Anh Xã Già Nhà Em

Chương 55: Chương 55: Tiểu quỷ đương gia – hạ






“Nhị Bảo Nhi, chúng ta may mắn được nhìn suối phun từ miệng người!” Dựa vào cái gì, thằng nhóc dám cười em! Nguyền rủa nửa đêm chim chóc cậu ta đau không ngủ được!

“Miệng chú là miệng suối phun toàn năng…” Nhị Bảo Nhi nhà em mười phần tò mò nhìn chằm chằm vào cậu sinh viên kia, cũng vô cùng vô tội phối hợp với em nói một câu. Nói xong mặt câu sinh viên kia cũng tái luôn, xấu hổ đứng dậy bỏ đi.

“Chú miệng suối không để ý tới con, đi rồi…” Xin mọi người tha thứ cho thằng nhóc hiền lành vô tội nhà em, nó thật sự không có ác ý. Nhưng mà cậu sinh viên kia vẫn không nhịn được, chân như bôi mỡ, bối rối đi ra ngoài.

Đang lúc Nhị Bảo Nhi thuần khiết nhà em tìm câu trả lời, anh xã đi lại đây, không tránh được việc phải vừa giải thích vừa dẫn hai mẹ con em đến khoa nhi kiểm tra. Cũng may người khám không nhiều lắm, bọn em đợi một lúc rồi vào thẳng phòng khám.

Sau khi kiểm tra cho kết luận: Nhị Bảo Nhi chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần không nhiễm trùng là không có vấn đề gì. Chuyện có thế thôi, anh xã vẫn nhất quyết yêu cầu bác sĩ phải băng bó một chút cho Nhị Bảo Nhi nhà em, dù sao chuyện này với đàn ông mà nói cũng là chuyện quan trọng. Y tá cũng không chậm trễ, lúc băng bó cho Nhị Bảo Nhi còn rất trịnh trọng trịnh trọng! Đương nhiên, phải không để ý đến hai má hồng hồng của cô ấy! Rất buồn cười.

“Cậu bé, phải bảo vệ thật tốt con chim nhỏ nghe chưa!” Cô y tá băng bó xong vết thương của Nhị Bảo Nhi nhà em xong thì nhịn không được nắm nắm hai hòn bi thằng bé cười khích lệ với nó. Đáng tiếc, Nhị Bảo Nhi mới bốn tuổi, không hiểu phong tình, nên chỉ tủi thân gật gật đầu, lại bắt đầu có xu hướng chảy nước mắt. Tất cả y tá với bác sĩ trong phòng nhìn thấy cảnh này đều phải bật cười. Em không vui, thằng nhóc nhà em đã tủi thân như vậy rồi, các người còn cười cái lông à! Vẫn là anh xã em nhanh tay nhanh mắt, phát hiện sắc mặt em không tốt, liền ôm lấy Nhị Bảo Nhi mang theo em đi ra cửa bệnh viện.

Trải qua chuyện này xong, trong lúc đánh nhau, Đại Bảo Nhi nhà em không bao giờ dám “bắt” lấy “nhược điểm” của Nhị Bảo Nhi nữa. Mà ba đứa nhỏ nhà em đi trên con đường thiện chí sai lầm, nhất trí cho rằng chuyện hai vợ chồng ân ái chính là đang đánh nhau ở trên giường! Đại Bảo Nhi nhà em còn vô cùng thông minh tổng kết vấn đề từ thực tiễn: đánh nhau trên giường là chuyện không dễ dàng. Nhị Bảo Nhi còn rất có kiến giải giải thích: đó là vì giường rất êm, khó dùng lực. Trần Tư Nam âm thầm tự hỏi nửa ngày, cho ra một cái kết luận: “Con trai mà bắt nạt con gái ở trên giường là không có phong độ đàn ông!”

Những lời này đến có nghĩa bóng cả mà mấy đứa nhóc kia lúc nói ra còn rất nghiêm trang, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất thuần khiết. Bộ mặt trâu ngựa bên trong của em thật không bằng…, em rốt cục cảm nhận được chuyện thân là cha mẹ đối mắt với con mình thật là bất đắc dĩ. Đây có chăng là sự khác biệt trong truyền thuyết a…

Bây giờ em cũng hối hối hận lúc đó đã không giải thích rõ ràng cho chúng nó, kỳ thật loại chuyện con trai bắt nạt con gái này là chuyện hằng ngày không thể thiếu trong cuộc sống. Bằng không, đống tiểu quỷ chúng bay từ chỗ nào chui ra? Trong lúc giãy chết, em cùng anh xã vẫn đang bị đống tiểu quỷ tự mình chế tạo ra vây công. Em vấn đang bấn, làm thế nào để trảo lời vấn đề của con trai cả thì anh xã đã bày ra bộ mặt quan tài lạnh như băng nói:

“Tất cả đi ngủ! Bố đếm ba hai một, đếm xong còn đứa nào ở trong này, ngày mai chúng ta tính sổ.”

Vì thế, anh xã vừa mở miệng đếm ba, ba đứa ranh con nhà em đều biến mất dạng. Ngay cả Nhị Bảo Nhi bình thường đi xiêu xiêu vẹo vẹo cũng học tập anh xã sấm rền gió cuốn.

“Đi dỗ bọ nó đi.” Mắt thấy bọn nó biến mất xong, anh xã còn lưu luyến nhéo em vài cái, hôn thêm một lúc mới buông.

“Vậy thằng nhóc này làm sao bây giờ? Ai dỗ nó đây?” Em dùng chân cọ cọ chú em nhà em, thằng nhóc đó vẫn còn rất phấn khích.

“Em đi một lúc rồi về, ngoan ngoãn dỗ nó!” Anh xã lại rất xấu xa cắn em một cải rồi mới quan tâm đến quần áo của em, anh còn rất biết điều, tỉ mỉ cái cúc thật nghiêm chỉnh.

“Tiểu Nam Tử, dìu trẫm đi đại tiện!” Em nhìn anh xã rất thành thật hầu hạ em mặc quần áo, nhịn không được chọc một trận, “Nhanh đi dỗ mấy đứa nhỏ đi!” Này thì anh xã thích sĩ diện! Hứ! Chờ đấy! Hôm nay cô nương ngủ cùng bọn nhỏ! Em nói giỡn ah…

Nhìn đi? Ở nhà em, anh xã đóng vai cây gậy không ai yêu, em sắm vai mứt táo đáng yêu ngọt ngào ~~

Em mặc quần áo đi thẳng vào phòng Trần Tư Nam, không cần đoán, chắc chắn ba đứa nhỏ đang bàn nhau xem làm thế nào để trả thù anh xã già nhà em!

Quả nhiên, em vừa lén lút mở cửa vừa thấy ba cái đầu của ba đứa nhóc bướng bỉnh nhà em đang chụm vào một chỗ, không biết thì thầm cái gì.

“Đúng! Nhất định phải cứu mẹ ra!” Đại Bảo Nhi đột nhiên kích động tuôn ra một câu, nắm nay béo mập còn giơ cao lên huơ huơ trong không trung.

“Các con đang làm gì đấy! Mít tinh bất hợp pháp hả?” Không cần giải thích, ba đứa nhóc nhà em hiểu mít tinh bất hợp pháp là gì. Dạ vâng, bọn nhóc dưới sự dạy dỗ của em hiểu được rất nhiều những từ ngữ vớ vẩn thượng vàng hạ cám. Cũng không biết đấy là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

“Mẹ ~~ mẹ lại bị bố bắt nạt? Có đau không? Để con thổi thổi cho mẹ!” Đại Bảo Nhi nhà em là người đầu tiên phản ứng, thò cái chân ngắn ngủn từ giường nhảy xuống, kết quả vướng phải cái chăn, thiếu chút nữa là đầu hướng đất rồi! Em ba bước cũng thành hai bước chạy qua, nhưng vẫn không kịp, may mà con trai cả nhà em phản ứng nhanh, ôm con bé xoay người trở lại, cuối cùng cả hái đứa ngã nằm trên giường, ngăn cản một màn bi kịch. Mẹ ngoao nha! Thằng nhãi con, tưởng con bé đang bay chắc? Chân con bén còn chẳng dài đến 30cm!

“Đại Bảo Nhi, sau này không được hấp tấp như vậy nữa nghe chưa, chúng ta phải giống như công chúa đó!” Em ôm hai thằng nhóc đang hoảng sợ vào lòng vuối ve vài ái, tiện thể ai ủi trái tim yếu ớt của em.

“Dạ! Vậy anh chính là kỵ sĩ của con!” Đại Bảo Nhi vô cùng thuần khiết dùng đôi mắt nai con nhìn em.

“…” Đây là loạn cái gì luân a…

“Con phải làm hoàng tử! Cứu mẹ ra khỏi tay ác ma hắc long!” Đôi mắt Trần Tư Nam cũng hết sức vô tội.

“…” Cái này.. cũng là… cái kia chứ?!

“Con là hoàng tử bé, tìm một đóa hoa hồng duy nhất…*” Nhị Bảo Nhi nhà em nhìn thế sao lại càng nhu nhược? Chí hướng của của con… cũng rất giống kiểu người kia đi?

*Cái này đã ai đọc Hoàng tử bé của Antoine de Saint-Exupéry thì biết nhé. Đó là bông hoa của hoàng tử trồng ở trên hành tinh của cậu. Truyện đọc hay lắm!

Bị lời nói vô tội của ba đứa nhỏ công kích, em vô lực lừa ba đứa nó, vừa rồi em với anh xã là đang chơi trò chơi, không phải đánh nhau, cho nên chúng nó cũng không cần kỳ thị bố chúng nó.

“Nhưng mà trò chơi này chỉ có thể hai vợ chồng chơi với nhau được thôi! Chờ đến lúc mấy đứa lớn thì tự chơi với ông xã, bà xã của mấy đứa nghe chưa!” Ngàn vạn lần đừng bắt chước nghe chưa!

Cuối cùng em cũng rất thành công lừa được ba đứa nhỏ, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Em lại điên cuồng chạy về phòng dỗ dành chú em nhà em. Còn hơn cả dỗ mấy đứa, em càng thích dỗ chú em nhà em hơn. Nhân chi sơ, tính bản sắc! (nội dung phía dưới đầy tính cua đồng ~~ đứng đánh ta – lời tác giả)

Chờ em trấn an xong xuôi chú em, đang mơ mơ màng màng cọ cọ vào người anh xã thì chợt nhớ đến một câu. Đứa nào bảo em bị anh xã bắt nạt?!! Chẳng lẽ bọn nó nhìn thấy rồi!!

“Lại chọc chọc gì nữa? Tiểu nha đầu còn sức?” Anh xã vốn đã muốn yên tĩnh lại đặt em ở trong lòng anh, xoa nắn ngực em, không cho em nhúc nhích.

Em phải hạ quyết tâm thật lớn mới đẩy được anh xã hóa sói đang hôn tới tấp lên người em, rồi mới thuật lại những gì Đại Bảo Nhi nói.

“Về sau nhớ khóa cửa là được rồi!” Anh xã già háo sắc, anh nói xong thì cũng phải để em có cơ hội nói chưa hả? Đừng lấp miệng em thế chứ!! Được rồi, chú em nhà em quả thực không dễ mà dỗ cho vui được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.