Thanh Vi đang đợi Thập Tam trả lời, Thập Tam đã hạ quyết tâm. Bất luận thế
nào, anh muốn tranh thủ một lần. Trước kia anh tranh thủ, cuối cùng được ở lại trong nhà này, bây giờ anh muốn thử một lần nữa, có thể sẽ được
lên sân khấu cùng Thanh Vi.
Vì thế Thập Tam nói rõ ràng: “Tôi đồng ý, sẽ luyện tập tốt khúc này. Thanh Vi tin tưởng tôi được không ?”
Thanh Vi vốn sợ anh ngượng, bây giờ lại thành như không tin anh, cô vốn vẫn muốn Thập Tam tự tin lên một chút. Kết quả là mấy ngày kế tiếp, mỗi khi trời tối, Thanh Vi đều cùng Thập Tam tập bài Tình ca định ước.
Hội họp mặt chúc tết cuối cùng cũng đến, Thanh Vi dùng danh nghĩa bà con xa mang Thập Tam theo tham gia hoạt động.
Hội trường được đặt ở một khách sạn, Thập Tam vừa lộ mặt, mọi người đều tỏ
vẻ vô cùng kinh ngạc. Chưa từng nghe nói Yến Thanh Vi có bạn trai, chẳng lẽ hôm nay lại mang đến cho mọi người xem mặt sao ? Nhìn thấy Thập Tam, quả thật tướng mạo khí chất hài hòa, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.
Lưu Húc Dương bước chậm tới, anh cầm theo máy ảnh muốn chụp mấy tấm hình
với Yến Thanh Vi, nhưng lúc ở dưới lầu lại nhận được điện thoại của Tiểu Vị, cô kích động nói Thanh Vi mang bạn trai đến rồi, anh đã xong đời,
bi nốc ao.
Lưu Húc Dương nghe xong xì mũi coi thường. Thanh Vi
lấy đâu ra bạn trai ? Chỉ là hàng dùng tạm, căn bản không cần lo lắng,
Lưu Húc Dương giao máy ảnh cho Triệu Quang Hoa đi cùng, dùng vách tường
thang máy làm gương, ý chí sục sôi nói: “Bản thiếu gia không thèm sợ đồ
giả mạo nhà ngươi !”
Triệu Quang Hoa nhanh tay chụp được bộ dáng
làm đỏm như khổng tước của anh, cười hì hì nói: “Đúng thế, vừa hất mặt
lên đã thấy đẹp trai lòe lòe, tất cả bọn đầu trâu mặt ngựa đều phải lui
ra hết !” Lưu Húc Dương nghe xong càng thêm đắc chí.
Mà lúc Lưu
Húc Dương nhìn thấy Thập Tam, thì lập tức bị đánh về nguyên hình. Anh
đứng đơ người, há mồm vài giây mới phản ứng lại. Để che giấu luống cuống của mình, anh thò tay tranh thủ thời gian: “Xin chào, tôi là Lưu Húc
Dương, là đồng sự của Thanh Vi.”
Thập Tam cũng đưa tay bắt tay anh, đơn giản nói: “Yến Ngự.” Vừa nói xong, người chủ trì dùng microphone mời mọi người an vị.
Thập Tam vẫn đứng bên cạnh Thanh Vi, sau đó lui ra nửa bước, kéo ghế cho cô, rồi tùy ý ngồi cạnh cô, lấy đống đồ uống lạnh trước mặt Thanh Vi ra,
nhẹ nhàng đặt một ly trà nóng trước mặt cô, ngón tay thon dài được chén
sứ tôn lên.
Lưu Húc Dương ngẩn người. Động tác của Thập Tam vô
cùng tự nhiên, nói là phong độ thân sĩ cũng không hẳn đúng, còn mang
theo sự tôn kính quan tâm, thật là quá hiếm thấy. Thực tế Thanh Vi cũng
vốn không phải là cô gái đẹp đến tinh xảo, đội cảnh sát hình sự cũng
không phải là nơi quá thương hoa tiếc ngọc, chuyện chiếu cố như vậy là
chưa từng có.
Kỳ thật, không riêng gì Lưu Húc Dương, tất cả mọi
người trong bàn đều cảm thấy hành động này của Thập Tam quá mức xinh
đẹp. Tiểu Vị nhìn thấy biểu lộ của Lưu Húc Dương, lặng lẽ nhéo anh một
cái.
Lưu Húc Dương đương nhiên sẽ không có thái độ hữu hảo với
“tình địch” đột nhiên xuất hiện, anh nhỏ giọng nói với Tiểu Vị: “Đàn ông có làn da đẹp như thế làm gì ? Cũng không phải nghệ sĩ piano, ngón tay
dài như thế làm gì chứ ? Giống nữ sinh quá.”
Tiểu Vị phì cười:
“Anh rõ ràng là hâm mộ ghen ghét ! Yến Ngự đẹp như vậy, gương mặt góc
cạnh rõ ràng, còn có hương vị kiên nghị lạnh nhạt, đâu có giống nữ sinh
chứ ?”
Lưu Húc Dương yên lặng, anh cũng biết, chỉ là không thừa
nhận mà thôi. Đột nhiên cảm thấy người này quen mắt. Yến Ngự ? Chẳng lẽ
là bà con của Thanh Vi ? Không đúng, anh xoay chuyển trí nhớ rèn luyện
quanh năm, rốt cục cũng vận hành lại bình thường, nhớ ra lần trước nhìn
thấy ảnh trên máy tính của Thanh Vi.
Lần trước không phải nói là
người nhặt được sao ? Còn điều tra thân phận của anh mà ? Sao bây giờ
vẫn giữ anh lại bên người ? Lại cùng họ với Thanh Vi? Hình như còn lớn
hơn cô vài tuổi ? Tiểu Vị hiển nhiên cũng nghĩ đến, hai người trao đổi
ánh mắt, đùng một cái sấm sét vang lên, trong đầu hai người xuất hiện
nghi vấn đáng ngờ.
Cũng không thiếu đồng sự tò mò xem xét Thập
Tam. Thập Tam mặc áo sơ mi màu chàm, áo trong màu tối, quần jeans giày
martin, lộ ra dáng người thon dài, mang theo khí chất vừa trẻ tuổi vừa
tuấn tú, nhu hòa mà lạnh nhạt. Khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính
là mái tóc dài của anh, chỉ tùy ý buộc một túm, nhưng rất đen bóng phiêu dật, để cho người ta nhớ tới quảng cáo dầu gội đầu.
Trong đội
không thiếu đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, còn có Lưu Húc Dương như ánh mặt
trời, nhưng luận ngoại hình thì vẫn thua Thập Tam. Nhiều nữ đồng sự vô
tình hữu ý liếc nhìn, Tiểu Vị cũng đưa điện thoại ra có ý đồ chụp ảnh,
chuẩn bị tung lên blog.
Thanh Vi biết rõ mọi người muốn gì, cũng
không giải thích gì thêm. Cô biết Thập Tam hiện tại đang khẩn trương.
Vốn là Thập Tam ngoài cô ra, người hai vật cũng không để vào lòng, người khác đánh giá đối xử với anh thế nào, anh cũng chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Nhưng hoạt động lần này, với tư cách là “người nhà” của
Thanh Vi, anh hiển nhhiên không thể biểu hiện như thế, chí ít cũng không thể làm Thanh Vi mất mặt. Cho nên anh vẫn cố gắng chuẩn bị, còn cố ý
hỏi qua nên đối xử với người cùng bàn thế nào.
Thanh Vi thấy anh
cẩn thận, đương nhiên càng quan tâm chăm sóc anh. Đưa cho anh một ít hạt dưa, cười nói: “ Phải đợi tiết mục xong mới ăn tối, ăn trước một chút
đi.”
Lưu Húc Dương nhìn thấy hai người chiếu cố lẫn nhau, rất hòa hợp ấm áp, xương quai hàm bạnh ra, nói: “Nhìn xem ! Ăn hạt dưa lại
giống trêu hoa ghẹo nguyệt như thế !” Tiểu Vị khinh bỉ nói: “Đó là nói
anh hả ? Người nào không biết đàn ông đội chúng ta ăn hạt dưa cũng dụ dỗ ong bướm, phụ nữ thì uống rượu để kéo bè đi đánh nhau.
Lời nói
cứng rắn, Triệu Quang Hoa và Đại Hải ngồi gần Lưu Húc Dương đều khí thế
nhìn qua, Tiểu Vị lại ngẩng cao đầu nói: “Tôi nói là đa số chứ không
phải toàn bộ. Ai không phục thì uống rượu chứng minh đi ?”
Chúng
nam lập tức ỉu xìu, Tiểu Vị trời sinh tửu lượng tốt, sau khi trải qua
“Rèn luyện”, đàn ông bình thường đều không uống thắng nổi cô.
Ngay lúc này, một đứa bé gập ghềnh đi tới cạnh bàn, đưa bàn tay nhỏ béo cầm
lấy một nắm kẹo đường. Thanh Vi thấy nó đáng yêu, liền ôm lên đùi cắn
hạt dưa cho nó, hỏi: “Cháu mấy tuổi rồi ? Tên là gì ?”
Thằng bé trả lời: “Cháu hơn hai tuổi, tên là Côn Côn.”
Thanh Vi lại nhịn không được hỏi: “Cháu là bé trai hay là bé gái vậy ?”
Lúc này thằng bé tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng nói: “Cháu có tiểu kê kê !” Sau đó ưỡn ngực ra vẻ đắc chí.
Mọi người trong bàn đều sững sờ, sau đó cười rộ lên.
Thập Tam mở to mắt, trên mặt thậm chí còn hơi ửng đỏ, sau đó mới khôi phục bình tĩnh, khẽ cong khóe miệng.