Lần thọ đản này của Thái Hậu, ngoại trừ chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn ban đầu ra, còn lại đều tính là tạm vừa ý. Tuy rằng Hoàng đế chĩa mũi nhọn không đồng ý với Tạ Dật Tiềm, nhưng duy nhất lão Thái Hậu vẫn thành tâm đối với phủ Thụy Vương kia, cũng thật sự tôn trọng.
Vì vậy, bầu không khí ngày thọ đản hôm ấy rất náo nhiệt, Thái Hậu nhận hạ lễ của quần thần, bởi vì thân thể không chống đỡ nổi mà lui ra sau trước, Tạ Dật Tiềm cũng tùy tiện tìm cái cớ tạ lỗi cáo từ.
Khi Hoàng đế mắt không thấy tâm không phiền, vẫn muốn làm sao để tiếp tục mượn tay tam tử* diệt trừ sạch sẽ dư nghiệt của Thụy Vương phủ, trong lúc nhất thời cũng không rảnh để ý Tạ Dật Tiềm nữa.
(*Tam tử ở đây chỉ con trai thứ ba tức Tam hoàng tử Lâm Phong, không phải ba người con trai.)
Hắn chỉ nói một câu dư thừa “Thụy Vương đừng quên tự kiểm điểm thật tốt”, sau đó liền phất tay để cho Tạ Dật Tiềm rời đi.
Đến mức Thái Hậu trong tẩm điện phía sau của tổ tôn cũng một bộ mỉm cười, đây cũng không phải chuyện Hoàng đế có thể nhúng tay vào.
Bất quá cẩn thận tính lại, chủ yếu đều là Thái Hậu, Tạ Dật Tiềm nhiều nhất cũng chỉ được coi là một nụ cười gượng.
Trong điện Nhân Thọ, Tạ Dật Tiềm ngồi bên cạnh người Thái Hậu, ngoan ngoãn nghe những câu nhắc nhở tinh tế của Thái Hậu, đối mặt với đứa con mồ côi của Thụy Vương, Thái Hậu khó có thể chờ được đến khi Tạ Dật Tiềm bái kiến, những lời nói tích góp từng chút một trong nhiều ngày dù thế nào cũng không nói hết được.
“Dật Nhi đừng nghe lời Hoàng đế nói, hắn không biết bị lời của ai xúi giục, lúc này mới nổi giận với ngươi. Hoàng đế nói ngươi, ai gia xót, hài tử ngoan đừng thương tâm.”
“Hoàng đế kêu ngươi tự kiểm điểm cũng không phải chuyện không tốt, tự mình nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, ta không so đo cùng mấy người trên triều đình này, bản thân để tâm thoải mái thư giãn.”
“Còn có a, ngươi cái đứa nhỏ này luôn không biết chiếu cố chính mình, nếu bọn hạ nhân trong phủ hầu hạ không tốt, cứ việc nói với ai gia, ai gia tìm người qua cho ngươi.”
“Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng khách khí với ai gia, phụ vương mẫu phi ngươi mất, còn có ai gia đây, lại nhớ tới lão Thụy Vương, ai gia thật đúng là...”
Nhắc tới người cũ, Thái Hậu không kìm được lòng chua xót một trận, đọng lại một chút nước tràn ra nơi khóe mắt.
Thấy vậy, Tạ Dật Tiềm đành phải luôn miệng an ủi: “Thái Hậu sao lại thương tâm rồi, phụ vương mẫu phi dưới đất nếu như có linh, biết làm cho Thái Hậu thương tâm cũng sẽ ân hận.”
“Hơn nữa còn có thần ở bên cạnh ngài, Thái Hậu không phải nên cao hứng mới đúng sao?”
Tạ Dật Tiềm nói xong, nghĩ một chút lại chọn hai câu chuyện thú vị nói cho lão Thái Hậu nghe, sau một lúc lâu mới làm lão nhân cười vui vẻ.
Thái Hậu lau nước mắt ở khóe mắt, thở dài một tiếng, nhìn thấy đứa nhỏ quỳ gối nửa ngồi xổm ở bên cạnh, thông qua gương mặt của Tạ Dật Tiềm, khó tránh khỏi lại nhớ tới cái đứa nhỏ được nàng một tay nuôi lớn kia, lại nhìn Tạ Dật Tiềm, tâm niệm Thái Hậu khẽ động.
“Đứng lên thôi, tuổi tác của Dật Nhi cũng tới lúc thú thân* rồi chứ? Phụ vương ngươi lúc ở tuổi này của ngươi cũng lấy vương phi về nhà, ngươi đấy, có tâm duyệt nữ hài nào không?”
(*Thú thân: Lấy vợ/chồng.)
Tạ Dật Tiềm nghe vậy liền cứng đờ, thật sự không hiểu vì sao đề tài lại lệch sang chuyện thú thê*. Hắn cười gượng hai tiếng, tạm thời không trả lời.
(*Thú thê: Cưới vợ, lấy vợ.)
Thái Hậu không thuận theo, vẫn không buông tha: “Cứ nói ra, ai gia cho ngươi chọn mắt, cô nương người ta trong sạch là được, chỉ cần là ngươi thích, ai gia đều đồng ý.”
Ngươi thích...
Khi thời điểm Thái Hậu ôn nhu nói xong, trước mặt Tạ Dật Tiềm cũng không hiểu sao hiện lên một bóng người, thân hình thon gầy khiến cho trước mắt hắn tối sầm lại.
Tạ Dật Tiềm nhắm mắt đè nén bóng người đấy xuống, khụ hai tiếng cho thanh, đáp lại: “Thái Hậu nói đùa rồi, thần nào có nữ tử tâm duyệt gì. Còn có, thần hiện giờ chưa kiến công lập nghiệp hay lấy được nửa phần công trạng, sao đi cầu hôn được...”
Sau đó Tạ Dật Tiềm nói hết lý do, cuối cùng làm cho Thái Hậu ngừng tâm tư chỉ hôn cho hắn, mà thân ảnh chợt lóe qua trái tim kia, lại bị hắn tận lực bỏ qua.
Khi hắn thật sự ra khỏi cửa cung đã là thời điểm ráng chiều đầy trời.
Thiên Nhận chờ phục mệnh đã lâu từ chỗ tối xuất hiện, chờ Tạ Dật Tiềm lên xe ngựa, sau đó theo sát đi vào trong xe ngựa.
Lúc xe ngựa chậm rãi chuyển động, Thiên Nhân quỳ một gối xuống đất dựa qua, hạ giọng nói: “Chủ thượng, chuyện ngài muốn thuộc hạ chờ điều tra đã có manh mối...”
Tiếng bánh xe của xe ngựa che giấu đi tiếng báo cáo trầm thấp, Tạ Dật Tiềm biết rõ tình hình này không được lạc quan, bằng không sẽ không khiến cho Thiên Nhận không đợi hồi phủ đã vội vàng xuất hiện.
Nhưng sau khi Tạ Dật Tiềm cau mày phân phó xuống, Thiên Nhận đang muốn lách mình rời đi thì Tạ Dật Tiềm lại đột nhiên gọi đối phương lại, gặp ánh mắt khó hiểu của Thiên Nhận, Tạ Dật Tiềm trái lại nghẹn lời một hồi.
“Chủ thượng có gì phân phó?” Thiên Nhận thấy Tạ Dật Tiềm ngây ra thất thần, đành phải hỏi lại một lần nữa.
Tạ Dật Tiềm lúc này mới hồi thần, chần chừ một lát, vẫn không nhịn xuống được, hàm hồ nói: “... Bổn vương nhìn thấy Huyền Ảnh.”
“Hả?” Thiên Nhận sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng lại chủ thượng đang nói cái gì.
Nhưng khi hắn đột nhiên phản ứng lại nơi Tạ Dật Tiềm đi ra này, sắc mặt của hắn soạt cái liền lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên một tia lo âu: “Chủ thượng ngài nói...”