Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 18: Chương 18: Từ biệt dưới trăng




Trong khoảng thời gian ba bốn ngày sau, Huyền Ảnh hiếm có được thoải mái.

Lâm Phong không biết đang bận chút sự vụ gì khác, vài ngày liên tiếp không không đi quản giáo người bị nhốt trong mật thất, ngay cả tâm phúc này của hắn dường như cũng quên đi sự tồn tại của Huyền Ảnh, mấy ngày liền chưa từng xuất hiện.

Ngoài việc mỗi ngày có người hầu đúng giờ đưa nước đưa cơm cho Huyền Ảnh, nhưng trong đồ ăn lại tăng thêm nhiều dược vật làm cho người ta tứ chi vô lực, Huyền Ảnh cũng chưa thấy qua người thứ ba nữa.

Đây chắc chắc là cơ hội rất lớn để hắn tu dưỡng.

Cho dù không có thuốc chữa thương, không có y sư, nhưng có thể không thương càng thêm thương cũng đã tốt lắm rồi.

Từ sau một đêm hoang đường từ hơn nửa tháng trước, Huyền Ảnh rốt cuộc cũng đợi được khoảng thời gian tương đối thoải mái.

Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao*.

(*Nguyệt hắc phong cao/月黑风高: Câu nói bắt nguồn từ “Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên”, có nghĩa là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa“. Khi nói tới nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu hoặc hoàn cảnh nguy cấp, hung hiểm.)

Huyền Ảnh vẫn bị khóa trong mật thất như cũ, nhưng hai tay bị trói lúc trước đã được thả ra, chỉ để lại một cái xiềng xích thô to dày cộp giam chặt quanh cổ hắn, một đầu khác nối liền trên một cái cọc sắt ở cuối mật thất, vào lúc di chuyển khiến cho ma sát vang lên tiếng leng keng tinh tế.

Huyền Ảnh dường như đã thích ứng với tư vị của những phương thức đối đãi cực kỳ nhục nhã như vậy, mấy ngày nay ăn ăn uống uống, rõ ràng biết trong đồ ăn có điều khác thường cũng không thèm quan tâm.

Càng đừng nói sẽ có ý định đi kháng nghị bị buộc xích như con chó.

Không tồn tại.

Đâu có thời gian rảnh rỗi.

Trong một góc mật thất, Huyền Ảnh nghiêng người nằm trên mặt đất lạnh lẽo, gối lên cánh tay phải, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vững vàng, như thể đang nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, chỉ nghe trong dũng đạo tối đen cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng “leng keng” mỏng manh, hai mắt vừa rồi còn đang nhắm soạt một cái mở ra.

Thần thái cùng vẻ tàn khốc trong đôi mắt kia, căn bản không nhìn ra chút lười biếng hay thả lỏng nào.

Huyền Ảnh nín thở ngưng thần, sau một lúc lâu tỉ mỉ nghe xong, nửa ngày sau cũng không nghe thấy động tĩnh dư gì không cần thiết, mi gian thoáng tăng thêm một tia nghi ngờ.

Sau nhiều lần chần chừ, Huyền Ảnh lựa chọn đứng lên, cuối cùng xem xét một lát, rốt cuộc chạy đến dũng đạo.

Một lát sau, Huyền Ảnh đứng yên ở trong trong dũng đạo, giữa ngón tay cầm theo một cái chìa khóa, ẩn ẩn phản chiếu ra một tia sáng, mà trên tay kia của hắn rõ ràng cầm một chiếc thắt lưng vải nhỏ rất dài.

Nửa khuôn mặt đè thấp ẩn giấu trong bóng tối cũng sớm tràn đầy khiếp sợ.

Hắn đột nhiên giống như biến thành bức tượng điêu khắc, qua thời gian dài vẫn không động đậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chậu than trong mật thất đột nhiên phát ra một tiếng “xoẹt”, tiếng vang nhỏ ấy cũng thành công kéo Huyền Ảnh đang ngây ra bừng tỉnh.

“Chủ thượng?” Hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng mắt bình tĩnh kiểm tra lại nhiều lần, cái dây cột tóc cầm trên tay kia, cũng nhìn quen mắt đến thế.

Dây cột tóc duy nhất có ấn ký hoa mai, tuy rằng nhỏ, nhưng ấn tượng của thứ này đối với Huyền Ảnh không thể nói là không sâu được.

Không lâu trước đây, tay hắn cũng từng cầm dây cột tóc buộc lên cho chủ thượng, lại nhìn thấy rõ ràng, phàm là trên y phục của Thụy Vương, chung quy trong chỗ tối luôn có thể phát hiện một cái ấn ký hoa mai.

Nhưng hôm nay, một cái dây cột tóc như vậy lại xuất hiện ở nơi này.

Huyền Ảnh không dám nghĩ là ai mang dây cột tóc và chìa khóa vứt tới nơi này. Có lẽ là Lương Vương lại có chủ ý gì để thu hút hắn, nhưng đồng thời cũng không ngại có thể lớn mật tưởng tượng, vạn nhất là chủ thượng thì sao?

Trên mặt Huyền Ảnh xuất hiện một tia rối rắm, lưỡng lự hồi lâu giữa việc lựa chọn cắn câu hay không cắn câu.

Nhưng tới cuối cùng, năm ngón tay của Huyền Ảnh trong nháy mắt nắm lại, dây cột tóc bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay hiện lên một chút nếp uốn, mà tay kia của hắn dĩ nhiên là cầm cái chìa khóa với về phía khóa sắt sau cổ...

Suy cho cùng là Tạ Dật Tiềm mưu tính từ trước hồi lâu, càng đừng nói hết thảy những chuyện tối nay còn do Thiên Nhận tự mình ra tay an bài.

Lúc chạng vạng, Lâm Phong bị tin tức truyền đến từ phía đông làm cho kinh hãi, hoảng hốt gọi khách khanh* đến thương nghị, cũng không biết món đồ chơi nhỏ bị hắn khóa lên đã chạy mất.

(*Khách khanh/客卿: Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.)

Mà những ám thị còn lại này, hoặc là có nhiệm vụ rời đi, hoặc là từng người bị đám người Thiên Nhận diễn lại trò cũ dụ rời khỏi, tóm lại không còn mấy người ở lại Lương Vương phủ.

Vì thế, đợi Huyền Ảnh mở được xiềng xích ra, trên đường hắn trốn đi, ngoại trừ một ít thị vệ tuần tra, nhân vật thực sự có thể khiến cho hắn cảm thấy khó giải quyết từ đầu đến cuối lại không xuất hiện.

Huyền Ảnh một đường tránh né, rốt cuộc bước ra khỏi cửa sau của Lương Vương phủ, trước mắt hắn chợt lóe, hoàn hồn lại, Thiên Nhận cũng đã ở trước mắt.

Huyền Ảnh bước một chút, sau khi thất thần trong chốc lát, miệng đóng mở vài lần, lúc này mới khô khốc phun ra: “Thủ lĩnh...”

Biểu tình của Thiên Nhận không thấy rõ lắm, hắn nói: “Chủ thượng có lệnh, lệnh ngươi ở Hà Hoa Ổ thành Bắc đợi lệnh.”

Nói xong, hắn cũng không đợi Huyền Ảnh hỏi lại, xoay người rời đi trước.

Chỉ còn lại Huyền Ảnh vẻ mặt kinh ngạc phía sau, nhưng vẫn bị câu “lệnh chủ thượng” kia thu hút, những suy nghĩ hỗn độn khác đều vứt lại, cất bước chạy nhanh về phương bắc.

Về phần thi triển khinh công giống như Thiên Nhận— Không tới một tháng loại bỏ dược lực còn sót lại trong cơ thể, Huyền Ảnh thậm chí còn cảm thấy, bản thân cũng khác với phế nhân rồi.

Sau một lúc lâu, khi Huyền Ảnh thở hồng hộc đến được Hà Hoa Ổ, trong một tòa đình bên hồ, phía sau màn sa mỏng lộ ra ánh sáng mông lung.

Trong lòng Huyền Ảnh trầm xuống, bước chân phía dưới bỗng nhiên nặng thêm vài phần.

Nói là đợi lệnh, hiện giờ trái lại lại khiến cho chủ thượng đợi hắn hồi lâu, vậy phải làm sao?

Mà Huyền Ảnh lại không biết, từ trước lúc Thiên Nhận đi gặp hắn, Tạ Dật Tiềm đã chờ ở trong đình rồi.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân cùng thở dốc nặng nề ngoài đình, cũng có thể cảm nhận được hô hấp suy nhược cùng khí huyết không ổn.

Sau khi tính toán cẩn thận, từ khi hắn đưa Huyền Ảnh cho Lâm Phong, hắn cũng không quan tâm đến tình trạng của Huyền Ảnh nữa.

Nếu không phải mấy hôm trước trong lòng nghi ngờ phái Hoàng Mị đi tra xét, hắn thậm chí cũng không biết, Huyền Ảnh ở trong Lương Vương phủ cũng không ra làm sao, ngay cả thân phận cũng sớm bị vạch trần không còn một mảnh nào.

Tạ Dật Tiềm nghĩ, đó chỉ là “duy nhất”, cho Huyền Ảnh một con đường sống, cũng không phải là không thể.

Tinh thần nhiều lần dao động, đợi Tạ Dật Tiềm quay đầu nhìn lại, Huyền Ảnh đã thẳng lưng quỳ gối trên bậc thang đình, ngoan ngoãn vâng lời cũng không kiềm chế được thân thể khẽ run.

“Thuộc hạ tham kiến chủ thượng...” Huyền Ảnh khàn tiếng vấn an, vừa dứt lời, lại dập đầu quỳ gối.

Tạ Dật Tiềm lúc này không do dự nữa, nhìn người y phục tán loạn, còn có vết máu từ chỗ áo lộ ra của đối phương, bao gồm cả vết ngấn vì cọ sát không thể bỏ qua trên hai cổ tay, hắn bước vài bước đi đến trước mặt Huyền Ảnh: “Ngẩng đầu.”

Ảnh vệ nhà mình được mình giáo huấn nên làm thế, nhưng hôm nay bị cừu địch khi dễ... Cho dù Tạ Dật Tiềm sớm có dự liệu, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn có vài phần không thoải mái. Google ngay trang _ T RЦмtrцуeИ.V n _

Dường như chính mình cũng thật sự bị người nào đó lây căm phẫn.

Huyền Ảnh theo tiếng ngẩng đầu, thân ảnh cao lớn đập vào mắt làm cho hốc mắt hắn nóng lên, hai tay buông thõng hai bên cơ thể nháy mắt siết chặt, lúc này khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc.

Tạ Dật Tiềm cứ thế đánh giá người hồi lâu, mãi đến khi thấy toàn thân Huyền Ảnh bị dọa hoảng sợ, lúc này mới nhân từ mà nói một câu: “Đứng lên, vào đây với bổn vương.”

Nói xong, hắn dẫn đầu đi đến trung tâm đình, xoay người ngồi xuống, nhưng trước khi Huyền Ảnh bước nhanh theo tới trước người hắn, trực tiếp hỏi: “Nói ra sự tình của ngươi trong khoảng thời gian này.”

“Hoàng Mị nói, Lương Vương đã sớm phát hiện ra thân phận của ngươi, sao lại như thế?” Ngữ điệu của Tạ Dật Tiềm cũng không nghiêm khắc, nhưng những gì đôi con ngươi sắc bén kia biểu lộ ra lại không phải như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.