Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 121: Chương 121: Cuộc sống tuần trăng mật




Đến thành phố H, Yến Dung và Hân Hân tới đón bọn họ, vô cùng vi vẻ mang hai người đi thuê phòng tốt. Là một tiểu khu xinh đẹp, tuy diện tích không lớn, nhưng hai sảnh sạch sẽ, nam bắc hướng, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo mùi hoa.

Thanh Vi xem từng cái, gia cụ sạch sẽ, đồ điện gia dụng cũng đầy đủ, thậm chí còn có lò nướng và bếp điện, bát đũa đồ mới, lọ gia vị ngay ngắn chỉnh tề. Phòng ngủ chăn màn gối đệm chẳng những mới tinh còn được giặt qua, tản ra mùi hương của mặt trời, trong tủ lạnh còn có rau dưa và hoa quả.

Cái này tuyệt đối là Yến Dung tỉ mỉ chuẩn bị, cô cảm động nói:“Chị, thật tốt quá, chị phí bao nhiêu công sức.”

Yến Dung cười vui vẻ:“Nếu không phải muốn hai người đến đây có thể lập tức ở thoải mái, chị đã sớm không nhịn được chạy đi tham gia hôn lễ.”

Thanh Vi hỏi cuộc sống của cô thế nào, cô nói mua xuống hai cửa hàng mặt tiền, cái lớn trong nội thành cho thuê làm salon tóc, cái nhỏ tới gần trường học cho thuê làm cửa hàng. Mặc dù ly hôn có cầm tiền, nhưng miệng ăn núi lở, đầu tư ổn thỏa là tốt nhất.

Yến Dung nói:“Giá phòng nơi này rất đặt, hai cửa hàng mặt tiền có thể mua 6,7 cái. Cũng may tiền lời không tệ, chị cũng bớt lo, còn chuẩn bị lại làm chút chuyện cho mình.” Khi khó khăn thống khổ, Yến Dung giống như cả người đều có một tầng bụi, lúc này vui vẻ, tinh thần tốt, Thanh Vi cũng vui vẻ từ đáy lòng, ôm chị họ một cái nồng nhiệt.

“Nha đầu điên.” Yến Dung bị cô ôm mạnh thì phát hoảng, lại không nhịn được chut xót trên mũi, cô cười cũng dùng sức ôm Thanh Vi.

Hân Hân chạy lại :“Mẹ và dì Ba lát nữa hãy ôm, con đói lắm rồi, con đồng ý mang dượng đi ăn cá nga.”

Cô bé mặc váy hoa, khi làm nũng hơi nhăn mũi nhỏ, ngây thơ đáng yêu, Thanh Vi và Yến Dung cười giữ chặt tay bé, cùng Thập Tam đi ra ngoài ăn cơm.

Tuần trăng mật này, tuy không là xa hoa tinh mỹ, nhưng rất thích ý rất ấm áp.

Thanh Vi và Thập Tam sống tại khu dân cư, trước cửa sổ là một mảnh xanh lá mạ. Buổi sáng tỉnh lạ trong tiếng chim hót, mở mắt thì nhìn thấy ánh mặt trời nhỏ vụn xem qua kẽ ka1. Thời tiết tốt thì chọn một nơi ra ngoài du ngoạn, khi ánh mặt trời không mạnh thì mướn thuyền du hồ. Có khi Yến Dung đến tìm bọn họ, dẫn bọn họ đi nghe kịch địa phương, đến nơi cảnh trí tốt nhất tìm vườn trà uống trà, nghe biểu diễn đàn tranh. Khi muốn nghỉ ngơi thì ở trong phòng xem TV bóc đài sen, tim sen tươi mới cũng không quá đáng, vừa vặn ăn trừ hoả.

Giữa trưa thường xuyên ở bên ngoài, chọn nhà hàng sạch sẽ đặc sắc có mùa nào thức nấy, buổi tối thì tự nấu ăn. Thanh Vi muốn chăm sóc Thập Tam, nhưng ngày đầu tiên xuống phòng bếp, Thập Tam đã nóng nảy.

Anh cố chấp chắn ở cửa không cho Thanh Vi vào, nghiêm túc nói:“Làm gì có đạo lý phụ nữ có chồng còn tự mình xuống bếp?”

“Trước kia ở nhà em cũng từng làm cơm mà.” Thanh Vi hắc tuyến đầy đầu, không rõ anh rối rắm cái gì.

“Nếu thời gian đi làm không cho phép thì thôi, giờ anh nhàn rỗi không có việc gì sao có thể cho em nấu cơm?”

“Nhưng anh mang thai!” Thanh Vi ý đồ chen vào không thành công, lần đầu tiên có oán niệm với sự cao lớn của Thập Tam:“Em phải chăm sóc anh.”

“Anh lại không có phản ứng gì, đâu có tinh quý như vậy. Dù sao việc này không cần em nhúng tay.”

Thập Tam cố chấp lên, Thanh Vi không có biện pháp. Giá trị vũ lực của anh rất cao, Thanh Vi chỉ có thể nhận thua. Kết quả một mình Thập Tam nấu cơm giặt giũ, quét dọn phòng ôm lấy mọi việc, dị nghị của Thanh Vi bị phủ quyết hết, sau này chỉ cần Thanh Vi có loại ý đồ này, anh lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm cô, hào quang trong mắt phượng bắn ra bốn phía, bắn tới Thanh Vi tay chân cứng ngắc.

Thanh Vi bất đắc dĩ, lại luyến tiếc anh mệt, giải thích nửa ngày cùng làm gia vụ cũng là một loại tình thú, rốt cục được Thập Tam cho phép - cô có thể phụ trách lau bàn.

Cô ôm trán hỏi:“Sửa sang lại giường cũng để em đi, em dậy trễ.”

“Không được.”

“Vì sao? Anh nói vì sao ?” Khi không biết Thập Tam, Thanh Vi từng nghĩ mình sẽ tranh chấp cùng lão công vì phân phối gia vụ, lại không nghĩ rằng vì không tranh được gia vụ.

“Bởi vì trải giường chiếu quét dọn giường chiếu là trách nhiệm của phu thị, chuyện này cũng không làm thì phu thị thành cái gì?”

...... Thanh Vi hoàn toàn thất bại. Cô nắm chặt nắm đấm nhỏ, nghiến răng ăn kem trừ hỏa.

Trừ bỏ chuyện này, Thập Tam còn phát huy đầy đủ tác dụng của lò nướng và bếp điện, thường xuyên làm điểm tâm nhỏ các loại, kết hợp với trà xanh nước trái cây, dùng để chiêu đãi Yến Dung và Hân Hân. Những món anh làm ngon lắm, Hân Hân đặc biệt thích, cứ ăn không ngừng, Yến Dung cười nói Hân Hân béo mấy cân.

Cha mẹ Yến Dung vốn rất hoan nghênh Thanh Vi đến làm khách, vì không quấy rầy tuần trăng mật của cô mới không thường xuyên tới. Lão nhân muốn làm đồ ăn ngon, trước tiên kêu cô mang theo đến nhà Thập Tam. Nơi này là phía nam, khuynh hướng nữ hài tử là thủy linh quyến rũ, mẹ Yến Dung còn làm cho Thanh Vi 2 cái sườn xám.

Sườn xám kia vô cùng xinh đẹp, sau khi mặc vào hiển lộ hết ôn nhuận tao nhã của con gái, Thanh Vi thay đồ mới, cảm thấy bước sen nhẹ nhàng tuy đẹp mắt, nhưng muốn bảo trì cái loại lả lướt chi tư này nữ cảnh phương bắc như cô làm không được, mệt lắm.

Thanh Vi muốn thay, Yến Dung mặc kệ. Cô chỉ huy Hân Hân đè Thanh Vi lại, bới tóc lên cho cô, tà tà cắm lên 3 cây tram của mình. Hóa trang một hời, Thanh Vi thật là chút giống cô gái Giang Nam đất thiêng nảy sinh hiền tài.

Mọi người cũng thấy đẹp mắt, Yến Dung bị kích động kéo Thanh Vi và Thập Tam đi tản bộ. Chọn nơi phong cảnh đẹp, chụp cho cô và Thập Tam không ít ảnh, trở về xem trên máy tính, hiệu quả thật không tệ, nhất là mấy tấm bên hồ sen đặc biệt xinh đẹp.

Yến Dung kiểm kê tài sản xong, giao cho Thanh Vi: “Này, sau này ảnh chụp tư mật đều để trong này, đừng đánh mất.”

Thanh Vi hắc tuyến:“Ảnh tư mật gì chứ......”

“Vừa kết hôn thôi, vợ chồng tươi mới rất tốt, chị sợ em làm ra phim sex thôi mà.” Yến Dung nhỏ giọng nói bên tai cô. Thanh Vi giận dữ, đuổi đánh cô, Hân Hân cười hì hì quấy rối, trong nhà một mảnh gà bay chó sủa.

Mấy dặm gần đó đều chơi đùa xong, hai người ngôi xe đi nơi xa một chút. Giao thông tiện lợi, cơ bản đều có thể trở về trong ngày. Cả ngày đai đeo quần đùi, Thanh Vi sưởi nắng đen, Thập Tam vẫn còn màu da ban đầu.

Làm một nữ nhân, Thanh Vi sinh ra tự ti nghiêm trọng. Nhưng là dù chống nắng, cô vẫn dung mắt thường có thể thấy tốc độ đen đi, mà làn da màu mật ong của Thập Tam vẫn chung thủy với chủ nhân. Cuối cùng Thanh Vi lòng đố kị không thể vãn hồi, vụng trộm khi Thập Tam ngủ, dùng bút vẽ tranh lên mông anh, phát tiết tâm lý âm u của mình.

Thực Thập Tam đã phát hiện ngay khi cô sẽ, nhưng vẫn nhịn xuống không động đậy, giả bộ ngủ, muốn nhìn xem Thanh Vi muốn làm gì.

Cho nên khi Thanh Vi dào dạt đắc ý dùng gương phản quang, triển lãm cho anh vẽ người mà cô tự nghĩ ra, khóe miệng Thập Tam co rút.

Trên mông của anh có vẽ một con thỏ, theo giới thiệu của Thanh Vi là lâu phụ vang danh thỏ tư cơ, bên trái ngửa đầu chống nạnh bộ dáng bừa bãi, bên phải thì ôm đầu cúi lỗ tai rất đáng thương.

Đây là cái gì! Trong lòng Thập Tam lần đầu tiên lật bàn. Anh cho rằng Thanh Vi sẽ viết chữ nổi, vậy cũng không có gì, anh là người của cô, cô muốn để lại chút ký hiệu cũng không sao. Nhưng hai con thỏ sinh động đơn giản có chút quỷ dị này là chuyện gì xảy ra?

Thanh Vi còn chỉa chỉa con thỏ chống nạnh: “A Ngự.” Lại chỉ thỏ đáng thương :“Em.”

“Anh không có.”

“Ách?” Thanh Vi đặt gương xuống vì mỏi tay.

“Anh không có bừa bãi.” Thập Tam có chút ủy khuất:“Hơn nữa em rất phiền muộn sao?”

“Ách......”

Kết quả cuối cùng của việc này, chính là Thanh Vi yêu mến chà xát lưng cho lão công, còn cần cù thành khẩn chà sạch thỏ kiêu ngạo. Đương nhiên, trong quá trình giở trò, cảm thụ thật tốt một phen, cuối cùng ăn người luôn.

Cuộc sống thích ý như vậy, Thập Tam tĩnh dưỡng tốt lắm. Anh có thêm chút thịt, xem chẳng phải gầy, giấc ngủ cũng tốt, khẩu vị đại khai, mỗi lần ăn Thanh Vi rất có cảm giác thành tựu – nhìn đi, tôi nuôi nấng lão công thật tốt. Cô chủ động che dấu chuyện mình mới bị nuôi nấng mới là thật.

Tuần trăng mật kết thúc, Thanh Vi và Thập Tam tinh thần sáng láng. Không có lữ hành hối hả khắp nơi, tuy ít đi rất nhiều lạc thú, nhưng có được rất nhiều, tối thiểu, thân thể Thập Tam nghỉ ngơi hết lời để nói.

Bọn họ cáo biệt một nhà Yến Dung, tâm tình khoái trá lên đường về.

Sau khi về, Thập Tam thu thập xong thì đi gặp ba Yến mẹ Yến. Anh rất chính quy châm trà, sau đó quỳ xuống kính trà cho nhị lão, cảm tạ từ ái của bọn họ, làm cho mẹ Yến kinh hỉ, cảm động rơi lệ.

Thanh Vi và Thập Tam đều bắt đầu đi làm, không quá lâu, Thanh Vi tìm bác sĩ mình quen, chứng minh mang thai.

Mọi người đều nói đùa chúc mừng Thanh Vi, cô nhận lấy, trong lòng nghĩ: Năm tháng sau phải làm sao bây giờ? Mình phải nhét gối đầu nhỏ giả bộ mang thai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.