Anh Xin Đầu Hàng

Chương 1: Chương 1




―Cháu chào bác trai, bác gái! Cháu là ―An Thư Nhi, rất vui khi được gặp

hai bác.

Cô gái khẽ cúi đầu, cử chỉ duyên dáng, nữ tính cùng với bộ váy màu xanh

nước biển càng khiến cô có vẻ đẹp đặc biệt ―phiêu dật thanh linh, vừa mới

gặp mặt ít phút đã tỏ ra dáng vẻ của con nhà gio giáo.

Cô cười nụ cười xinh đẹp nhất có thể, nhìn hai vị phụ huynh bằng ánh mắt

long lanh lấp lánh như tuyết ánh trăng. Lấy tay khẽ vuốt vuốt tóc, miệng nói

giọng truyền cảm, nụ cười có vẻ bẽn lẽn, đây chính là nhiệm vụ của An Mật

Nhi – đóng giả cô bạn gái hoàn hảo của Sammy.

Ngồi đối diện với hai bậc phụ huynh, bác trai là người Pháp, khoảng chừng

60 tuổi, nhưng vẫn còn rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt sáng như ngọc bích

mà anh chàng Sammy cũng được thừa hưởng. Bác gái là Hoa kiều, tuy

không còn trẻ nữa nhưng nhìn là biết khi còn trẻ bà chính là một trong

những người đẹp phương Đông.

Hai người đều chăm chú nhìn người con gái xinh đẹp nhã nhặn ngồi bên

cạnh con trai mình.

―Cháu là bạn gái… của Sammy. Bác trai hỏi.

―Dạ, đúng ạ. Cháu vẫn luôn trông chờ ngày được gặp hai bác, cuối cùng thì

có cơ hội gặp rồi ạ.

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, trông có vẻ khá ngạc nhiên, im lặng mất

một lúc rồi quay sang con trai hỏi:

―Các con quen nhau bao lâu rồi?

―Thưa cha, năm năm rồi. Sammy mỉm cười trả lời bằng tiếng Pháp.




―Sao cha chưa bao giờ nghe con nói có bạn gái ở Đài Loan.

―Vì con sợ cha biết sẽ phản đối.

―Thằng ngốc này, cha mẹ đều rất ngạc nhiên. Sao có thể phản đối được

chứ?

―Do con không biết phải giải thích với cha mẹ như thế nào. Con thật sự

không yêu Grey, cũng sẽ không lấy cô ấy, con muốn ở bên người con gái

phương Đông này.

―Ai là Grey thế ạ?. An Mật Nhi ngước ánh mắt vô tội, buồn rầu hỏi.

Hai vị phụ huynh giật mình. Họ nói tiếng Pháp với nhau, cứ tưởng con bé

không hiểu, lúng túng hỏi:

―An tiểu thư cũng biết nói tiếng Pháp à?

Cô lắc đầu.

―Dạ không. Cháu chỉ biết mấy câu đơn giản mà Sammy đã dạy cháu. Nói

đến tên bạn trai, nghe thật ngọt ngào.

―Thì ra là thế. Hai ông bà nhẹ nhàng thở hắt ra.

―Grey là bạn hàng xóm từ nhỏ của anh. Sammy nhìn cô dịu dàng giải thích.

―Lớn lên từ nhỏ. Vậy phải gọi là bạn thanh mai trúc mã của anh rồi. Em

nghe nói cùng lớn lên bên nhau, rất dễ phát sinh tình yêu… An Mật Nhi

chớp chớp mắt, vẻ mặt cực nghiêm túc, trêu chọc anh chàng bạn trai.

―Anh chỉ coi Grey là em gái. Sammy nhấn mạnh.

―Đúng không đó? Cô khẽ nhăn mặt như không vừa ý.

―Đúng đúng đúng, Grey chỉ là hàng xóm thôi. Mẹ của Sammy nói ngang

trong khi chồng bà sau khi nghe bà dịch lại cũng gật đầu nói vài câu tiếng

Pháp.

―Cha anh nói gì vậy?

―Cha anh nói, Grey không xinh đẹp bằng em.

An Mật Nhi nghe xong, ngượng ngùng nở nụ cười.

―Cháu cảm ơn bác.

―Nói thật, hai bác còn tưởng Sammy không thể quen bạn gái nên rất lo lắng.

Hai bác còn sợ nó quen phải những cô gái không tốt. Mẹ Sammy nói.

―Cha mẹ đừng lo lắng, bạn gái con là cô gái ngoan ngoãn. Cha mẹ soi mói

quá sẽ làm cô ấy sợ.

―Sammy. Mẹ anh liếc mắt một cái.

Cô gái khả ái ngồi bên cạnh anh liền nép vào, khều cùi chỏ, mắng nhẹ:

―Đừng có nói bậy, bác trai, bác gái rất thương anh nên mới nói như thế.

―Ừ, là anh sai. Trán khẽ nhăn lại, đôi mắt yêu thương nhìn cô tình sâu như

biển, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm, dường như anh nói với cô bằng tình

yêu.

Hai người lại còn liếc mắc đưa tình khiến hai vị phụ huynh rất mừng.




Cả hai vợ chồng từ nước Pháp xa xôi trở về chỉ để truy bắt con trai năm nay

đã 29 tuổi của họ, năm năm trước đến Đài Loan làm nhà thiết kế áo cưới

chuyên nghiệp, sau đó thì quyết định ở lại Đài Loan, không chịu về Pháp..

Hai ông bà vẫn thường thúc giục anh về nước để tổ chức đám cưới cho anh,

nhưng anh lại nhất quyết không chịu về, nói rằng muốn ở Đài Loan cùng bạn

bè mở Tiệm áo cưới.

Sau một thời gian dài thúc ép không thành, hai vợ chồng đành phải thân

chinh đi tìm.

Thực ra là hai ông bà dự định sẽ bắt anh về Pháp kết hôn với Grey nhưng

không đoán ra được rằng, anh đã có bạn gái ở Đài Loan.

Cũng không hẳn cứ phải là Grey mới được, vì trước kia thấy anh không có

bạn gái, trong khi Grey lại có tình cảm với anh, nên hai người đều đặt kỳ

vọng lên Grey.

Không ngờ khi tới Đài Loan, con trai lại cho hai ông bà bất ngờ lớn như vậy.

Đúng là cha nào con nấy, đều yêu người con gái phương Đông, thảo nào

nhất quyết không chịu về Pháp, lí do chính là vì không thể xa người yêu.

Từ đầu đến cuối, An Mật Nhi đều cẩn thận giữ hình tượng thục nữ dịu dàng,

bỏ dáng vẻ nam tính thường ngày, đầu đội tóc giả hóa thân thành một người

con gái xinh đẹp, lễ phép. Nói chuyện thì nhỏ nhẹ, che miệng cười duyên ra

dáng con nhà có học, làm cho cha mẹ anh càng nhìn càng thích, nghĩ bụng

thằng con mình tinh mắt.

Theo phán đoán, chắc chắn hai vị phụ huynh sẽ không bắt buộc Sammy phải

trở về Pháp nữa, cô trong thân phận bạn gái đã tới lúc nên rút lui.

Thoắt cái hai tiếng cho bữa cơm cũng trôi qua, cô ngó nghiêng, tìm lý do để

trốn đi.

―Thật là ngại, thưa bác trai, bác gái, trời sắp tối rồi, con còn có việc, xin

phép hai bác. Cô ngượng nghịu nói trong khi Sammy cũng phối hợp ăn ý,

tiếp lời cô.

―Thư Nhi và bạn bè của cô ấy phải đến viện dưỡng lão làm từ thiện.

Anh nói lí do cô về trước bằng tiếng Pháp với cha mẹ.

Hai ông bà nghe xong, lại bất ngờ, không thể tin được bạn gái của con trai

không những xinh đẹp lại tốt bụng, cả hai quý trọng nhân cách của con bé

còn chưa đủ, sao có thể giữ lại được. Hai vợ chồng càng thích cô hơn.

An Mật Nhi cúi đầu chào hai vị phụ huynh, sau đó rời khỏi bàn, không quên

giữ dáng vẻ của người con gái phương Đông yểu điệu thục nữ, trái ngược

với cá tính của phụ nữ phương Tây năng động.

Sự thật là cô phải chạy về gấp để chụp ảnh ngôi sao ca nhạc nổi tiếng cho

bìa tạp chí. Buổi hẹn lúc 7 giờ tối nên cô phải về trước để thay mớ đồ ―giả

dạng này, chuyện còn lại giao hết cho Sammy, cứ để cho anh ba hoa chích

chòe với cha mẹ.




Cô đi dọc hành lang được thiết kế theo phong cách Châu Âu, rồi bước vội

xuống mấy bậc cầu thang, đầu óc hoàn toàn tập trung cho việc chụp ảnh tối

nay.

Ở dưới cầu thang, một anh chàng to cao mặc một bộ vest thẳng tưng đang

bước từng bước lên cầu thang. Anh có một thân hình cường tráng, nhìn là

biết người thường xuyên tập thể hình, thân hình khiến nhiều người đàn ông

khác phải hâm mộ.

Có vài đứa nhóc chạy đuổi dí nhau, cười khanh khách làm Giang Chấn Vũ

chú ý. Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bọn nhóc đụng phải một cô

gái đang đi xuống.

Nhìn thấy cô gái dường như sắp bị trượt chân té, phản ứng nhanh nhẹn, anh

chạy lên vươn cánh tay ôm lấy cô.

Thấy mình gây chuyện, lũ nhóc vội bỏ chạy, cũng chẳng xin lỗi lấy một câu.

―Mấy đứa nhóc đáng đánh đòn. Giang Chấn Vũ thì thào nói nhỏ, không

nhìn bọn nhóc nữa, hỏi cô gái mình đang ôm trong tay. ―Cô không sao chứ?

―Không sao. Cám ơn anh. Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp

không tì vết như đóa hoa hồng nở rộ đầu xuân, làm anh không thể không

giật mình một cái.

An Mật Nhi sau khi đã đứng thăng bằng, chỉnh lại quần áo, phát hiện ra mắt

cá chân bị đau do lúc này va phải lũ nhóc. Nếu là ngày thường thì cô hoàn

toàn có thể né được rồi, nhưng do hôm nay mặc váy mang giày cao gót nên

làm gì cũng chậm chạp.

―Chân của cô bị đau à? Anh nhìn là biết ngay.

―Không sao đâu.

Cô nhìn anh nói cảm ơn, định bước đi nhưng lại thấy cánh tay đang ôm eo

mình vẫn chưa chịu buông ra, liền ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi:

―Xin lỗi, anh có thể buông tôi ra được không?.

Mặt đối mặt nên anh nhìn cô gần hơn, lòng vì vẻ đẹp của cô mà đảo lộn, anh

cố che giấu cảm xúc, vội giải thích không cô lại nghĩ anh là người xấu:

―Cô không nên đi ngay sẽ làm chỗ bị sưng nặng thêm. Nếu muốn đỡ đau, cô

đừng dùng sức, cởi giày cao gót ra đi.

Kinh nghiệm khi bị thương anh nắm rất rõ, vì anh là cầu thủ chuyên nghiệp.

Anh một phần lo chân cô sẽ càng đau thêm, phần khác không hề muốn

buông cô ra.

Lúc nãy nhìn thấy cô, anh đã chẳng muốn dời mắt sang chỗ khác. Anh còn

muốn có thể đứng nói chuyện lâu lâu với cô, cảm giác mà từ trước giờ chưa

từng có.

Anh thấy rõ ràng cô bị thương, không thể nhích chân lên được nhưng lại

không biểu hiện ra mặt, nếu là các cô gái khác thì đã kêu ré lên.




Vì thấy động tác của cô không tự nhiên nên anh mới đoán cô bị thương, với

lại theo kinh nghiệm mà anh biết, bây giờ không thể tăng thêm ma sát với

mắt cá chân, nên mới đề nghị cô cởi giày cao gót ra.

Nhưng có lẽ cô sẽ không đồng ý cởi giày ra, vì cô là con gái sao có thể đi

chân đất trước mặt mọi người được.

―À. Anh nói đúng. An Mật Nhi đồng ý với anh. Cô cởi ngay đôi giày cao

gót màu trắng, đặt bàn chân thon đẹp xuống nền.

Giang Chấn Vũ bất ngờ, nhìn cô thẹn thùng dịu dàng vậy mà lại có cá tính

dám đi chân trần.

An Mật Nhi không mảy may quan tâm tới ánh mắt của anh chàng đang nhìn

mình, lòng chỉ mong vết thương ở mắt cá chân không đau nữa.

Cô không câu nệ chuyện ý tứ gì hết, việc quan trọng nhất bây giờ là chân

của cô đang rất đau, mà chân đau thì làm sao đi được, lại còn có mấy cái

ngoại cảnh đang chờ cô tới chụp.

―Tôi sẽ giúp cô đi xuống tìm chỗ ngồi.

―Được, cảm ơn anh.

Một tay cô đặt lên vai anh, đem cả người dựa vào anh, một tay kia xách lủng

lẳng đôi giày cao gót, từ từ đi xuống cầu thang.

Nhưng nếu cứ tiếp tục đỡ cô như thế này thì mắt cá chân cô vẫn rất đau, còn

mất thời gian, cách tốt nhất là anh bế cô xuống lầu, vừa nhanh vừa khiến cô

không bị đau.

―Cô có muốn… Tôi bế cô xuống cầu thang? Anh hỏi, có chút do dự, có lẽ

cô ấy sẽ ngại với một người đàn ông xa lạ chăng.

―Nếu anh không thấy phiền thì nhờ anh ôm tôi xuống. Cô nhẹ nhàng nói

còn đưa đôi mắt to đẹp tràn ngập ý nhờ vả.

Phiền ư? Không hề! Anh mừng còn chưa kịp.

―Ok! Giang Chấn Vũ trả lời ngay, cánh tay chắc khỏe nhấc bổng cô lên, cơ

thể con gái mềm mại ấm áp dán vào người làm anh ngất ngây.

Mái tóc dài của cô phủ trên vai anh, như lông chim nhẹ nhàng phết qua phết

lại làn da thô rám của anh. Khi anh cúi đầu nhìn xuống mấy bậc cầu thang,

―cảnh đẹp nữ tính lộ ra được anh thu vào trong tầm mắt. Cô có dáng người

thật tuyệt vời.

Giang Chấn Vũ không cố ý nhìn lén ngực của cô nhưng từ trên nhìn xuống,

sẽ nhìn thấy ngay bên dưới cổ áo là hai bờ ngực tròn giao nhau đẹp như sơn

cốc, là người đàn ông ắt hẳn phải sinh ra những tư tưởng không trong sáng.

Cô ấy nhìn thon thả, gầy gò nhưng cũng đầy đặn đấy chứ…

Cả người anh chợt nóng bừng, ngay tức khắc anh vội đè nèn chính mình

không thể dòm chỗ không nên dòm, mắc công cô lại hiểu lầm anh có ý đồ dê

xồm thì nguy. Vì vậy anh tập trung chú ý mấy bậc cầu thang, nếu không sẽ

bước hụt ngã sấp xuống, anh thì không sao nhưng sẽ làm cô bị thương.




Anh ôm cô xuống tới tầng dưới, đặt cô ngồi xuống hàng ghế dài dành cho

khách hàng kê sát tường, sau đó ngồi xổm xuống.

―Cô có muốn tôi xem chân của cô bị sao không? Nếu như chỗ đau không

nặng lắm, chỉ cần xoa bóp một lát sẽ khỏi. Anh không muốn bỏ mặc cô,

phải xem chân của cô bị làm sao đã.

―Anh nói anh sẽ xoa bóp giúp tôi? Cô tò mò hỏi.

―Tôi thường xuyên vận động nên bị thương như cơm bữa và hay được người

ta xoa bóp nên cũng biết.

Anh ngồi thẳng lưng nhìn vào mặt cô, say mê ngắm người đẹp.

―Vậy phiền anh quá rồi. Cô cười nhẹ, giống như cơn gió xuân phảng phất,

thổi bay từng gợn sóng nhỏ, khiến anh thoải mái bay bổng. Được cô bật đèn

xanh, anh dè chừng chạm vào chân cô.

Giang Chấn Vũ quỳ một gối xuống nền, hành động của anh rất nhẹ nhàng,

sợ nếu quá lố sẽ làm cô đau.

―Cô có đau không? Anh ấn nhẹ chỗ sưng, xem phản ứng của cô.

―Có.

―Cô bị bong gân rồi nhưng cũng không nặng lắm đâu!

―Tốt quá. Cô nhẹ nhàng thở ra.

―Lúc xoa bóp chắc chắn sẽ rất đau. Anh còn lo lắng hơn cô, sợ cô sẽ không

dám để anh xoa. Vì chân của cô mềm mại như thế này, anh không nỡ làm cô

đau…

An Mật Nhi vốn không sợ đau, chỉ cần đỡ là được, đau xíu thì có làm sao, có

chết đâu mà sợ.

―Không sao đâu, tôi chịu được.

Cô không đầu hàng, còn mỉm cười, nhìn anh như ra lệnh: ―Anh bóp chân

cho tôi liền đi.

Đúng là cành hoa mảnh mai nhưng lại không sợ bão táp mưa sa, càng làm

cho anh không đành lòng. Anh tưởng tượng nếu ngày nào cũng được ở bên

cạnh cô, chắc chắc lúc nào cũng sẽ có cảm giác như gió xuân thổi mát quanh

mình.

Mặc dù hôm nay anh có việc quan trọng, cũng sắp tới giờ rồi nhưng anh

không việc gì phải vội vàng, trái lại dồn mọi tâm tư vào cô, nghĩ thầm nhất

định sẽ làm chân cô hết đau.

Bàn tay thô và to của anh nhẹ nhàng đặt chân cô lên đầu gối mình.

Chân con gái mịn màng hơn gấp mấy lần chân đàn ông con trai. Anh dùng

ngón tay cái tập trung vào chuyên môn xoa bóp, chắc hẳn là cô rất đau

nhưng vẫn cố chịu đựng không hé răng nửa lời, đôi khi nhắm chặt hai mắt

lại để đỡ đau.




Cô thật đặc biệt, khác hẳn với những cô nàng mảnh mai mà anh biết. Nhìn

bề ngoài dịu dàng nhưng lại kiên cường, làm cho người ta nảy sinh tình cảm,

chỉ muốn che chở cho cô.

Ban đầu, An Mật Nhi chỉ nghĩ anh là một người dưng không chỉ quan tâm

tới việc chân cô bị đau mà giờ còn ngồi trước mặt cô xoa bóp chân nên cô

mới đưa mắt nhìn anh, không thể tưởng tượng được rằng anh có thể kiên

nhẫn mà ngồi đây bóp chân cho một cô gái.

Người đàn ông này thật kỳ lạ…

―Cô thử cử động xem chân còn đau không? Anh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng

đề nghị.

An Mật Nhi hoảng hốt, dẹp mọi suy nghĩ qua một bên, nghe theo anh, cảm

thấy đỡ đau hơn nhiều.

―Woa! Hay ghê ta, không đau nữa. Anh giỏi thế!

Nghe cô khen, anh cười gượng, gương mặt ngăm đen cũng nóng bừng lên,

chẳng hiểu sao trời sinh tính thế nào mà người ta cũng có lúc mặt tự nhiên

đỏ gay.

―À… Hừm… Rất may vì có ích với cô.

―Anh là người tốt, tôi sẽ biết ơn anh.

Cô đứng lên, coi vẻ ngượng ngùng của anh là tất nhiên, đàn ông nhìn thấy

gái đẹp ai mà chẳng muốn là người hùng? Nếu anh ta biết được chân tướng

cô là một cô nàng tomboy, khuôn mặt xinh đẹp này là giả chắc chắn sẽ

chẳng dịu dàng, tử tế như bây giờ. Đúng là dáng vẻ hiện giờ cũng không tệ,

nhưng cô thích là chính cô hơn.

Nhìn anh nói cảm ơn, sau đó cô xách giày cao gót, tung tăng đi chân đất ra

khỏi nhà hàng. Trước khi ra khỏi cửa, còn ngoái đầu lại nhìn anh cười, nụ

cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời, coi như đây là quà đáp lễ của cô dành

cho anh!

Cô không biết rằng có một ánh mắt nhìn theo mình rất lâu.

Giang Chấn Vũ mỉm cười, lan tỏa trong anh một cảm giác kỳ lạ chưa gọi

tên. Chợt có người gọi anh.

―A Vũ, tới đây rồi sao không vào? Đó là Trần Thông Dương, một người có

thân hình đô con, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng tinh thần cực tốt,

khỏe như thời trai trẻ, chạy nhanh tới chỗ Giang Chấn Vũ, kéo anh đi. Bởi lẽ

ông là quản lý của anh, còn vội vàng hơn anh nhiều.

Lôi anh lên tầng hai, mới mở miệng nói:

―Người ta rất chú trọng giờ giấc, cũng may là còn kịp. Đây là cơ hội ngàn

năm có một của cháu. Đảm bảo sau đợt này, cháu sẽ được tới Nhật để đá

bóng. Quan trọng nhất là phải nắm bắt được cơ hội, sợ sẽ không có lần

sau…




Giang Chấn Vũ đột ngột dừng bước chân, thân hình cường tráng đứng thẳng

lên làm hại ông chú đang kéo anh vì hành động này mà bị đi xịch lui. Ông

nhìn anh trừng mắt không hiểu.

―Cháu bị sao vậy?

Mặt Giang Chấn Vũ ngập tràn cảm xúc. Vì chú Trần vừa mới nói câu kia,

―quan trọng nhất là phải nắm bắt được cơ hội, sợ sẽ không có lần sau….

―Chú, chú vào trước đi. Cháu sẽ vào trễ một chút.

―Cái gì? Cháu định đi đâu hả?.

―Cháu cần phải đuổi theo một người. Chỉ cần hỏi người ta một câu anh sẽ

quay lại liền.

―Đừng có giỡn A Vũ! Đây là giờ phút quan trọng mà cháu nói đi là đi sao?.

―Chú cứ nói cháu bị tiêu chảy phải vào nhà vệ sinh, năm phút nữa sẽ có

mặt.

Không quan tâm tới tiếng rống to của chú Trần, Giang Chấn Vũ chạy như

bay xuống cầu thang.

Đáng lẽ anh phải hỏi tên cô!

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lòng anh bị xáo trộn, cảm xúc của anh với

cô rõ ràng không phải là cảm xúc bình thường mà là siêu… cảm xúc!

Cô xinh đẹp, cô dịu dàng, nhìn cô tươi cười, cá tính, cả cái cách cô nhắm

mắt lại vì đau, tất cả đều in dấu trong lòng anh.

Chưa bao giờ anh có cảm giác này, cảm giác như trái tim bùng lửa trong lần

đầu tiên gặp gỡ ngắn ngủi, cảm giác sợ sẽ không còn cơ hội được gặp lại cô.

Tình cảm của anh với cô chính là ―nhất kiến chung tình. Anh chạy ra khỏi

nhà hàng, quẹo qua ngã tư đông người qua lại, nhìn quanh quất tìm bóng

dáng cô, nhưng không biết cô đã đi đường nào, cứ thế chạy đi tìm trong vô

vọng. Và cuối cùng anh không thể không thừa nhận rằng anh đã để lạc mất

cô.

Thất vọng tột cùng như thủy triều tràn đê, ngập trong anh là cảm giác tiếc

nuối vô bờ bến. Đứng lặng giữa biển người qua lại, nắm chặt nắm đấm, anh

ngửa mặt lên trời.

Sau này liệu có còn cơ hội được gặp lại cô không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.