―Hey! Mật Nhi!
Giang Chấn Vũ cười chào cô trong khi cô còn đang đứng đờ trước cửa.
―Tôi tới tìm Thư Nhi!.
Rồi anh định bước vào nhà đúng lúc cô bừng tỉnh giơ tay chắn ngang.
―Anh nói ngày mai anh mới đến mà!
Anh tỏ vẻ kinh ngạc:
―Sao cô biết?
Cô trả lời ngay:
―Thư Nhi nói với tôi!
―Tôi có việc tình cờ đi ngang qua nên muốn gặp cô ấy!
Anh bước qua bên phải để vào trong, cô lập tức bước qua ngáng đường. Anh
bước qua trái cô cũng bước qua trái không cho anh vào, vì sợ anh phát hiện
trong nhà có đàn ông cho dù đó là ―gay kín.
―Thư Nhi không có nhà!. Cô trả lời.
―Khuya thế này cô ấy còn đi đâu?
―Nó… Mắt Mật Nhi liếc qua liếc lại rồi nói đại một lý do. ―À, mẹ có việc
nhờ nó làm.
―Còn cô thì sao?
―Tôi… ở đây trông nhà cho nó
―Cô nói cô ở đây coi nhà cho cô ấy, còn cô ấy lại tới nhà mẹ cô.
―…Đúng vậy đấy!. Nghe cũng kỳ thật nhưng lúc này cô chẳng nghĩ ra được
lý do nào hay ho hơn, lưng cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
―Được rồi! Vậy tôi không làm phiền nữa!
Phù! May thật! Cuối cùng cũng xong!
Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi đóng cửa lại nhìn anh chàng đứng sau lưng đang
chíu tia chỉ trích trong mắt vào cô. Cô biết Sammy muốn nói gì nên nói
ngay:
―Anh! Không sao đâu mà!
―Em định một mình đóng hai vai đến lúc nào đây? Sẽ có lúc anh ấy thấy lạ.
Khi An Mật Nhi xuất hiện thì không thấy An Thư Nhi, còn khi thấy An Thư
Nhi lại không tìm được An Mật Nhi.
―Không phát hiện được đâu!. Cô tự tin trả lời. ―Anh ấy sắp đi Nhật rồi. Em
tiếp tục đóng hai vai cỡ một tháng nữa thôi. Sau này tóc em dài ra rồi sẽ đi
Nhật gặp anh ấy!
―Em đừng dùng tên giả nữa! Em muốn lừa anh ấy cả đời ư? Trước sau gì
cũng biết hai người là cùng một người, còn nếu giả sử không phát hiện ra,
em cứ dùng tên giả mãi rồi đợi tới ngày cả hai kết hôn mới đưa chứng minh
thư cho anh ấy?
Những lời Sammy nói là điều mà cô sợ nhất nhưng vẫn luôn trốn tránh, càng
dối trá càng sợ và càng không thể nói ra sự thật.
Những điều đó không phải là cô chưa từng nghĩ tới chỉ là cô luôn tự nhủ ―tới
đâu tới.
―Biết đâu sau này bọn em sẽ chia tay.
―Trời!. Câu trả lời của cô khiến Sammy buồn cười. ―An Mật Nhi thông
minh mà anh biết chạy đâu mất rồi, nói chuyện chia tay mà mặt bí xị như cái
bánh đa ngâm nước, định lừa người ta à?
―Có ư?. Cô mờ mịt hỏi.
―Có!. Anh cho cô đáp án.
An Mật Nhi nhìn anh một lúc lâu, bừng tỉnh rồi tự hỏi lòng mình, sau đó
cuống cuồng:
―Trời ơi! Em biết phải làm gì bây giờ hả anh?
―Mật Nhi!
―Em tuyệt đối không thể nói cho anh ấy biết sự thật. Bởi vì em rất hiểu anh
ấy. Nếu anh ấy biết chắc chắn anh ấy sẽ nổi điên
Đúng như cô phán đoán đúng chỉ có điều Giang Chấn Vũ đã phát điên từ lúc
nào và đang dùng cách của anh để trút giận.
Điện thoại phát nhạc chuông, cô rút ra nhìn vào màn hình. Giang Chấn Vũ
đang gọi. Cô liền giơ tay lên ra hiệu Sammy đừng nói gì rồi đi nhanh vào
góc phòng để nghe điện thoại.
Cô ấn nút, nói giọng mềm mại dịu dàng của Thư Nhi.
―A lô? Anh hả? Cô nũng nịu trong điện thoại như các cô gái thường thế.
―Hi! Em cũng rất nhớ anh!. Cô cười khẽ.
―Không sao đâu! Em chưa ngủ. Em muốn nói chuyện với anh mà!. Cô cong
môi nói, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.
―Sao ạ?. Cô chợt đờ người, còn tưởng mình đang nghe nhầm.
Từng câu từng chữ được nói lại một lần nữa.
―Anh đang ở ngoài khu chung cư. Em xuống đi!
Bụp!
Điện thoại bị ngắt. Mặt An Mật Nhi đen thui.
Ác mộng! Cô đang nằm mơ thấy ác mộng.
Sau đó, An Mật Nhi dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về khu chung cư.
Thảm thương cho cô là khuya lắc thế này ba chị chuyên gia không chịu tới
trang điểm làm tóc cho dù cô có ba hoa chích chòe đủ lý do, và càng thảm
hơn nữa là không gọi được cho Giang Chấn Vũ vì anh đã tắt máy.
Cô chạy như bay về nhà. Cái khó ló cái khôn, cuối cùng cô cũng nghĩ ra
được một cách, nhưng cách này phải có sự giúp đỡ của một người và người
đó không ai khác chính là mẹ của cô.
Trước tiên, cô nhờ mẹ xuống gọi Giang Chấn Vũ vào nhà chờ cô có như vậy
cô mới thừa cơ lúc mẹ đang nói chuyện với anh lẻn vào nhà đi nhanh tới
phòng tắm.
Giống như đang đóng phim ―Nhiệm vụ bất khả thi, cô ra ám hiệu với mẹ
sau đó đi vào phòng tắm, cũng đúng lúc mẹ cô đang bật tivi lớn tiếng để cô
thuận lợi nhảy vào trong, vặn nước xối xả như đang tắm.
Bước tiếp theo mới là lúc quan trọng nhất vì đã đến lúc phải ra mặt.
―Hi! Anh!
Giang Chấn Vũ đang ngồi trên ghế nệm nói chuyện rất vui vẻ với cô Mĩ Lị
quay đầu lại, mất hồn.
Trước mặt anh là một cô nàng mặc đồ ngủ, đầu quấn khăn như Alađanh, mặt
phết một lớp màu xanh bơ chỉ để lộ hai mắt, cười với anh.
―Ngại ghê! Em có thói quen tắm xong sẽ làm mặt nạ dưỡng da. Dọa anh sợ
rồi. Hi!. Cô nũng nịu nói, còn làm bộ yểu điệu. Quấn khăn che mái tóc
ngắn cũn cỡn, trét lớp mặt nạ lên mặt là cách để gạt được anh mà không phải
trang điểm này kia nọ.
Giang Chấn Vũ nhìn cô rất muốn bật cười nhưng lại thôi. Cô rất ―cố gắng
để lừa anh tới cùng. Nhưng anh không thể không phục khả năng ―tùy cơ ứng
biến khá thông minh của cô.
Tính từ lúc anh gọi điện thoại cho tới khi cô xuất hiện không quá nửa tiếng
đồng hồ. Chắc chắc cô nàng đã chạy như bay về nhà rồi chui vào trong
phòng tắm. Lúc nãy anh biết nhưng làm ngơ và cười thầm chờ xem cô ―diễn
trò.
Cô có thể nghĩ ra chiêu quấn khăn và phết mặt nạ dưỡng da khiến anh phải
phục cô luôn nhưng phục không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho cô.
―Anh chỉ muốn gặp em. Giờ em ngủ sớm đi!.
Anh đứng dậy, chuẩn bị ra về.
―Hả? Anh về ạ?. Cô ngạc nhiên hỏi. Hai người mới nói chuyện có mấy câu
sao anh đã vội về. Cô còn đang nghĩ bước tiếp theo để đối phó với anh.
Anh nhìn cô thật lâu rồi đưa tay vuốt ve cánh tay mịn màng nhưng chợt nghĩ
đến việc cô lừa anh, ánh mắt anh không còn ấm áp nữa, và cũng rụt tay lại.
―Ừ! Anh về đây! Chúc em ngủ ngon!. Anh nói nhỏ với cô rồi quay lại chúc
mẹ cô sau đó đi ra cửa.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại, An Mật Nhi mới thở phào ngồi xụi lơ xuống
ghế.
―Phù! Nguy hiểm quá!
An Mĩ Lị khóa cửa, quay lại chống nạnh quát con gái:
―Con thấy chưa? Cho đáng đời! Mẹ nói không nghe!
―Con cóc sợ!. Cô lẩm bẩm chắc mẩm. Nhưng đến tận bây giờ tim cô vẫn
còn đập thình thịch vì run. Mặc kệ gà mẹ la lối, cô bay vào phòng tắm rửa
lớp mặt nạ.
Liệu cô cóc sợ được bao lâu? Chính cô cũng không biết. Nhưng không lâu
sau đó cô đã tìm được đáp án, vấn đề của cô không còn là một vấn đề nhỏ
nữa mà cực cực lớn.
Ngày qua ngày cô phải sống trong căng thẳng vì sợ bị phát giác. Buổi sáng,
Giang Chấn Vũ tới Studio nói với An Mật Nhi rằng anh sẽ tới Shop áo cưới
tìm An Thư Nhi làm cô phải bỏ Studio cho nhân viên chạy cấp tốc tới cửa
hàng áo cưới.
Có lần hai người đang hẹn hò, anh chợt cầm điện thoại lên nói gọi ―chị gái
tới, thế là cô phải tìm cớ lỉnh vào trong WC bật điện thoại lên trả lời qua quít
không có thời gian, rồi mới về lại bàn cười toe như không có chuyện gì.
Lần khác trong vai An Mật Nhi, cô đi cùng với anh, anh chợt đề nghị cả hai
tới Shop áo cưới tìm An Thư Nhi, cô sợ quá phải chụp điện thoại gọi ngay
cho Sammy nhờ anh hỗ trợ nói đại một lý do.
Hết lần này tới lần khác làm tim cô nhảy lên nhảy xuống, tâm trạng lúc nào
cũng nơm nớp lo sợ.
―Trời ơi! Nếu còn tiếp tục như thế này chắc em bị đứt dây thần kinh rồi chết
luôn quá!
An Mật Nhi nằm dài trên ghế nệm than trời.
―Tự làm tự chịu, cấm có than!. Sammy đẩy chân cô xuống, ngồi xuống ghế.
Cả người anh nghiêm trang như nam tước quý tộc.
―Anh đừng rầy em nữa mà. Ở nhà em bị mẹ la lối om xòm điếc hết cả tai rồi
đây. Nếu anh muốn cứu em thì mau nghĩ cách đi! Ok? Ok?
―Chỉ có một cách. Là em tự thú đi!
An Mật Nhi liếc mắt:
―Anh nói em đi tự thú với anh ấy khác nào anh giết em?
―Anh nói thật!
―…
―Mật Nhi!. Anh gầm giọng.
―Thế anh có dám nói với bố mẹ anh là gay không?. Cô tức giận cãi lại.
―Nói là anh chỉ muốn kết hôn với người đồng tính. Nếu anh dám thì em cũng
dám nói!
Sammy chột dạ tránh ánh mắt cô:
―Không giống chuyện của anh!
―Anh à, sao lại không giống chứ? Nói cho anh biết nhé. Áp lực và tâm lý sợ
hãi của anh. Chỉ ngón tay vào anh rồi chỉ sang cô. ―…và em giống nhau.
Có khác là bố mẹ anh là bố mẹ anh cho dù có chuyện gì cũng sẽ không từ
anh còn em với anh Vũ, một khi mà anh ấy biết được sự thật chắc chắn sẽ
khinh bỉ em. Vậy nên em không dám nói.
Sammy nhìn Mật Nhi thật lâu. Chính anh cũng đang khổ sở vật vã với sự
thật mà anh giấu diếm năm năm nay.
Cả anh và cô đều không hẹn mà cùng thở hắt ra.
―Hỡi thế gian tình là chi? Tại sao lại khó khăn thế này? Anh cũng muốn yêu
con gái lắm chứ nhưng anh chỉ có cảm giác với đàn ông…. Thế có khổ
không?
―Em mới thảm. Khó khăn lắm mới yêu và được yêu. Em là con gái mà vẫn
phải giả thành mỹ nhân. Em từng hy vọng mình là con trai đấy!.
Mắt Sammy sáng rỡ:
―Nếu em là con trai. Anh sẽ yêu em liền!
An Mật Nhi đột ngột nghĩ ra một ý tưởng:
―Nếu em bị ế, hay là em lấy anh nhỉ? Đây là cách để thỏa lòng bố mẹ hai
bên. Anh sẽ tiếp tục đi yêu các anh gay, còn em sẽ chẳng bị đau khổ vì tình
yêu như thế này, cả đời có thể ―ôm máy ảnh đi khắp nơi.
―Woa! Ý hay! Sammy bật ngón tay.
―À, hai anh em mình cũng là tri kỷ của nhau nữa. Kết hôn đâu cần phải dựa
trên nền tảng tình yêu phải không anh. Hôn nhân cũng có nhiều dạng. Yêu
làm gì cho khổ anh hơ?
Sammy cười nói:
―Nếu hai ta kết hôn đúng là đẹp cả đôi đường, không những giải quyết được
vấn đề của cả hai mà còn là bạn hữu cả đời trên danh nghĩa vợ chồng, quá
chuẩn!
―Đúng thế đúng thế! Anh đẹp trai thế này chừng đi cùng em tới các bữa tiệc
hay họp mặt sẽ khiến các cô bạn của em phải trầm trồ: ―Ồ chồng cậu bảnh
thế chứ không chê cười em bị ế, ha ha!
―Chính xáccc! Có một bà xã như em ở bên cạnh, anh cũng thoải mái đi gặp
―tình yêu mà không bị nghi ngờ anh là gay.
Hai người càng nói càng hào hứng. Cô và Sammy vốn dĩ đã rất thân thiết
nên chẳng có gì phải kiêng kị. Hai người vui vẻ tập tành làm một đôi vợ
chồng son.
An Mật Nhi ngồi luôn trên đùi Sammy, hai tay đặt lên vai anh làm bộ nũng
nịu mà cô hay học được của các cô nàng người mẫu khi ngồi bên bạn trai.
Sammy cũng tỏ vẻ đàn ông phong độ ôm eo bà xã làm cô cười vang nhà.
Hai người cười đùa bên nhau không hề biết ngoài cửa có một người đứng
trừng mắt nhìn vào trong.
Giang Chấn Vũ mặt đen thui như bị sét đánh. Anh còn không tin vào cảnh
trước mắt.
―Ủa! A Vũ!. Nhận ra có người đứng ở cửa, quay lại thấy Giang Chấn Vũ,
cô vui vẻ vẫy tay vì hiện tại cô là An Mật Nhi nên thân thiện với anh như
anh em, không biết sắp có bão ―giật.
Giang Chấn Vũ rất giận, lửa giận tích tụ bấy lâu trong lồng ngực bốc lên
ngùn ngụt.
―Đồ… lẳng lơ!
―Cái gì?. Cô ngạc nhiên.
―Tôi nói em là loại con gái lẳng lơ!
Anh nổi cáu. Cô không những đùa bỡn anh lại còn ngồi trên đùi gã đàn ông
khác. Hóa ra cô bắt cá hai tay. Cơn ghen làm mọi tức giận trong anh sôi
sùng sục.
An Mật Nhi hết hồn vì ánh mắt như nảy lửa của anh sau đó mới tỉnh ra:
―Tại sao anh lại mắng tôi? Còn mắng tôi là gái lẳng lơ?
―Em quen tôi mà ngồi trên đùi thằng cha ẻo lả này sao? Em không nhìn lại
mình đi à?
Cô cứng đờ cả người, nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cũng hiểu ra.
―Anh..!
―Chờ chút. Đừng có tưởng tôi là người nước ngoài nghe không hiểu tiếng
Trung. Tôi biết ẻo lả có nghĩa là gì. Tuy tôi không cao to đẹp trai như anh
nhưng tôi không phải mấy thằng ẻo lả. Anh đừng sỉ nhục người khác như
thế!.
Sammy là gay nhưng anh không thích bị người khác nói mình ―bóng hay
―ẻo. Anh cũng có cá tính, có phong cách riêng, không có chuyện bị người
khác sỉ nhục như thế.
Giang Chấn Vũ bước tới nắm áo Sammy trừng mắt:
―Mày là thằng chết tiệt!
Sammy nhắm mắt hít vào thật sâu biết thế nào mình cũng sẽ bị ăn đấm
nhưng ngay sau đó An Mật Nhi đã chắn cho anh.
Tay cô chụp được cú đấm của Giang Chấn Vũ, nhìn anh bằng đôi mắt hừng
hực lửa.
Giang Chấn Vũ sững sờ. Cô vì thằng đàn ông này mà dám cản anh, cơn giận
trong lòng anh càng bùng lên dữ dội. Rồi anh nghe cô hỏi:
―Anh biết từ trước rồi phải không?
Anh ngẩn ra, chưa kịp hiểu nghĩa đằng sau câu hỏi của cô thì cô lại hỏi tiếp:
―Anh đã biết tôi là An Thư Nhi?
Cơn giận đã khiến anh không làm chủ được bản thân. Nhìn mặt cô dần lạnh
băng, lòng anh cũng nguôi dần nhưng nghĩ lại rõ ràng cô lừa anh trước
không có gì phải áy náy, hắng giọng nói:
―Đúng! Tôi biết lâu rồi!
Cô liếc mắt:
―Do vậy mà anh trả đũa tôi?
Mặt cô càng lúc càng khó coi. Giang Chấn Vũ dù gì cũng là đàn ông con
trai, là người dám làm dám chịu huống hồ kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Ăn miếng phải trả miếng.
―Em tính làm gì tôi? Chính em lừa tôi trước!. Anh dõng dạc nói.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra tất cả. Cô lúc nào cũng nơp nớp lo sợ bị anh phát
hiện, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, buổi tối còn nằm mơ thấy
ác mộng. Hóa ra đều tại anh. Anh biết rồi mà không nói, còn cố ý trả đũa cô.
―Ồ… hóa ra là thế!. Cô gật đầu, mỉm cười tự giễu mình.
Nụ cười không đúng lúc của cô khiến cho anh cảm giác sắp có bão nổi lên.
Cô cười và còn trừng mắt nhìn anh.
―Em muốn gì?. Anh lùi lại. Cảnh này khá quen thuộc.
―Tôi còn chưa định làm gì sao anh phải sợ?
Anh lắp bắp nói:
―Anh… nói trước với em. Không được động thủ…
―Shit! Hôm nay tôi không biến anh thành đầu heo tôi không phải là con gái!
Giang Chấn Vũ cứng họng nhìn cô nàng đùng đùng tức giận lao tới, ngay cả
đỡ đòn cũng không được, bị cô đốn ngã xuống nền nhà, còn giơ chân đè lên
bụng.
―Bỏ cái chân em ra!
―Không bỏ đấy, làm gì được nhau?. Vừa nói vừa đấm đá túi bụi.
Bàn ghế do hai người quần nhau mà lật đổ nháo nhào. Sammy đứng trơ mắt
nhìn hai người. Anh không hề biết rằng đừng nên can vì…
―Này! Hai người dừng lại đi… Anh lao tới tách hai người ra kết quả bị đẩy
một cú cắm đầu.
Đây là chiến tranh giữa hai người đang yêu. Càng yêu nhau lúc giận nhau
càng dữ dội.
Trong hai cách kìm nén cơn giận và vung tay đánh trả, Giang Chấn Vũ chọn
cách thứ nhất vì anh không muốn làm cô bị thương, nếu cô đau anh sẽ rất
đau lòng.
―Em! Đừng đánh nữa! Dừng tay lại! Á!
―Cho anh chết! Chết nè! Chết nè!
Và cô lại một lần nữa đánh nhau với Giang Chấn Vũ, gây bao thương tích
trên mặt anh.
Sau lần đó, cả anh và cô đều không liên lạc với nhau. Hai người tuyên bố
―chiến tranh lạnh. Việc hợp tác giữa cả hai tuy không bị hủy nhưng tạm
thời bị đình lại.
Cô thừa nhận lúc đó cô quá nóng nảy không ra con gái nhưng anh trả đũa cô
lâu như thế khiến cô không thể không đánh anh một trận cho bõ tức.
Mặc dù vậy, nói là đánh nhau nhưng anh lại không hề đánh trả, để một mình
cô đấm đá túi bụi.
―Con không định đi Nhật với mẹ à?. An Mĩ Lị vừa xếp quần áo vào valy
vừa hỏi.
An Mật Nhi đút tay túi quần dựa cửa nói:
―Con không muốn làm kỳ đà cản mũi mẹ và chú Trần đâu!
Trần Thông Dương cuối cùng cũng có được trái tim của người đẹp. Ông
muốn mẹ cô đi cùng ông đến Nhật và mẹ đã đồng ý ngay.
Nhìn mẹ hớn hở chuẩn bị hành lý mà ngưỡng mộ. Mẹ đã năm mươi hai tuổi
rồi mà vẫn có thể vui vẻ tìm kiếm tình yêu đích thực.
Cô rất muốn hỏi mẹ về Vũ nhưng lại thôi.
―Nếu nhớ mẹ, con bay đến Nhật gặp mẹ nhé!. An Mĩ Lị cười nói.
―Con không phải con nít. Mẹ không ở đây, cuối cùng cũng trả lại cho con
không gian yên tĩnh.
―Con bất hiếu!. An Mị Lị quát.
―Con đang hiếu thảo với mẹ mà. Tạo cho mẹ cơ hội được ở bên người yêu
không phải sao ạ?
―Chỉ cần con kết hôn là được rồi! Con bé kia, định chiến tranh lạnh với A
Vũ tới chừng nào đây?
Cô nghe mẹ nói liền nổi cáu:
―Con mặc kệ anh ấy!
―Con lừa nó. Nó dạy cho con một bài học. Không ai nợ ai. Đừng có đỏng
đảnh.
―Con không thèm đỏng đảnh với anh ấy!. Cô phản bác. ―Rõ ràng anh ấy
quá đáng!
An Mĩ Lị lắc đầu:
―Mẹ nghĩ hai đứa cứng đầu y như nhau. Rõ ràng yêu người kia mà lại cãi
nhau, đánh nhau tơi bời như mấy đứa con nít lớp một.
An Mật Nhi im bặt. Lúc đó cô cũng không cố ý đánh nhau với anh, chỉ tại
giận quá mất khôn. Giờ chuyện tình yêu của cả hai mới rối ren như thế này.
Nhưng nếu anh không xin lỗi cô trước thì cô cũng không bao giờ giơ cờ
trắng đầu hàng trước đâu… Vả lại…Biết đâu anh không còn yêu cô nhiều
như trước…
Đó cũng chính là lý do cô không dám tới gặp anh. Cô sợ phải đối mặt với
chuyện đó. Tâm trạng cô rất chán. Đã dặn lòng không được nghĩ đến anh
bao lần rồi.
―Con nên nói chuyện nghiêm túc với A Vũ. An Mĩ Lị nói. Chỉ cần nhìn vào
mắt con gái là bà hiểu cô đang nghĩ gì.
An Mật Nhi mở to mắt:
―Còn gì để nói với nhau nữa ạ. Đánh cũng đã đánh rồi. Anh ấy chắc chắn
đang hận con đến chết.
―Không tới mức đó đâu con!
An Mĩ Lị cười bí hiểm. Có một chuyện bà không nên nói với con bé này,
trước sau gì nó cũng sẽ biết.
―Không đi Nhật với mẹ, vậy tiễn mẹ chứ nhỉ?
―Mẹ có chú Trần tới đón, còn cần gì con đưa mẹ ra sân bay nữa. Chúc mẹ đi
chơi vui vẻ!
Thật ra, cô sợ phải đối mặt với Giang Chấn Vũ. Cô sợ khi phải nhìn vào đôi
mắt giận dữ chồng chất oán hận của anh. Nếu như thế cô sẽ đau lòng lắm
nên cô lựa chọn cách tránh né.
―Con định đi đâu?
―Con sẽ đi chụp ảnh!.
Cách tốt nhất để lấy lại thăng bằng trong lúc này là vác máy ảnh tới những
nơi có phong cảnh hữu tình và thơ mộng. Hôm nay Giang Chấn Vũ sẽ lên
máy bay để đến Nhật. Có lẽ cô sẽ không được gặp anh trong khoảng thời
gian dài. Cô cũng đã lên cho mình một kế hoạch nghỉ dài hạn để lấy lại tâm
trạng vui vẻ trước đây.
Sau khi tạm biệt mẹ, cô quay trở lại căn hộ, xếp những đồ dùng cần thiết vào
balo. Cô cần ra ngoài trời hít thở không khí trong lòng và chụp vài bộ ảnh,
tạm gạt mọi rắc rối trong cuộc sống qua một bên, đi du lịch một chuyến.
An Mật Nhi rảo bước trên phố, đưa máy ảnh chụp cảnh phố xá tấp nập.
Trong ống kính bất chợt hiện ra một bóng dáng cao to quen thuộc khiến cô
giật nảy mình.
Giang Chấn Vũ đang đứng cách cô không xa. Cô không ngờ lại gặp anh cứ
như hai người là ―oan gia ngõ hẹp gặp nhau vậy. Anh nổi bật giữa những
người đi đường, đẹp trai, phong độ làm cho trái tim cô đập loạn nhịp.
Mặt anh không vui, lại còn dán một miếng urgo nhắc cô nhớ lại lần đánh lộn
cách đây không lâu.
Anh tìm cô để cãi nhau ư?
Cô bỏ máy ảnh vào trong balo, quay người định bỏ chạy thì Giang Chấn Vũ
đã đuổi theo sau.
―Em!
Cô vẫn đi như chạy, không quay đầu lại.
―Em! Anh đang gọi em!
―Gọi em làm gì?
―Sao vừa nhìn thấy anh em lại quay đầu bỏ đi.
Không đi sao được. Vì cô không muốn lại phải cãi nhau với anh. Lần trước
đánh lộn là quá đủ.
―Em nói gì đi. Rõ ràng chính em lừa dối anh trước!
Đúng là anh tới tìm cô để cãi nhau. Thế mà cô còn ôm hy vọng anh sẽ xin lỗi
cô. Tức thật đấy!
―Chúng mình hòa nhau đi!. Cô nói.
―Hòa à? Em tưởng chỉ cần em nói chúng mình hòa nhau là bỏ qua mọi
chuyện được sao? Cái tội dối trá của em không thể cho qua được.
Cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Anh là đồ đáng ghét! Cô đã muốn bỏ
qua cho anh nhưng anh lại định bóc mã cô.
Nếu trước đây bất kỳ tên đàn ông nào đối xử với cô như thế này chắc chắn
cô sẽ đánh cho gã ta tơi tả nhưng đứng trước mặt anh, cô không thể làm gì
được trước ánh mắt anh, gương mặt anh, những lời anh nói. Tất cả giống
như thứ vũ khí sắc bén chém cô vài đao.
Cô cắn răng nói giọng lạnh lẽo nhất có thể:
―Thế anh muốn gì đây?
Giang Chấn Vũ đang định nói thì bên tai vang vang tiếng gào thét của một
đám con gái.
―Á Á Á Á! Giang Chấn Vũ kìa!
―Woa!~
Không ngờ ở đây lại xuất hiện một nhóm các cô gái thần tượng anh. Thấy
tình thế có vẻ không ổn, anh liền nắm tay cô kéo đi.
―Chúng mình đi chỗ khác nói chuyện!
Cô không vùng ra mà chỉ mải nhìn vào cái nắm tay của anh, lòng thấy ấp áp.
Thấy thần tượng muốn bỏ chạy, đám con gái đó hiển nhiên không bỏ qua
chạy đuổi theo sau hét ầm lên:
―Anh Vũ!
―Anh Vũ chờ bọn em với!
Bị đám con gái đuổi theo như thế này Giang Chấn Vũ thấy không quen.
Những người đi đường bắt đầu nhìn anh chằm chằm.
―Xin lỗi các em! Anh không thích đứng gần con gái!
Mấy cô nàng đó chí chóe như hổ báo, còn túm tóc níu áo không cho anh đi,
anh đành phải quay lại nói một câu.
―Như thế không công bằng. Chị ấy chẳng phải cũng là con gái đấy thôi. Sao
anh Vũ lại cho chị ấy được ngoại lệ đi cùng anh?. Một cô fan cuồng chỉ tay
vào mặt An Mật Nhi tỏ vẻ không phục.
Lòng cô râm ran. Anh… anh cho cô được ngoại lệ?
Một người phản đối, tất cả những người khác cũng la lối theo.
―Không công bằng chút nào!
―Anh không công bằng với tụi em!
Đối mặt với các fan cuồng thật đáng sợ. An Mật Nhi đổ mồ hôi trước vô số
ánh mắt nhìn cô đầy ghen ghét.
Một cánh tay bất ngờ khoác qua vai cô, ôm cô dựa vào anh.
Cô ngạc nhiên nhìn cánh tay đang gác trên vai mình lại ngẩng đầu nhìn anh
cao lớn đẹp trai ngời ngời giống như mình đồng da sắc vững chãi khiến cô
giật mình.
Giang Chấn Vũ quát to:
―Im ngay!
Câu nói của anh quả nhiên đánh động tới các fangirls, họ im lặng ngay. Anh
lên tiếng giải thích:
―Cô ấy làm sao giống được chứ!
Trống ngực An Mật Nhi đập thình thịch. Anh nói cô sao giống được chứ…
Ý anh là gì? Hay là… anh…
Giang Chấn Vũ liếc mắt nhìn các fan-girl của anh rồi chỉ tay vào cô:
―Các em nhìn kỹ đi. Cô ấy có chỗ nào giống con gái không? Y chang con
trai!
Mặt An Mật Nhi đen thui. Dám nói cô không giống con gái. Tên Vương Bát
Đản này…
Cô nhăn mặt… Cô không tức giận, không tức giận, không tức giận đâu…
Bởi gì cô đang tức sôi cả ruột gan lên rồi đây!
―Buông ra!.
Cô gạt mạnh tay anh ra, quay người bỏ đi thật nhanh.
Giang Chấn Vũ vội đuổi theo sau.
―Em!
Cô vẫn bước nhanh về phía trước, không quan tâm tới anh.
―Em! Anh đang gọi em đấy. Sao em không trả lời anh?
Cô quay lại hét to:
―Anh phiền quá! Tránh xa em ra!
Anh đờ người:
―Đúng là anh nói như vậy làm em tổn thương nhưng anh cần phải giải thích
cho họ hiểu.
―Tại anh hết! Ai biểu anh ra đường không ngụy trang cho kỹ vào giờ bị lộ
còn nói.
Mặt Giang Chấn Vũ đỏ gay vì giận. Cô nàng nam tính này không có lấy một
điểm đáng yêu, nói chuyện ngang phè. Anh tìm gặp riêng cô hy vọng cô
cũng sẽ giống con gái một chút… Cô vẫn không thay đổi tính cách, vẫn nam
tính như trước đây.
Anh muốn lên tiếng ai ngờ chưa kịp mở miệng đã thấy một cục đá bay véo
vào trán An Mật Nhi. Cô la ―á lên rồi giơ tay ôm trán.
―Này chị kia! Không được chửi mắng anh Vũ!
―Sao chị dám la lối thần thượng của chúng tôi?
―Chị kia! Anh ấy chọc tức chị chưa?
Đám fan cuồng của anh bắt đầu om xòm làm An Mật Nhi phát cáu:
―Đó là thần tượng của các cô không phải tôi!
Giang Chấn Vũ tức tối nói rít qua kẽ răng:
―Cô nàng không đáng yêu chút nào!. Nhưng nhìn vết thương trên trán cô
rướm máu, anh đờ cả người.
An Mật Nhi tức muốn phun lửa. Trán cô đau âm ỉ, còn bị đám người này lo
ó điếc tai.
―Các cô ồn ào quá…
Cô há miệng nhìn đôi mắt dữ dằn của anh.
Gương mặt ngăm đen của anh khi tức giận càng đáng sợ, cứ như ―bao công
tái thế.
Chưa bao giờ nhìn thấy anh tức giận như thế này nên cô cũng hơi hoảng,
thụi lùi lại đằng sau mấy bước nhưng anh đã kịp túm tay cô kéo lại.
―Ai ném đá?!. Tiếng anh quát lớn làm các cô gái kia đều hoảng hốt, trong
đó có cả An Mật Nhi.
Anh trừng mắt nhìn đám fan-girls, cả người bừng bừng trong lửa giận. Các
cô gái kia câm như hến, nhìn qua nhìn lại, không ai dám nhận là mình ném.
―Do chị ấy chửi anh…. Có một cô gái lên tiếng.
―Nhưng các cô cũng không được ném vào đầu người ta.
Anh quát ầm lên khiến các cô nàng kia phải lùi lại.
―Hừ… chị ấy mắng anh mà!
―Quá đáng!
Nhìn các cô nàng bán tán xôn xao, An Mật Nhi bừng tỉnh, mặc kệ vết
thương trên trán đang đổ máu giọt giọt kéo Giang Chấn Vũ đang nổi nóng.
Cô không thể để anh phát hỏa trước các fan. Anh sẽ bị mất hình tượng và
danh dự mất thôi.
Đúng như cô nghĩ. Anh gần như sắp rống lên đến nơi.
―Bỏ đi anh!. Cô cố hết sức kéo anh đi.
―Không thể dễ dàng bỏ qua được!
Nhìn anh hung dữ thấy sợ, cô không muốn tranh cãi với anh, gắng lôi anh đi.
Giang Chấn Vũ không muốn đi lại bị cô lôi đi, tức giận quay qua quát:
―Sao em lại bỏ qua?
―Anh là người của công chúng, đừng đứng giữa đường giữa xá nổi nóng.
―Người của công chúng thì không được sao? Mấy người đó ném đá vào em
là họ sai. Anh thật sự rất tức giận, lớn tiếng nói với cô.
―Ai da! Đau quá!. Cô lảo đảo, máu không chảy nhiều nhưng cũng đau quá
đi mất.
Nhìn cô nhíu mày, anh không tức giận nữa mà cuống cuồng lên vì lo.
―Em sao rồi? Em ổn không?. Giọng nói của anh dịu dàng hẳn.
―Vết thương nhỏ ấy mà. Em không sao!. Cô nhẹ nhàng nói, cúi thấp đầu.
Mỗi lần anh dịu dàng quan tâm săn sóc cô, tim cô luôn đập thình thịch, còn
mặt thì đỏ lên như con gà tây.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên.
―Để anh coi!. Anh ghé sát mặt nhìn vào vết thương trên trán.
―Không cần đâu!. Cô giơ tay lên đẩy anh ra vô tình đụng phải vết thương
đau nhói, liền suýt xoa.
―Đó. Ai bảo em động tay động chân. Ngoan, để anh coi!. Anh đang mắng
cô nhưng giọng nói lại rất dịu dàng làm cho trái tim cô đập loạn xạ.
Cô chợt nhớ trước đây, anh cũng thường quan tâm, săn sóc ‗An Thư Nhi‘
như thế này. Cảm giác lúc này thật ngọt ngào. Cô cười đến là vui. Vì hiện tại
cô là An Mật Nhi, không phải An Thư Nhi nhưng anh vẫn yêu chiều cô.
Giang Chấn Vũ vén tóc mái cô lên, nhìn vết thương cau màu. Tuy không
nặng nhưng bị chảy máu.
―Đúng là vết thương nhỏ nhưng nếu không xử lý chừng bị sẹo đấy.
Anh vẫy tay gọi một chiếc taxi, kéo cô vào trong. Nhà anh rất gần đây nên
có thể đưa cô về nhà để băng vết thương lại, và điều anh muốn nhất là, được
ở bên cô.
Lúc ở nhà anh, cô sực nhớ ra.
―Chết tiệt!
―Sao thế?. Anh buồn bực hỏi.
―Hôm nay chẳng phải anh đi Nhật à? Ba giờ chiều nay máy bay sẽ cất cánh.
Giờ anh mau đi đi biết đâu còn kịp đấy.
Anh chỉ nhìn cô rồi tiếp tục xử lý vết thương càng khiến cô sốt ruột:
―Anh còn ngồi đây à? Mau đi thôi!
―Không phải hôm nay!
―Hả? Là sao?
―Ba ngày nữa anh mới đi!
Cô đờ người, mơ mơ màng màng không hiểu anh nói gì rồi nhìn mặt anh
lúng túng mới ngộ ra.
Cô nhìn anh thật lâu, thầm vui trong lòng. Hóa ra anh cố ý lùi chuyến bay lại
ba ngày là vì cô.
Cho dù anh không nói cô vẫn biết.
Sau đó, cô ngồi im lặng bên anh để anh sát trùng, băng bó vết thương trên
trán. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, cả người còn nóng bừng lên một
cách khó hiểu.
―Anh sẽ sát trùng trước, rồi xức thuốc sau. Anh nói nhỏ.
―Không cần rắc rối đâu!
―Tin anh đi! Anh thường bị chấn thương nên rất sành sỏi trong mấy vụ này.
―Phì! Cô cười thành tiếng.
―Em cười cái gì?. Anh cau mày.
―Không có gì cả!.
Nhìn cô thản nhiên như không có chuyện gì, Giang Chấn Vũ không muốn
tha cho cô, mắt anh ánh lên tia tinh quái, rồi đưa tay chọc vào người cô làm
cô cười run cả người.
―Nói không?. Anh uy hiếp.
―Rồi rồi! Để em nói… Ha ha! Do em nghe anh nói quen tai quá!
―Có vậy cũng cười?
―Tất nhiên rồi! Lần đầu tiên hai đứa mình gặp nhau, anh cũng đã nói y như
vậy. Ệ. Đừng nói với em là anh thường dùng cách đó để đi tán gái nha!
Anh không trả lời, không chọc vào người cô nữa. Rút từ trong túi áo ra một
chiếc khăn tay, anh mở nắp bình nước khoáng, đổ lên trên rồi nhẹ nhàng
chườm lên trán cô để lau vết máu và bụi bám.
―Hơi đau! Em cố chịu nhé!
Anh thấy cô cau mày biết cô đau nhưng không hề kêu lên.
―Đau không em?
―Không đau!
Lần này tới lượt anh cười. Cô liếc mắt hỏi:
―Xin hỏi tới phiên anh cười gì đấy?
Anh bắt chước cô hắng giọng nói:
―Lần đầu tiên hai đứa mình gặp nhau, lúc anh xoa chân cho em, mặt em y
chang như thế này, rõ ràng đau muốn chết mà làm bộ ngang tàng.
Sau đó anh nhìn cô thật lâu làm tim cô đập thình thịch. Ánh mắt nóng rực
của anh như muốn thiêu cháy cô, cô lúng túng cúi mặt xuống ngượng chín
người.
Vì phải lau vết máu cho cô nên Giang Chấn Vũ dang tay ôm eo cô.
Cô đưa mắt nhìn anh, tự hỏi. Hai người sẽ hòa nhau chứ? Vẫn là bạn như
xưa? Anh sẽ coi cô là An Mật Nhi hay An Thư Nhi? Ba ngày sau anh mới đi
Nhật là vì lý do gì?
Tất cả những thắc mắc đó đều sớm được Giang Chấn Vũ trả lời.
Hai đôi môi quấn lấy nhau trong nụ hôn nóng hổi. Đây chính là đáp án của
anh. Thiên ngôn vạn ngữ không thể nào bằng một nụ hôn tuyệt vời.
Tất cả mọi khúc mắc của cả anh và cô đều không thể thay đổi được việc:
Anh và cô yêu nhau.
Hai người không kiêng dè, trước ham muốn vô bờ bến nóng bừng lên cho
đến khi nào chưa được thỏa mãn, nhanh chóng cởi hết mọi thứ vướng víu
trên người, quấn quít lấy nhau, khao khát được yêu đến cháy bỏng.
Không cần nói thành lời nhưng cả anh và cô đều hiểu ra được một điều rằng,
giận thì giận thật tới mức đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng lại càng thấy yêu
nhau hơn. Anh có cô trọn vẹn nhất, và cũng là người đàn ông của cô. Hai
người hòa vào nhau làm một trong hương vị ngọt ngào của tình yêu. Cả hai
quấn quýt từ ngoài phòng khách, sau đó là phòng ngủ.
―Mật Nhi…
―Aaa…
―Đi với anh tới Nhật Bản nhé?
―Em còn công việc nữa!
―…
Nhìn mặt anh xị xuống, cô bật cười:
―Công việc của em chính là hoàn thành bộ ảnh của anh.
Anh vui sướng ôm chặt cô, ở trong cô đưa đẩy cô lên đỉnh.
―Do vậy nên…. Cô há miệng vừa thở vừa khàn giọng nói. ―Em sẽ đi Nhật
để hoàn thành bộ ảnh…
Nhìn anh cười sung sướng, cô vui vẻ nhận ra tình yêu anh giành cho cô
mãnh liệt như sóng biển. Cô nghĩ thầm trong lòng, sau lần yêu đương nồng
nàn này, cô nhất định sẽ trở thành một lady chính hiệu.