Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 116: Chương 116: Khúc quân hành hôn lễ




“Được không? Đội đón dâu đã đến dưới lầu !” An Hiểu Văn đẩy cửa phòng ra thúc giục. Trong phòng Á Á đang đấu tranh với tóc Thanh Vi - vừa rồi hai cái kẹp, một cái buộc tóc thiếu chút nữa rơi xuống. May mà Á Á khéo tay, cô vừa oán giận chuyên gia trang điểm không có trách nhiệm, vừa cố định lại đồ trang sức.

Thanh Vi đứng lên, sửa sang lại áo cưới, lập tức cảm thấy giày cao gót dưới chân thật không thoải mái. Cô mang hài nhiều là trung thấp, đi làm còn thường xuyên là hài thấp, đôi giày này là Á Á chuyên môn đi mua với cô, cho hợp với áo cưới, cao gần 10 tấc.

Thân cao thì cao, chân lại không chịu nổi, Thanh Vi hoài nghi mình có thể kiên trì đến khi hôn lễ kết thúc hay không. Cô khẩn trương nghĩ liếm hạ môi, lại nghĩ tới đã tô son môi, cúi đầu nhìn làn váy rời rạc trắng ngần, cuối cùng có cảm giác kết hôn.

Từ lúc thuyết phục cha mẹ, hôn lễ thành chuyện lớn nhất của nhà họ Yến. Bởi vì thời gian gấp gáp, cả nhà đều rối ren. Tuy không thể trang hoàng phòng ở, nhưng cũng bố trí tổng thể. Cũng may phòng ở mới mua năm kia, sơn vẫn còn trắng ngần như mới. Đã đổi mới sofa và giường, treo rèm cửa sổ mới lên, bỏ tivi cũ và tủ lạnh kêu ong ong. Cuối cùng nhìn lại, rất giống một căn nhà mới.

Chọn khách sạn, lấy giấy chứng nhận kết hôn, phát thiệp mời, nhờ bằng hữu hỗ trợ. Không chịu nhờ công ty tổ chức hôn lễ, tự mình tìm đoàn xe và người chủ trì...... Thanh Vi và Thập Tam xoay quanh, cô mệt buổi tối vừa ngã lưng lên giường là ngủ. Cô muốn đơn giản hoá hôn lễ, không cần đoàn xe đón dâu, trực tiếp đến khách sạn, mẹ Yến cự tuyệt.

Bà là người lạc hậu, chú ý danh chính ngôn thuận, nhất định phải là con rể về nhà xin cưới, con gái mình đường đường chính chính ra khỏi cửa. Thanh Vi không lay chuyển được, cũng không khí lực cãi với bà, đành phải cùng Thập Tam bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Cũng may cha mẹ Yến đủ hiểu biết, không so đo trách nhiệm nhà chồng và trách nhiệm nhà mẹ đẻ, chuyện gì cũng cùng bọn họ chuẩn bị, cũng đỡ vất vả phần nào.

Bởi vì bận quá mệt mỏi, tinh lực đều đặt lên chuyện tạp sự, vô tâm nghĩ loạn thất bát tao gì đó, nên Thanh Vi và Thập Tam không có chứng sợ hãi trước hôn nhân, cũng không có thời gian mà sợ hãi, đồng dạng cũng có không thời gian đi khát khao và ngọt ngào.

Thanh Vi cơ hồ không có cảm giác làm cô dâu, giống như luôn luôn bận đến tối qua. Ngày kết hôn mới sáng tinh mơ đã bị kêu lên, nói không phiền là không khả năng.

Thẳng đến giờ khắc này, tiếng huyên náo dưới lầu truyền đến, bạn bè khóa cửa lại cười khanh khách, cô mới có cảm giác chân thật. Nhìn hình ảnh gương phản chiếu, thậm chí Thanh Vi có chút nghi hoặc.

Người kia là mình sao? Trang điểm hơi dày, lông mi giả kiều mị, vòng cổ càng làm cho cổ trở nên thon dài tuyệt đẹp. Cô đứng thẳng, áo cưới xinh đẹp triển lộ dáng người có hứng thú, đặc biệt là bả vai lộ ra và đường cong vòng eo.

Ngồi lại lên giường, Thanh Vi nghĩ: Thực sự kết hôn, phải gả cho Thập Tam. Không biết hôm nay anh thế nào? Anh thấy mình sẽ có cảm giác gì ? Nếu ở chỗ của anh, có phải hẳn là anh mặc giá y ngồi trên kiệu hay không ? Buổi tối cô nhấc khăn voan lên, nhìn Thập Tam xấu hổ không dám ngẩng đầu, lấy tay nâng cằm của anh nói:“Đừng sợ, ta sẽ hảo hảo thương chàng.”

Anh sẽ nở nụ cười ! Nghĩ vậy, Thanh Vi vui vẻ.

“Cao hứng như vậy sao, giờ không cần khóc gả đi, con gái gả ra ngoài mà như vậy sao, một chút không nhớ cha mẹ, quá không có lương tâm.” Mợ cả đi vào, nói đùa, cầm giày Thanh Vi lên.

“Ai nha, mợ, mợ lấy rồi con đi đường thế nào ?” Thanh Vi muốn nhảy xuống đuổi theo. Hiểu Văn đè cô lại : “Phải giấu đi, chú rể tìm không thấy phải ôm người xuống.”

Thanh Vi vừa nghe, việc đầu tiên nghĩ đến là Thập Tam có bánh bao nhỏ, có thể ôm nổi cô không? Nhất thời nóng nảy, kêu với bên ngoài:“Mợ đưa giày cho con!” Bên ngoài có thân thích cười nhạo :“Chậc chậc, lúc này đã đau lòng chú rể rồi sao.” Vì thế một mảnh tiếng cười.

Cửa lớn đã bị gõ, Á Á đóng lại cửa phòng ngủ nói: “Quán quân nhà cậu còn ôm không nổi cậu sao? Lo lắng thừa.”

Bên ngoài có tiếng khẩn cầu, tiếng đứa nhỏ muốn bao lì xì, tiếng nam nhân uống rượu, đang chân trần, Thanh Vi không thể xuống giường, chỉ có thể âm thầm lo lắng. Lúc này Á Á giúp cô sửa sang quần áo lần cuối cùng, đột nhiên phát hiện hoa kết trước ngực áo cưới có một chỗ không may chắc chắc, lung lay sắp đổ.

Đây là áo cưới mua trên mạng, đủ xinh đẹp cũng đủ ưu đãi, nhưng đến hơi trễ, nhiều lần liên hệ tối qua mới đưa đến, chỉ đại khái nhìn qua, bây giờ phát hiện đã hơi chậm.

Lấy trang sức hoa xuống ? Ảnh hưởng nhiều lắm, cho dù người ngoài không nhìn ra, mình cũng hiểu được, có lẽ sẽ để lại cho tiếc nuối Thanh Vi vì áo cưới không hoàn mỹ. Giờ khâu lại, có thể kịp không ?

Tiểu Vị kiên quyết nhất, nói với Á Á:“Cậu nhanh lên, bọn mình bảo vệ cửa cho!” Á Á gật đầu, cầm áo cưới trước ngực Thanh Vi lên, bắt đầu may lại.

Đội ngũ đón dâu của Thập Tam, nhiều người là đồng nghiệp ở chỗ tập thể hình, còn có vài tiểu phản đồ sùng bái của anh - tiểu bối thân thích của nhà họ Yến, cũng là nhà họ Yến thông cảm Thập Tam không có thân thích, ngầm đồng ý giữ thể diện cho anh.

Tiếng ồn đến cửa phòng ngủ, mấy người ở trung tâm tập thể hình khí lực lớn, đẩy vài cái làm cửa chao đảo. Tiểu Vị lớn tiếng kêu: “Các ngươi nếu dám làm hỏng cửa, hôm nay cũng đừng đi, sửa xong mới được.”

Vì thế bên ngoài có tiếng kêu quang quác quang quác, tránh khỏi cửa, phụ giúp Thập Tam thúc giục anh kêu “Lão bà”. Thập Tam mặt đều đỏ, trời biết lúc này anh xấu hổ vô cùng, nhưng do phong tục bất đồng, anh nên vì cưới lão bà không ngừng cố gắng. Cuối cùng Thập Tam kêu “Thanh Vi mở cửa, anh tới đón em ”.

Thân thích nở nụ cười, đều nói A Ngự thật quá thành thực, thật quá ngại ngùng. Các cô gái trong phòng bắt đầu giở trò xấu, nêu câu hỏi để Thập Tam đáp. Ba người Tiểu Vị và Á Á, Hiểu Văn đặc biệt xảo quyệt, cái gì Thanh Vi mang giày số mấy ? Nốt ruồi tay trái chỗ nào ? Sau này tiền trong nhà do ai quản? Việc nhà ai làm?

Thập Tam đáp, các cô lại hỏi Mauritius ở đâu ? Tiền Zimbabwe tỉ suất đổi là bao nhiêu? Trận đấu của Lưu Tường thành tích tốt nhất là bao nhiêu giây ? Có mấy con gấu lớn được đưa đến nước M?......

Nhóm người đón dâu hộc máu ào ào, lấy điện thoại di động ra lên mạng tra. Cuối cùng không chịu nổi, không trả lời vấn đề nữa, tiếng lên dùng sức đẩy cửa. Cửa không thể khóa chết, bên ngoài mở bên trong đẩy, xem ai lợi hại hơn.

Á Á còn chưa có may xong, sợ cửa bị phá mở nhìn thấy Thanh Vi lộ non nửa bộ ngực. Nhưng là càng khẩn trương càng bất lợi, đâm vào ngón tay, thiếu chút may lệch. Các cô gái giữ cửa cũng kiệt sức, dùng sức đẩy.

Sức chiến đấu mấy cô gái rất nhỏ, nếu không phải dựa vào ngăn tủ, thật đúng là làm không được. Có một lúc cửa cơ hồ bị đẩy ra, Thanh Vi kinh hô, quần áo không chỉnh, châm còn trên người, nếu mọi người vọt vào đến, sẽ thành chê cười. Cô quýnh lên bạn bè cũng nóng nảy, vì Thanh Vi liều mạng giữ lại, kết quả bên ngoài có tiếng nam nhân kêu thảm thiết: “Tay bị kẹp !”

Cuối cùng khâu xong trước khi cửa bị phá, Thanh Vi cũng nhẹ một hơi. Nhìn thấy Thập Tam mặc màu trắng trang phục chú rể đi vào, giữa một đám nam nhân đặc biệt anh tuấn suất khí, không khỏi mỉm cười. Có mấy nam nhân hô to gọi nhỏ: “Trời ạ, tôi cho rằng bên trong có bao nhiêu người đâu, có phải đều ẩn nấp rồi hay không? Tay của tôi sưng lên.” Á Á xoa xoa ngón tay đau, nhìn ngón tay bị cửa kẹp hồng một đường của anh ta, tâm lý cân bằng lại.

Đồng bọn Thập Tam tìm giày khắp nơi, anh lại không nói hai lời đến ôm Thanh Vi. Thanh Vi cản một chút, nhìn bụng của anh nhỏ giọng hỏi:“Anh...... Có thể không?” Thập Tam gợi lên khóe môi, gật gật đầu bế cô lên.

Anh ôm rất nhẹ nhàng, tư thế cũng tuyệt đẹp, Thanh Vi nữa nghiêng người, vững vàng tựa vào trong lòng anh, nhìn lên Thập Tam có thể nhìn thấy tóc đen bóng của anh. Thập Tam ngẩng đầu mỉm cười với cô, xuống lầu giữa tiếng hoan hô. Thẳng đến khi lên xe, Thập Tam cũng không mệt nhe răng trợn mắt, càng không có chật vật sắp làm rơi cô đâu.

Tiệc cưới trong khách sạn rất thuận lợi. Người chủ trì là Đặng Vĩ tìm được, giúp bọn họ chủ trì hoạt động, người thú vị hài hước, cũng không ác trị, không để người khác không xuống đài được. Đi hôn lễ khúc quân hành, tuyên đọc hôn thú, người chứng hôn nói chuyện, gặp cha mẹ đều làm theo phép, anh vừa nói, không khí lập tức sinh động.

Khi người chủ trì kính rượu, để Thập Tam và Thanh Vi giới thiệu chuyện tình của họ, Thanh Vi nhất thời nghẹn lời: Không thể nói cô nhặt được nam nhân, chăm sóc rồi chăm sóc thành lão công luôn ? Thập Tam cũng nói không nên lời: Anh luôn cho rằng mình thuộc về Thanh Vi, bắt đầu là ảnh vệ trung thành với chủ nhân, sau đó là nam nhân ái mộ nữ nhân. Đã là anh thuộc về Thanh Vi, nói về trải qua tình yêu thế nào ?

Người chủ trì rất thông minh, thấy hai người cũng không nói, lập tức nói bọn họ giữ bí mật về tình cảm của mình, không chia sẻ kinh nghiệm cho nam nữ chưa kết hôn đang ngồi, thì biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân đi. Kỳ thực chỉ để Thập Tam thể hiện thân thủ, ý kiến lập tức được khách đồng ý.

Chuyện như vậy Thập Tam không sợ, anh tùy ý tạo hình một chút, bay lên không liên kích thì xong việc. Thập Tam mặc lễ phục màu trắng vốn cũng rất có hình dạng, vài động tác lưu loát tiêu sái, đương nhiên một mảnh vỗ tay.

Ép buộc xong, hai người đi thay quần áo. Thanh Vi lo lắng giữ chặt Thập Tam:“Giờ mang thai còn không ổn đâu, anh còn nhảy thật cao, có không thoải mái hay không?”

Thập Tam cúi đầu nhìn Thanh Vi, ánh mắt thập phần ôn nhu: “Anh có chừng mực mà, biên độ động tác không lớn, hơn nữa còn dùng nội lực che chở đứa nhỏ trước.”

“Thân thể anh mạnh, nhưng lúc này không giống, ngàn vạn không được thể hiện.” Thanh Vi yên tâm, vẫn dặn dò một lần.

“Ừ.” Thập Tam đáp lời, không chịu được tới gần cô.

Đang nói chuyện, phù dâu Á Á chạy tới :“Hai người thật giói nha, trốn ở chỗ này nói nhỏ. Mau đi kính rượu đi.”

Thanh Vi và Thập Tam cùng cười, cùng nhau đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.