”

Tiếng nỉ non tiêu tan trong không trung, một trận gió mát lướt nhẹ qua, ổn định mắt nhìn lên lần nữa, trên tường chắn đương nhiên không có một bóng người.

Cùng lúc đó, trong thư phòng vương phủ, Tạ Dật Tiềm đứng khoanh tay, sau khi Thiên Nhận hồi bầm xong chuyện xảy ra ở cửa sau vương phủ chỉ trầm mặc không nói.

Tạ Dật Tiềm đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau thời gian dài trầm mặc chỉ càng khiến cho trong lòng Thiên Nhận lo sợ bất an.

Không thể phủ nhận rằng, cho dù Huyền Ảnh còn sống trở lại rồi, nhưng hắn có “sống” tiếp được không, lại chỉ do một ý nghĩ của chủ thượng...

Mà ở chỗ bên phía hai người hoàn toàn đối lập với thư phòng, bầu không khí của mấy chỗ nối tiếp nhau trong viện cũng hoàn toàn khác hẳn với thư phòng, trong viện đã là một mảnh ồn ào bận rộn.

Hoàng Mị sớm bị Địa Nhân đuổi ra khỏi phòng, đứng cùng một chỗ với mấy người ảnh vệ trẻ tuổi, víu vào cửa sổ cố gắng muốn thấy rõ tình cảnh bên trong.

Nhưng qua mấy khắc, bọn họ ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng kêu rên cùng tiếng kêu thảm thiết chốc chốc lại truyền ra, muốn thấy gì đó căn bản không có khả năng.

Mà thanh âm này chắc chắn là khiến cho gánh nặng tâm lý của bọn họ càng tăng thêm lớn hơn nữa, nhất thời căng thẳng lạ thường.

Trừ lần đó ra, những gì đang diễn ra trong phòng cũng cùng có suy nghĩ giống như đám người Hoàng Mị.

Trên thái dương Địa Nhân đã phủ kín mồ hôi, đôi tay kia vẫn luôn vững vàng, nhưng sau mỗi lần dời khỏi từ trên người Huyền Ảnh đều không thể kiềm chế được mà run rẩy.

Toàn bộ quần áo trên người Huyền Ảnh đã cởi xuống, nhưng mặc dù Địa Nhân xử lý cho hắn trong thời gian dài như vậy, lúc này liếc mắt nhìn lại một cái cũng chỉ có một mảnh huyết sắc, huyết nhục trở nên trắng bệch cùng với vết thương không ngừng chảy ra máu che giấu đi màu da vốn có của hắn.

Vết thương to to nhỏ nhỏ này, từ đao thương đến chưởng ấn, còn có vết xước bầm xanh của đủ loại va chạm, cơ bản phủ kín thân thể của Huyền Ảnh.

Ngay cả chỗ khuất kín như chỗ lõm đầu gối này cũng có vài mảnh đá vụn chui vào.

Địa Nhân không cách nào tưởng tượng được, Huyền Ảnh đây là đã trải qua những gì mới làm được đến loại trình độ này.

Hắn cũng không cách nào hiểu được, là cái gì đã chống đỡ hắn nữa, sống tạm bợ đến bây giờ vẫn còn sót lại một tia khí lực.

Vừa nghĩ, tốc độ dưới tay Địa Nhân vẫn không thay đổi, cổ tay run run, bình sứ cầm trong lòng bàn tay rắc ra mảng lớn bột phấn, bất thiên bất ỷ* trải chăn đắp lên trước ngực Huyền Ảnh.

(*Bất thiên bất ỷ/不偏不倚: Công bằng, vô tư, trung dung. Ở đây theo mình hiểu ý muốn nói không quá câu nệ đắp chăn cho Huyền Ảnh chứ không phải cẩn thận dè dặt đắp lên.)

“A!” Tính kích thích cực mạnh của dược vật rắc lên phía trên, Huyền Ảnh bất giác hô đau một tiếng, thân thể tựa như muốn lăn lộn trốn tránh, lại bị Địa Nhân nhanh tay lẹ mắt ngăn chặn lại, lại dẫn tới một tiếng nức nở của Huyền Ảnh.

Mùi máu tanh không ngừng tỏa ra khắp trong phòng, kéo dài từ lúc xử lý miệng vết thương, động tác của Địa Nhân càng lộ ra thành thạo, mà chấn động ở thời điểm bắt đầu cũng dần dần biến thành đau lòng, cuối cùng biến thành không chút động tâm.

Mặt trời dần lặn về tây, ngoài cửa sổ ráng hoàng hôn đã đầy trời.

Tiếng hô đau nức nở của Huyền Ảnh bỗng nhiên biến thành một tiếng kêu gào, Địa Nhân lập tức cứng ngắc dừng lại, hắn tựa như không thể tin được, cúi người tới gần cẩn thận lắng nghe.

Nhưng nội dung mà hắn nghe được cũng không thay đổi so với lúc trước.

“Chủ thượng, chủ thượng... A... Chủ thượng...”

Địa Nhân càng nghe lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng khi rời đi, ánh mắt nhìn Huyền Ảnh cơ hồ mang theo oán hận, “... Ngu xuẩn!”

Mắng xong một câu này, Địa Nhân oán hận mà nhanh chóng rời đi, đi tới cửa lại nghĩ tới cái gì đó, tuy là không tình nguyện, nhưng vẫn quay lại, cầm lên phương thuốc đã chuẩn bị xong trên bàn, lúc này mới một lần nữa đi ra ngoài.

Người trên giường toàn thân băng bó trong băng gạc dường như rơi vào bóng đè, khuôn mặt của hắn vô cùng rối rắm khó chịu, chỉ có một tiếng lại một tiếng “Chủ thượng” kia mới có thể miễn cưỡng giảm bớt đau đớn trong lúc ngủ mơ.

...

Ban đêm, dưới ánh trăng sáng tỏ, một đạo thân ảnh xuyên qua giả sơn trong đình viện.

Nhóm ảnh vệ ẩn nấp ở chỗ tối trơ mắt nhìn đạo thân ảnh kia thất tha thất thểu đi về phía sân trong của chủ tử, nhưng không một người nào dám can đảm đi xuống chặn lại.

Mà phía sau bọn họ, ba người sóng vai mà đứng do Thiên Nhận dẫn đầu cũng yên lặng không nói gì, chỉ là đứng đó, nhìn thấy, đi theo.

Nhìn thấy người phía dưới làm sao kéo một bộ thân thể rách nát, trong tầm mắt kiên định chỉ có con đường phía trước.

Mãi đến khi Huyền Ảnh rốt cuộc cũng lết đến trong viện của Tạ Dật Tiềm, những người bọn họ đây mới không thể không dừng lại, lại nhìn thấy Huyền Ảnh ầm ầm quỳ rạp xuống đất.

“Thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh, để phục mệnh chủ thượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.