Sauk hi Thanh Vi sợ hãi theo bản năng, thì cảm thấy tức giận. Cô có lo lắng đúng lý hợp tình, không làm sai chuyện gì, toàn tâm toàn ý trả giá lại bị phụ long, tức giận tích tụ trước giờ có dịp bừng lên.
Cô yêu thương và bảo hộ Thập Tam, không tiếc giấu diếm cha mẹ, cự tuyệt Phó Hồng, chuẩn bị thừa nhận các loại áp lực, mà Thập Tam lần nữa lừa gạt, bây giờ còn chất vấn cô ?
Thanh Vi đột nhiên nghĩ đến, tại sao cô phải sợ Thập Tam ? Đúng, Thập Tam là một người đàn ông cao lớn lại có võ công, cô đánh không lại được anh, nhưng không có nghĩa là về khí thế cũng thấp anh một tầng. Là anh thực xin lỗi cô !
Thanh Vi âm thầm nói với mình: Mày sợ sao? Cho dù sợ hãi cũng không thể biểu hiện ra trước mặt anh. Chẳng lẽ muốn anh cho rằng nữ nhân của thế giới này yếu đuối sao ? Mất tim mất thân đã thật đáng buồn, nếu cả tôn nghiêm cũng mất, thì mày làm người quá thất bại !
Dù cô nghĩ nhiều nhưng thực ra mới qua nháy mắt, Thanh Vi hạ quyết tâm, hai mắt không trốn tránh nhìn thẳng Thập Tam, chậm rãi nói: “Tôi thích hay không thích anh, là tôi tự nguyện, anh phải chuyện của anh. Có một số việc làm phải tự giác gánh vác, lời tôi nói ra đã trải qua suy nghĩ nghiêm túc, anh cũng phải phụ trách với chuyện anh làm ra.”
Thập Tam ngạc nhiên, giọng điệu của Thanh Vi nghiêm túc bình tĩnh, lại ẩn chứa khinh thường và phẫn nộ. Anh mẫn cảm phát hiện thái độ của Thanh Vi có chuyển biến, ban đầu là bình tĩnh mỏi mệt bây giờ biến thành cự tuyệt đề phòng.
Nhưng lời nói kia có ý gì ? Chẳng lẽ, cô thích anh chỉ là trò chơi nhất thời, căn bản mặc kệ suy nghĩ của anh? Hay là anh làm chuyện gì khiến cô không thể chấp nhận?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh cũng không thể bị đuổi xa như vậy ! Vô luận lấy thân phận gì anh cũng phải ở bên người Thanh Vi.
Đúng, nhất định phải nghĩ cách ở lại. Thanh Vi là trời của anh, là ánh sáng của anh, là ý nghĩa sinh tồn của anh, bất kể thế nào, chỉ cần Thanh Vi nguyện ý cho anh ở bên người cô, là được rồi.
Anh nghĩ tới, tâm tính Thanh Vi thiện lương, nếu anh cầu xin cô, cam đoan sau này sẽ không vô lễ, có lẽ còn có thể quay lại.
Nhưng phải nói thế nào mới có thể làm cô dao động ? Mới có thể biểu hiện ra quyết tâm của anh ? Thập Tam mín chặt đôi môi trắng bệch, hai tay nắm thành quyền run nhè nhẹ. Thân thể anh khẽ cử động, quỳ xuống trước mặt Thanh Vi.
Thanh Vi nhìn thấy anh hành động, thốt nhiên khiếp sợ: Anh thực sự động thủ với mình! Sao anh có thể!
Trái tim cô nhất thời co rút lại, kinh sợ mở to hai mắt, trong đầu nghĩ muốn trốn tránh, phản ứng thân thể lại không theo kịp, chỉ cứng ngắc ngồi xem động tác của Thập Tam.
Anh sẽ đánh cô một quyền ? Hay là đẩy ngã cô ? Không, bất kể thế nào thì tính chất đều giống nhau, chỉ cần anh động đến một tay ngón của cô, cô thề phải đòi lại đủ ! Nhưng, sao anh lại......
Cái mũi Thanh Vi bắt đầu lên men.
Nắm đấm của Thập Tam “Oành” một tiếng, nện ở trên đất - nền gạch vỡ nát. Anh quỳ, mắt phượng buông xuống, không nhìn thấy ánh mắt, tư thế tình nguyện trung thành, hơn nữa cô nhạy cảm nhìn thấy cơ thể anh run run.
Thanh Vi bị kinh ngạc, nước mắt mới hiện lên chưa kịp thành hình bị buộc quay về, khien61 ánh mắt và cái mũi cô không thoải mái. Bao lâu rồi, Thập Tam chưa quỳ với cô, bây giờ anh có ý gì ?
Anh muốn diễn khổ nhục kế sao ? Có gì quan trọng đâu...... Anh muốn gì thì có thể tự bản thân mình lấy được, sao lại ủy khuất đến nước này ?
“Anh đứng lên. Tôi không muốn nhìn anh như vậy.” Thanh Vi thu hồi bản năng định vươn kéo tay anh mà nói.
Thập Tam không ngẩng đầu, nhưng cảm giác vượt qua người thường của anh đã phát hiện động tác nhỏ của Thanh Vi. Động tác này làm anh dâng lên một tia hy vọng: Còn muốn kéo anh, đại biểu cho còn cảm tình phải không? Như vậy thỉnh cầu của anh có phải cũng có hy vọng hay không?
Thập Tam lại khom người lần nữa, biểu hiện ra phục tùng và quyết tâm, sau đó nói: “Đừng đuổi tôi đi, tôi biết mình thô kệch vô lễ, sau này nhất định làm tốt bổn phận, không dám đi quá giới hạn. Xin ngài cho tôi ở lại, tôi quyết sẽ không lại mạo phạm ngài.”
Thanh Vi ngơ ngác nhìn Thập Tam, không nghĩ tới tình thế chuyển biến quá đột ngột, cô vốn nghĩ rằng Thập Tam muốn đánh cô, ai ngờ anh lại quỳ xuống, lại cầu xin như thế, chỉ vì ở lại bên người cô bảo vệ cô.
Anh nói rõ ràng, chẳng sợ không lấy thân phận bạn trai, cho dù giống một vệ sĩ, nô bộc, cũng không muốn đi. Lý trí nói với cô, đừng nữa bị Thập Tam biểu diễn khổ tình lừa gạt, không thể tin tưởng anh, tình cảm lại hoàn toàn tương phản.
Dù sao cô cũng yêu anh, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu. Tuy rằng cô không phải người dong dài, sau khi có quyết định dù đau lòng nhưng vẫn hành động, nhưng nếu có hiểu lầm, cũng không nguyện không duyên cớ đau lòng.
Loại chia lìa và chất vấn này, đối với Thập Tam là dày vò, với Thanh Vi làm sao không phải ? Huống chi, dày vò của cô còn dài hơn, sớm hơn anh.
Lúc này Thập Tam thẳng tắp quỳ một gối, nhưng không hèn mọn đáng khinh, tư thái giống như kỵ sĩ trung thành. Mắt phượng của anh toát ra khẩn cầu chân thành tha thiết, sắc mặt tái nhợt khẩn trương, ngay cả mày kiếm cao gầy cũng bất an động đậy. (rin: vâng, đây chính là lý do rin mê thể loại trung khuyển)
Tất cả mọi thứ, đều tỏ rõ anh để ý Thanh Vi cỡ nào. Thanh Vi không thể không đau lòng, cô sâu sắc nhìn ánh mắt Thập Tam, lúc trước chính là ánh mắt này phá vỡ long cảnh giác của cô, bây giờ ánh mắt này chưa đựng cảm tình sâu sắc thăm thẳm như vực sâu, khiến cô muốn chìm đắm mãi không thoát ra.
Thanh Vi không khỏi nghĩ: Có lẽ cô nên hỏi lại anh một lần, có lẽ anh chỉ là rất để ý cô, vốn có quan niệm thâm căn cố đế mới có thể làm sai. Chỉ cần anh có thể thẳng thắn thành khẩn, nhận ra sai lầm......
Ý tưởng này toát ra, Thanh Vi kiềm không được, cô nuốt nước miếng theo bản năng, hỏi: “Anh có võ công, lợi hại hơn người nơi này nhiều lắm, nếu động võ, tôi phải kiềm chế anh thế nào?”
“Sao tôi có thể tổn thương ngài ?” Thập Tam có chút bi thương nói: “Nếu như ngài lo lắng, ngài có thể ban thuốc cho tôi, mỗi tháng dùng giải dược hoặc là áp chế nội lực.”
Người này, nghĩ đến đâu rồi ? Nhưng câu trả lời anh lại khiến Thanh Vi yên tâm không ít, Thập Tam vẫn kính ngưỡng cô..Nên hỏi trực tiếp có lẽ có thể có được đáp án cô muốn.
“Nhưng nếu anh giấu tôi, uy hiếp bằng hữu và người nhà của tôi, nhất là nam nhân thân cận tôi thì sao?” Lần này Thanh Vi có chút khẩn trương.
Cảm thấy Thanh Vi nghiêm túc, Thập Tam cũng trịnh trọng nói:“Không, tôi sẽ không. Đố kị là tối kỵ của nam tử, huống hồ nam nhân thân cận của ngài có khả năng trở thành chủ quân, sao tôi có thể uy hiếp chủ quân ? Suy nghĩ như vậy tôi không dám có, xin ngài tin tưởng, tôi tuyệt đối không dám làm như vậy, trước kia sẽ không, sau này lại càng không.”
Hy vọng vừa mới dấy lên giống ngọn lửa mỏng manh, bị một gáo nước nước lạnh dội xuống, biến mất ngay cả khói cũng không còn. Thanh Vi kinh ngạc nhìn Thập Tam: Anh nói, tuyệt không dám uy hiếp ? Nói trước kia sẽ không sau này cũng sẽ không?
Như vậy anh vẫn là phủ nhận hành động tùy hứng của mình, hơn nữa lời thề tuyên bố không bao giờ làm cũng đã làm.