Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 29: Chương 29: Rốt cục cũng ôm rồi




Edit: Nhã Vy

Kỳ thật Yến Thanh Vi cũng là vừa tức vừa vội, cô đây là thử vận may, xem thử đến cùng có phải Thập Tam ở bên ngoài hay không, nếu đúng, hắn còn có thể về nhìn một cái nữa hay không.

Nhưng cô biết rõ võ công của Thập Tam, tiểu thuyết võ thuật thâm thụ hun đúc Yến Thanh Vi, biết rõ võ công biến thái, cô liền nghĩ ôm cây đợi thỏ chỉ phí thời gian.

Vì thế cô cố ý mở ti vi cùng tiếng nước lớn, chỉ đi bít tất như một tên trộm đi đến cạnh sân thượng, không một tiếng đậu lặng lẽ chờ đợi. Kỳ thật cô không nghe thấy tiếng gì, nhưng lại có cảm giác là, Thập Tam tới rồi, chỉ còn cách một cửa với cô.

Khả năng này có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại có khả năng sẽ bắt được Thập Tam, dù sao cũng không có người trông thấy. Yến Thanh Vi hơi mãnh liệt kéo cửa ra, là quyết tâm làm kẻ đần, không nghĩ tới ôm cây đợi thỏ thành công, vui vẻ bắt được một con thỏ đen lớn.

Nhưng nhìn Thập Tam cử động, tuy đã bị phát hiện rồi, nhưng mà vẫn còn muốn trốn, vì hắn thuận tay nhanh nhẹn, Yến Thanh Vi căn bản không ngăn được hắn, mắt thấy người lại chuẩn bị chạy mất, Yến Thanh Vi kêu to lên: “Không cho phép chạy! Anh trở lại cho tôi!”

Thập Tam nghe vậy cứng đờ, bảo trì tư thế mượn lực mũi chân, giống hình dáng chim bay, sau đó chậm rãi cởi bỏ lực đạo, nhảy xuống bệ cửa sổ.

Nhìn hắn rì rì động tác như không tình nguyện, Yến Thanh Vi nhướn lông mày, chẳng lẽ Thập Tam cứ không muốn đối mặt với cô như thế sao?

Cô một bên giữ cửa mở lớn, một bên lại nói lớn: “Còn không mau tới đây!” Nói xong, phối hợp đi vào trong nhà. Nghe được ngữ khí mệnh lệnh của cô, Thập Tam chẳng quan tâm do dự nữa, liền đi theo vào.

Yến Thanh Vi đóng vòi nước, ngồi trở lại trên ghế sa lon, nhìn Thập Tam đứng gần cửa phụ sân thượng, tầm mắt buông xuống, kinh hoảng vừa rồi đã không thấy, khôi phục biểu tình một mặt trước sau như một.

Cửa vẫn còn mở, hơi lạnh tràn vào, độ ấm thấp khiến Yến Thanh Vi rùng mình một cái. “Đóng cửa!” Yến Thanh Vi nói, chẳng lẽ Thập Tam còn có ý đồ muốn chạy?

Thập Tam nghe theo, lại đứng lại chỗ cũ, A? Sao lại cách cửa sổ phòng khác gần như thế? Chẳng lẽ hắn có ý định nhảy ra từ đây, chỉ là cửa sổ ở đây có một màn lụa mỏng, lại nghĩ, màn lụa mỏng này cũng không chịu được bạo lực của hắn a~.

Lại nhìn Thập Tam nghiêm mặt, không hề có cảm giác bị bắt gặp, càng không có chút biểu thị hân hoan nhớ nhung nào, tâm tình vốn dĩ tung tăng như chim sẽ lập tức bảo trì nhất trí với độ ấm trong phòng.

Thậy ra chính mình căn bản không đấu lại sức của hắn được, nếu như hắn không nghe lời, cô chỉ có thể không nhìn thấy hắn được nữa. Về sau đợi Thập Tam đã hiểu hết mọi chuyện, có phải sẽ không để ý cô nữa? Nghĩ tới những điều này, trong lòng Yến Thanh Vi hơi có chút chua xót, ở đâu còn có hung phấn vì thành công bắt được Thập Tam nữa?

Cô căm giận ngồi mạnh xuống ghế sô pha: “Có võ công thì giỏi lắm ha, thân thủ tốt có thể tùy tiện nhảy ha? Xin hỏi vị đại hiệp này, cái này là tòa nhà bảy tầng, anh căn bản không để vào mắt sao?”

Thập Tam cả kinh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, lại quỳ rạp trên mặt đất: “Thập Tam không dám, xin chủ nhân trách phạt!”

Yến Thanh Vi ném cái gối ôm trên sô pha, lại ném lệch, Thập Tam vẫn không nhúc nhích mà nhận lấy công kích yếu nhất từ trước tới nay.

Nhìn gối ôm rơi xuống đất, Yến Thanh Vi đột nhiên cảm thấy như chính cô vốn vẫn muốn nhắm trúng mục tiêu, thật ra căn bản chính là đánh không trúng bia. Cô không khỏi ủy khuất: cô bất an, lo lắng, nhớ nhung, Thập Tam lại căn bản không có cảm giác gì sao? Thật ra hắn cũng không muốn gặp cô sao?

Nhìn Thập Tam quỳ gối, Yến Thanh Vi bụng hơi xoắn lại, nghiến răng nói: “Tới đây!”

Cô để Thập Tam ngồi, làm người khác vui mừng hơn là, lần này động tác Thập Tam rất nhanh nhẹn. hắn quỳ gối đến sô pha, thò tay đưa cái kẹp quả hạc đào trên bàn, dâng cho Yến Thanh Vi: “Chủ nhân, gối ôm thi lực không đủ, dùng cái này đánh vào mông tương đối thuận tay.”



“Chủ nhân thứ lỗi, Thập Tam đi tìm cây roi xích?”



“Chủ nhân bớt giận, vậy Thập Tam đi lấy dao cho chủ nhân, nhất định có thể làm chủ nhân hả giận!”

Yến Thanh Vi không thể nhịn được nữa, một vuốt túm lấy người đang chuẩn bị đi tìm dao găm, hung dữ kéo lên ghế sô pha, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh mở to mắt ra mà nhìn, nên làm cái gì còn không rõ hả?”

Lần này tới phiên Thập Tam bó tay, thật lâu mới nói: “Thập Tam ngu dốt, xin chủ nhân trách phạt.” Đôi mắt trong suốt của hắn nhìn Yến Thanh Vi, tất cả đều tràn đầy tin cậy, vô cùng chăm chú, vô cùng áy náy, còn mang theo tự trách, như một đứa trẻ làm sai việc gì không hề có phòng bị.

Về sau, hắn buông tầm mắt, trên mặt vẫn không có biểu lộ, nhưng lông mi lại nhẹ nhàng rung rung, để lộ bí mật trong nội tâm.

Dưới ánh mắt này, Yến Thanh Vi cảm thấy có nhiều loại cảm xúc chạy đùng lên não, gần một tháng bất an, đánh tên đàn ông vô lại khiếp sợ, rốt cục vui sướng lúc nhìn thấy hắn cũng đều hóa thành chua xót nhàn nhạt.

Thập Tam như vậy, lại khiến cô đau lòng,

Yến Thanh Vi không thể khống chế chính mình, giơ tay đánh Thập Tam hai cái, lại ôm lấy hắn, âm thanh hung ác hỏi: “Anh đi nơi nào vậy, tôi tìm khắp nơi đều không thấy?”

Nhưng rất nhanh thanh âm liền nhẹ xuống, mang theo thất lạc phẫn uất: “Lâu như vậy, lâu như vậy mà cũng không về? Vì sao không gọi điện thoại? Tại sao…”

Cô không thể không nhẹ giọng, bởi vì bỗng nhiên ngay lúc đó, liền có xúc động muốn rơi lệ, cô đặt cằm lên vai Thập Tam, hít sâu vài hơi, cứng rắn ép nước mắt trở về.

Thập Tam chịu hai cái đánh không có chút lực nào của cô, còn cảm thấy bình thường, sau lại đột nhiên bị ôm, lại phản ứng không kịp.

Cái ôm này cũng quá ngoài ý muốn, làm hắn một thoáng liền cứng đơ.

Nhưng hắn cũng tuyệt đối không muốn tránh. Đây là cảm thụ mỹ cảm. Cái ôn hòa kia, khiến cho hắn có ảo giác được yêu thương.

Đúng rồi, nhất định là ảo giác.

Hắn không tuân mệnh lệnh, tự ý theo dõi chủ nhân, ban đêm còn vụng trộm chạy về nhìn chủ nhân, nên đánh hắn mới phải. Làm sao có thể được hưởng thụ yêu thương này đây?

Nghĩ như vậy, Thập Tam lại càng thêm cứng ngắc.

Nhưng thanh âm của Yến Thanh Vi, kỳ lạ là lại trấn an hắn, cảm tình toát ra từ trong giọng nói nhỏ kia, vượt quá xa hàm nghĩa chữ của nó, cho dù giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất, hắn cũng đã quên phản ứng, đắm chìm trong ôn hòa quý trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.