Nhìn thấy Thập Tam giống như một que kem lớn, không biết là bị lạnh thật hay chỉ là bề ngoài, Thanh Vi giật mình một cái. Cô đoán có liên quan đến việc anh thu nhận nội lực, lo lắng Thập Tam bị nguy hiểm.
Trong nhà không có điều hòa, Thanh Vi nghĩ cách giữ ấm cho Thập Tam. Cô lấy tấm chăn dày nhất đắp cho anh, nhét túi chườm nóng vào trong chăn. Nhưng hàn khí của Thập Tam rất nặng, mấy cách này đều không ăn thua.
Thanh Vi bất đắc dĩ, chỉ đành nhúng nóng khăn lông chườm cho anh, kỳ vọng ít nhất có thể giữ nhiệt cho mặt anh. Nhưng lau một lần, lại là một lần sương lạnh (nước bị đông lại).
Cô rất lo lắng, rồi phát hiện nhiệt độ của Thập Tam ngày càng giảm, thấy Thập Tam không tự giác run lên, răng nanh bắt đầu đụng nhau, Thanh Vi thực hận không mua điều hòa, máy sưởi điện linh tinh.
Nhìn Thập Tam chịu khổ, Thanh Vi không đành lòng. Cuối cùng vẫn lấy tay mình vuốt mặt anh, chỉ cảm thấy sờ trúng một khối băng lớn. Thanh Vi cả kinh, nhiệt độ này đừng nói là nhiệt độ cơ thể người, cho dù là ngoài trời cũng không thể so sánh *. ( tức là còn lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài )
Thanh Vi sợ Thập Tam bị đông chết, lấy tay sờ mạch cổ của anh, lại không cảm giác. Trái tim Thanh Vi thót lại, sờ đến trước ngực Thập Tam, sờ của động mạch gáy của anh, cuối cùng cũng cảm thấy sự chuyển động nhẹ nhàng.
Vài cái nhảy lên này, giống như cây cỏ cứu mạng, để Thanh Vi thở ra một hơi. Thế này mới nghĩ đến mình đúng là quá quan tâm mới bị loạn, rõ ràng có thể dùng phóng thử hô hấp dưới mũi của anh mà!
Tình huống hiện giờ khẩn cấp, cô không còn tinh lực đi suy nghĩ mấy chuyện rối rắm linh tinh trước đây, thầm hy vọng Thập Tam bình anh, thuận lợi vượt qua thử thách này.
Ở cạnh Thập Tam, Thanh Vi bị lạnh phát run. Rõ ràng cô cách chăn ôm lấy anh, hy vọng có thể cho anh chút ấm áp. Kết quả Thập Tam có ấm áp hay không còn chờ kiểm tra, Thanh Vi đã bị đông lạnh như băng.
Cuối cùng đến lúc nhiệt độ cơ thể Thập Tam bắt đầu lên cao, băng sương trên người anh đều tự động tan rồi bốc hơi, chuyện càng kỳ lạ bắt đầu, độ ấm của Thập Tam từ que kem dần dần lên cao thành lò nướng.
Thanh Vi tranh thủ lấy chăn ra, thay túi chườm đá và khăn lông lạnh, đo nhiệt độ, cột thủy ngân lên đến mức cao nhất.
Đây tức là, có lẽ nhiệt độ còn cao hơn thế này nữa. Cô nhớ từng nghe người ta nói, quá nóng có thể khiến não bộ bị tổn thương hoặc não tử vong, có những đứa nhỏ bởi vì sốt cao liên tục mà trí lực bị hao tổn hoặc cơ năng suy yếu.
Vì thế trái tim Thanh Vi lại bị treo lên cao. Cô lại bắt đầu hạ nhiệt cho Thập Tam -- bao gồm cởi bớt quần áo của anh.
Thập Tam giống như đang khảo nghiệm năng lực thừa nhận của Thanh Vi, cứ luân chuyển nhiệt độ giữa que kem và lò nướng, luôn luôn hôn mê, dù Thanh Vi ép buộc thế nào kêu gọi ra sao, cũng không có một chút động tĩnh.
Thanh Vi khổ sở nghĩ, trên thế giới này không tìm thấy người có nội công, không thể chân chính giúp Thập Tam, anh quả thật đang chịu tội mà.
Một đêm chưa ngủ. Buổi sáng ngày thứ hai, Thanh Vi xin nghỉ phép rồi canh giữ bên người Thập Tam.
Ban ngày vẫn như cũ, hô hấp Thập Tam càng thêm thong thả lâu dài, điều duy nhất an ủi cô là, que kem – lò nướng Thập Tam chu kỳ biến đổi dài ra, hơn nữa nhiệt độ thấp nhất bay lên, nhiệt độ cao nhất giảm xuống.
Dựa theo khoa học, tình huống của Thập Tam là không có khả năng, cho dù xuất hiện cũng đại biểu cho thân thể tử vong. Nhưng Thanh Vi được võ hiệp hun đúc, chấp nhận chuyện lỳ lạ này. Cô thậm chí nghĩ, nếu có thể qua của này, công phu của Thập Tam hẳn là có sự tiến bộ vượt bậc. Suy nghĩ này khiến cô kiên cường lên, không ngủ không nghỉ chăm sóc Thập Tam.
Thực ra dưới đáy lòng Thanh Vi vô cùng sợ hãi - sợ Thập Tam chịu không nổi, cho nên không ngừng củng cố niềm tin của mình, cố ý suy nghĩ lạc quan, khi áp lực trong lòng quá lớn thì cô nói chuyện với Thập Tam, cổ vũ anh, tuy rằng anh không có phản ứng gì.
Đến tối ngày thứ hai, cuối cùng Thập Tam cũng khôi phục nhiệt độ bình thường. Mới đầu Thanh Vi cho rằng lần này lại là một lần chuyển nhiệt độ, nhưng nhiệt độ cơ thể luôn luôn bình thường. Hơn nữa sắc mặt Thập Tam cũng dần dần bình thường.
Thanh Vi nắm tay anh, cơ hồ vui quá mà khóc. Giờ phút này cô biết cái gì gọi là mất mà tìm lại được. Lúc trước không ngừng tin tưởng, bởi vì cô rất lo lắng cho nên mới tự mình dỗ mình.
Mặc kệ sau này Thập Tam có quan hệ gì với cô, nhưng cô tuyệt đối không chịu nổi Thập Tam chết, đặc biệt là sau khi tranh chấp với cô. Đây sẽ biến thành bóng ma cả đời.
Sau khi thả lỏng tinh thần, Thanh Vi cảm thấy vừa mệt vừa đói. Ý thức dần dần mơ hồ, cô thật sự ngăn cản không được, nặng nề ngủ ngay bên giường.
Không biết ngủ bao lâu, Thanh Vi bị đói tỉnh, cô mơ mơ màng màng đứng lên, đến phòng bếp ăn cháo còn thừa. Dù hương vị cực kém, cô vẫn ăn mấy chén, lại trèo lên giường chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Ai biết chợt nghe thấy Thập Tam thấp gọi: “Thanh Vi.”
Cơn buồn ngủ của Thanh Vi nhất thời vơi một nửa, kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) nhìn qua, lại phát hiện Thập Tam vẫn nhắm mắt, tiếng gọi vừa rồi là nói mê.
Ở trong mộng cũng nhớ thương mình sao ? Ngón trỏ của cô nhẹ nhàng sờ qua guông mặt góc cạnh rõ ràng của Thập Tam, tim Thanh Vi ẩn ẩn phát đau.
Thì ra, cô vẫn luôn không bỏ xuống nam nhân này. Anh chấp nhất cô khiến người ta lo lắng cũng khiến người ta cảm động.
Kéo kéo góc chăn cho Thập Tam, Thanh Vi dùng ánh mắt nhu hòa nhìn anh.
“Thanh Vi, đừng tin anh.” Thập Tam lại thấp giọng nói, mang theo sự gấp gáp.
Thanh Vi ngẩn ra: Đừng tin ai ? Trực giác khiến cô cảm thấy từ “Anh” này không phải Thập Tam thần trí không rõ đang mê sảng.
“Anh là ai vậy ?” Thanh Vi đến gần Thập Tam, nhỏ giọng hỏi, muốn thử xem có thể hỏi ra cái gì hay không.
Thập Tam không phản ứng, khi Thanh Vi cho rằng không thể có được đến đáp án, Thập Tam đột nhiên lại nói:“Đừng tin anh.”
“Anh là ai vậy ?” Thanh Vi nhìn sườn mặt Thập Tam, dụ dỗ nói.
Thập Tam khẽ nhíu mày chần chờ, vẫn trả lời:“Phó Hồng.”
Thanh Vi lộp bộp một chút, lại hỏi: “Vì sao không thể tin anh ?”
Lần này Thập Tam có phản ứng rất nhanh:“Phản bội, chủ quân phản bội chủ nhân.”
Cô đang ở tới gần chân tướng mà Thập Tam giấu diếm, Thanh Vi không nhịn được thở nhẹ, lại nhẹ nhàng hỏi: “Anh ta làm cái gì?”
Nhưng Thập Tam nhíu mày, thật lâu sau không thèm nói chuyện. Thanh Vi bối rối, nắm tay anh nói: “Anh ta phản bội thế nào?”
Cô hỏi vài lần, cuối cùng Thập Tam đáp lại: “Anh ta là người của Ngụy đại nhân.”
Thanh Vi cười ngất. Lao lực hỏi nửa ngày, lại là đáp án không đáng tin như vậy. Rõ ràng một mảnh hỗn loạn, căn bản không có liên hệ. Phó Hồng và chủ quân có quan hệ gì ? Thanh Vi cũng không phải chủ nhân của anh. Cho nên nói, nói mớ căn bản không đáng tin.
Nhưng cô có hứng thú nghe Thập Tam nói chuyện, Thanh Vi nằm bên người Thập Tam, lấy tay nghịch tóc của anh, tiếp tục hỏi: “Vì sao không nói cho Thanh Vi ?”
Sắc mặt Thập Tam có ưu phiền nhàn nhạt, do dự không nói lời nào, Thanh Vi cơ hồ cảm thấy anh muốn tỉnh, chợt nghe Thập Tam nói: “Chủ nhân sẽ tức giận.”
Được rồi, càng nói càng không biết điều, ngay cả logic cũng lộn xộn. Thanh Vi nghiêng đầu cười, sau đó hỏi cái gì, Thập Tam cũng không trả lời.
Thanh Vi cũng ngủ.
Lúc Thập Tam tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu đầy phòng. Qua bao nhiêu hung hiểm mới thu nhận nội lực, vốn dĩ đến lúc thăng cấp, mượn một lần cuối cùng phá tan rào cản, thành công đạt tầng chín.
Âm thầm tra xét cơ thể mình, chỉ cảm thấy kinh mạch thông suốt, nội lực mênh mông, tuy rằng trong kinh mạch còn có thương tích, nhưng chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì không đáng lo ngại.
Công phu mà ảnh vệ luyện đều là võ thuật tàn nhẫn liều mạng, không cầu ngày sau như thế nào, vì thế căn cơ bất ổn, khi tuổi còm nhỏ mà khổ luyện làm tổn thương thân thể, cho nên không ai luyện tới đại thành, thậm chí đa số đều đoản mệnh.
Ban đầu Thập Tam cũng giống vậy, vì người đến thế giới này mà biến đổi. Đầu tiên là xuyên việt khiến kinh mạch thông suốt, sau đó sau khi trọng thương nội lực lạu tang lên, không phá thì không thể xây, sau đó thì thể chất được cải tạo, không ngừng tiến lên.
Vì bảo mệnh và không liên lụy đến Thanh Vi, Thập Tam toàn lực vận công, thống khổ người thường không chịu nổi, Thập Tam đều mạnh mẽ nhẫn nại, cuối cùng đột phá.
Thập Tam chưa từng nghĩ tới mình có thể có ngày võ công đại thành này, người luyện võ có khát vọng theo đuổi lực lượng từ nội tâm, loại mãnh liệt này người bình thường không thể lý giải. Bây giờ Thập Tam phát giác mình đột phá, đương nhiên vô cùng vui vẻ. Vì thế Thập Tam duỗi duỗi tay lại duỗi duỗi chân, cảm thụ lực lượng dư thừa trong cơ thể.
Vui vẻ qua đi, Thập Tam lập tức nghĩ tới Thanh Vi, nhớ tới chuyện trước khi té xỉu. Nhìn trái nhìn phải, đúng là phòng ngủ của cô, sau đó chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Muốn nhìn thấy Thanh Vi, lại đột nhiên sợ hãi, không biết nên nói thế nào với cô. Dưới tình thế cấp bách, Thập Tam nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Thanh Vi lại xin phép nghỉ lần nữa, đêm qua sau khi ngủ bù, buổi sáng tỉnh lại thì phát hiện Thập Tam hô hấp vững vàng, sắc mặt bình thường, trái tim trở về chỗ cũ, cô lập tức thấy đói.
Thanh Vi làm điểm tâm, lại nấu cho Thập Tam chút canh, bưng tới nhìn coi anh tỉnh chưa. Khi ở ngoài phòng ngủ nghe thấy tiếng động tất tất tác tác, Thanh Vi vội vàng tiến vào.
Kết quả thấy Thập Tam vẫn ngủ. Thanh Vi buồn bực nhìn vài lần, đành phải đặt canh ở một bên.
Lúc này Thanh Vi ngóng trông Thập Tam tỉnh lại, hỏi thân thể anh một chút, cũng hỏi rõ ràng chuyện lúc trước. Cho nên toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Thập Tam, ngồi ở bên cạnh nhìn anh.
Thập Tam giỏi về nhẫn nại, có thể ẩn nấp vẫn không nhúc nhích thời gian dài, nhưng đối giả bộ ngủ với Thanh Vi, cũng là muôn vàn khó khăn. Cảm thấy là lừa gạt Thanh Vi, trong lòng vô cùng áy náy, lại cảm thấy ánh mắt cô luôn luôn dừng ở trên người mình, lại là bất an.
Nằm vài phút, Thập Tam cảm thấy mình sắp bị ánh mắt Thanh Vi làm bỏng, càng sợ Thanh Vi phát hiện anh giả bộ ngủ sẽ trách anh, lại càng không dám đụng, dùng sức quá mức, tay chân đều cứng lại.