Anh Xin Đầu Hàng

Chương 5: Chương 5




Cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ làm mấy chuyện vớ vẩn này lần nào nữa.

Đội tóc giả, mặc váy, đeo hoa tai vòng cổ lấp lánh, An Mật Nhi cô lại biến

thành một cô nàng ―thục nữ chính hiệu dịu dàng, thùy mị đi lừa người khác.

―Đúng là con gái của An Mỹ Lị rồi, không thua sắc đẹp nghiêng nước

nghiêng thành của mẹ lúc trẻ.

―Mẹ quá khen… ha ha!. An Mật Nhi đưa tay che miệng cười duyên dáng,

đã giả thì phải giả tới cùng, ngay cả cười cũng phải ra dáng yểu điệu thục

nữ.

―Con thật xinh xắn đáng yêu, thể hiện tốt lắm… Ôi, mẹ vui quá… Nhưng

mà…. Mẹ An nhăn mặt, tay chống nạnh chất vấn. ―Tại sao phải lấy tên em

gái con hả?

―Mẹ đừng nhiều lời nữa. Mẹ chỉ cần nhớ con là ‗An Thư Nhi‘ là được rồi.

Mẹ tuyệt đối không được gọi sai tên con. Đây là điều kiện để con đồng ý đi

ăn cơm.

An Mĩ Lị rất muốn biết chuyện mà con gái bà đang úp úp mở mở là gì. Bà

có hai đứa con gái, Mật Nhi là chị, Thư Nhi là em đang học đại học ở Mỹ và

sống với bà. Vì bà lo cho đứa con gái tính khí con trai này mãi mà không có

bạn trai nên quyết định về nước lo chuyện hạnh phúc cả đời cho con.

Mật Nhi bất ngờ đồng ý đi ăn với chàng trai kia rồi ăn mặc đẹp thế này

nhưng lại giấu diêm tên tuổi chắc chắn là có vấn đề mờ ám gì đây. Bà biết

thừa con bé này chuyên gia bày trò.




Trong lúc hai mẹ con ngồi trên taxi đi tới khách sạn, An Mĩ Lị ra sức tra hỏi

con gái.

―Sao con vẫn chưa nói cho mẹ biết lý do tự nhiên đổi ý đi ăn với chàng trai

đó?

―Thì chả phải mẹ muốn con đi xem mặt người ta à, sao giờ còn tra hỏi con

làm gì?

An Mĩ Lị hừ một tiếng. Con bà sao bà không hiểu tính nó chứ? Lúc trước

không hề thích đàn ông, đùng một cái lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

Không lạ sao!

―Con làm mẹ bất ngờ quá.Mẹ còn tưởng con sẽ không dễ gì nghe lời mẹ.

Hay là con đang giấu mẹ chuyện gì đúng không? Mục đích của con là gì nói

mau?

Quả đúng là mẹ mình, đi guốc trong bụng mình luôn rồi.

Nhưng cô đây sớm biết thế nào mẹ cũng tra khảo tới cùng nên đã bịa ra được

một chuyện:

―Do lúc đó con không biết người mẹ muốn giới thiệu là Giang Chấn Vũ.

Anh ấy là thần tượng của con đấy. Khi hiểu ra thay đổi quyết định là chuyện

đương nhiên mà mẹ. Vả lại con cũng đi vì mẹ mà.

―Vì mẹ ư?

―Vâng! Con cũng rất muốn gặp chú Trần Thông Dương tốt bụng đã giúp mẹ

xách valy ở sân bay, còn cho mẹ đi nhờ tới Đài Bắc. Hôm nay chú ấy mời

cơm nên con dám chắc là chú ấy có ý với mẹ. Mẹ mẹ, chú ấy có thể làm bạn

trai của mẹ được không?

Nhắc tới Trần Thông Dương, mặt An Mĩ Lị chuyển biến ngay.

―Gì chứ. Mẹ với chú ấy là bạn bè, cùng nhau ăn cơm là bình thường mà.

Mẹ An nói thế nhưng trong lòng chắc chắn khác. An Mật Nhi biết mẹ phải

có gì gì với chú Trần mới đồng ý ăn cơm.

Mẹ lúc trẻ là một mỹ nhân, giờ tuy không còn trẻ nữa nhưng dáng người vẫn

đẹp và biết cách chăm sóc da nên trẻ hơn tuổi thật của mẹ nhiều.

Mặc dù mẹ nhìn bề ngoài dịu dàng đoan trang nhưng bên trong cũng rất cá

tính. Lúc cần mạnh mẽ, mẹ sẽ rất mạnh mẽ, còn lúc nào cần dịu dàng mềm

mỏng mẹ cũng sẽ làm được.

Tính cách mẹ cô đặt biệt như thế cộng với vẻ đẹp của cơ thể nên dù bà đã

hơn năm mươi tuổi vẫn hấp dẫn như hồi trẻ. Sau khi ly hôn có nhiều người

đàn ông theo đuổi mẹ nhưng mẹ vì hai cô con gái mà quyết định không đi

bước nữa.

Mật Nhi biết vì vết thương lòng của cuộc hôn nhân bị đổ vỡ nên mẹ cô

không hề muốn dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào khác cho dù mẹ vẫn

còn rất trẻ đẹp.




Nhưng điều hay ho nhất ở đây chính là chú Trần Thông Dương lại theo đuổi

mẹ cô. Cô không kìm chế được nên che miệng cười một cái. Nhờ tình yêu

của mẹ, mà con càng dễ dàng thực hiện kế hoạch của con.

―Con cười gì đấy?. Mắt An Mĩ Lị chiếu tia X – quang vào con gái.

―Con rất vui mà mẹ. Bởi vì sắp được gặp Giang Chấn Vũ.

Đúng là không thể qua mặt được mẹ, cười trộm mà mẹ cũng phát hiện ra.

Tạm thời có thể tính là lừa được mẹ. Cô thừa biết nếu mẹ biết kế hoạch của

cô chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt. Nguyên nhân chính khiến cô đồng ý buổi

gặp mặt hôm nay là tiếp cận Giang Chấn Vũ với tư cách là An Thư Nhi chỉ

để xem anh chàng có ―cảm nắng không. Cô đã che chắn rất kỹ bằng lớp

phấn trang điểm nên chắc chắn anh chàng sẽ không thể nào nhận ra cô.

Kế hoạch của cô trước tiên nhất là phải gây được cảm tình với Giang Chấn

Vũ, sau đó tìm cơ hội thuyết phục anh ta làm người mẫu cho An Mật Nhi

cũng chính là cô để cô chụp album ảnh cho anh ta.

He he! Một kế hoạch quá tuyệt, một cơ hội trời cho, cô không thể không

nắm bắt ngay. Với tất cả những danh tiếng mà cô có được từ khi trở thành

nhiếp ảnh gia gộp với ý chí chiến đấu đang sục sôi trong người, cô quyết tâm

lần này không được đánh mất cơ hội tốt là Giang Chấn Vũ để nổi tiếng hơn.

Lần này sẽ thành công. Vì ngay cả Sammy và các chị chuyên gia trang điểm

làm tóc cũng còn không nhận ra cô nữa là.

Có thể anh ta sẽ thấy giống nhau là cùng nên mới nghĩ ra cách dùng tên của

em gái. Hai chị em có gương mặt giống nhau là chuyện bình thường nhất,

tên họ Giang kia không thể nghi ngờ.

―Chàng trai họ Giang kia rất đàn ông, rất đẹp trai phong độ, lại lễ phép nữa.

Lúc mẹ ngồi trong xe nói chuyện với cậu ta mẹ đã thích rồi đấy con.An Mĩ

Lị nghĩ tới chàng trai định giới thiệu cho con, hớn hở nói.

―Mẹ hay thật. Chưa biết người ta làm nghề gì mà mẹ đã hào hứng thế kia

à?.

―Do cậu ấy không nói rõ thôi. Mẹ nghe cái gì mà thể dục nên mẹ cứ tưởng

cậu ta là giáo viên dạy thể dục. Không ngờ lại khiêm tốn như thế, nổi tiếng

vậy mà không nói. Con thấy chưa, mắt nhìn người của mẹ rất tốt. Người đàn

ông như vậy mới đáng để tin tưởng, nghe chưa?

―Phải thế không mẹ?. Cô chớp chớp mắt.

―Tất nhiên rồi. Con quên là mẹ gặp gỡ qua rất nhiều hạng đàn ông à, lại từng

kết hôn nên cũng có kinh nghiệm. Mẹ An vừa nói quơ tay như một ―chuyên

gia tư vấn hôn nhân và gia đình khiến Mật Nhi dở khóc dở cười.

An Mĩ Lị chợt đưa đôi mắt đẹp nhìn ra cửa kính.

―Tài xế, anh đi qua rồi!

―A… Xin lỗi chị!

―Sao anh không tập trung vào chuyên môn mà lại nghe tôi nói thế hả?




―À… à!. Chú lái xe ngượng ngùng mặt đỏ lên.

An Mật Nhi rất muốn phì cười thành tiếng, ngay cả chú tài xế cũng mải chú

ý tới mẹ cô. Giờ chú ấy đang bị mẹ mắng cho một trận mà chẳng dám lên

tiếng.

Tắc xi tới trước khách sạn năm sao thì dừng lại. Khi cô trả tiền, chú tài xế lái

xe từ chối lấy tiền. Ồ. Cô không thể không ngưỡng mộ lực hút của mẹ cô đối

với nam giới.

Nhân viên khách sạn tiến tới ngay mở cửa cho hai mẹ con xuống xe. Vì cả

hai đều rất đẹp nên thu hút không ít ánh mắt của những người đứng ở sảnh.

Ngay cả anh chàng nhân viên cũng cười đến là thân thiện với cô.

Vì đã đặt bàn trước nên An Mĩ Lị nói tên với nhân viên khách sạn, anh

chàng liền dẫn hai mẹ con đi lên phòng.

Vừa bước vào cửa, An Mĩ Lị đã niềm nở ngay:

―Anh Trần, Tiểu Giang, thật ngại khi phải để hai người chờ lâu.

Trần Thông Dương thấy bà đến, đứng bật dậy ngay bước tới lịch sự kéo ghế:

―Không sao, không sao. Chúng tôi cũng vừa mới tới!

Nhìn thấy An Mĩ Lị ông đã sướng rơn tới choáng váng mặt mày còn cười ra

mặt khác hẳn với phong cách của ông thường ngày. An Mật Nhi nhìn chú

Trần lại ngộ ra nhiều điều thú vị. Không ngờ mẹ của cô vẫn còn hấp dẫn đến

như thế.

―À, đây là con gái tôi, An Thư Nhi.

An Mật Nhi nãy giờ vẫn còn đứng sau hai người, lúc này mới bước lên, khẽ

cúi đầu chào:

―Chào chú Trần, chào anh!. Phong cách tomboy của cô đã hoàn toàn biến

mất, giờ đây trước mặt mọi người trở thành một thục nữ đúng nghĩa.

Giang Chấn Vũ đứng dậy ngay, hành động của anh làm cho cốc nước bị đổ

xuống bàn choang một tiếng vang dội khiến ai nấy đều hết cả hồn.

―A Vũ!. Trần Thông Dương khó hiểu nhìn anh.

Mắt Giang Chấn Vũ sáng ngời nhìn thẳng vào cô cứ như bị trúng tà.

Cô đoán anh chàng đã nhận ra người con gái mà anh ta nói trên TV nhưng

không ngờ anh chàng lại bất ngờ đến vậy.

―Là em!

―A Vũ!. Trần Thông Dương gọi anh nhưng Giang Chấn Vũ không hề để ý

mà đi tới trước mặt An Mật Nhi. Nhìn cả người anh cao lớn đứng sát rạt, cô

không thể không phát hoảng.

―Đúng là em rồi!

An Mật Nhi bị anh ghé sát mặt tới nên phải lùi ra đằng sau mấy bước.

―Tôi…!

Chết tiệt! Hay là anh ta nhận ra mình? Không thể nào. Cô trang điểm đẹp đẽ

như vầy anh ta không thể nhìn xuyên qua lớp phấn để nhận ra cô được.




―Tôi đã nhiều lần đi tìm em!

―Hả?

Tay cô bất ngờ bị một bàn tay to nắm lấy. Cô nhìn vào đôi mắt nóng bỏng,

thái độ như khủng bố. Vậy là không nhận ra cô rồi. Tốt quá!

―Em nhớ tôi không? Cách đây một năm, ở nhà hàng, em bị đau ở chân và tôi

đã giúp em xoa bóp chân. Em nhớ chưa?. Cảm xúc mừng vui hiện rõ trên

mặt anh chàng, lại còn cầm tay cô, hiển nhiên chàng ta không để ý hành

động này là khiếm nhã vì anh chỉ chú ý tới một mình cô.

Cô ngây người như ngố bởi vì Giang Chấn Vũ mà cô biết và Giang Chấn Vũ

trước mắt rất khác. Cô vẫn còn nhớ như in thái độ thô lỗ cục mịch của anh

ta. Giờ đây đứng trước đôi mắt nóng bỏng, giọng nói đầy tình cảm trào dâng

thế này khiến phản ứng của cô hoàn toàn bị tê liệt. Đây là lần đầu cô bị

người khác giới nắm tay. Tay anh ta rất nóng. Trái tim cô đập thình thịnh

thình thịch.

Và rồi… cô đỏ mặt.

Tỉnh lại đi! Cô tự nhủ với chính mình mục đích của ngày hôm nay đến đây

liền lớn tiếng trả lời:

―Tôi nhớ ra rồi. Anh là người đã giúp tôi lần đó. Hóa ra là anh à?

Giang Chấn Vũ phấn chấn trả lời:

―Tốt quá! Em còn nhớ!

―Vâng!. Cô gật đầu, rất muốn rút tay nhưng lại bị nắm quá chặt, đành

ngượng ngùng nói nhỏ. ―Anh có thể thả tay ra được không ạ?

Lúc này Giang Chấn Vũ mới giật mình nhớ ra hành động quá lố của mình,

bối rối thả tay cô ra.

―Xin lỗi. Tôi không cố ý. Em đừng hiểu lầm nhé!. Anh nói với cô như thế

nhưng ánh mắt vẫn nóng bỏng không hề có dấu hiệu hạ nhiệt. Cô có thể

nhận ra… chàng ta đang cảm nắng mình.

Anh coi cô như một người con gái thật sự và không hề che giấu tình ý dành

cho cô. Cô vì ánh mắt ấy mà nóng ran hết cả hai má, càng nhìn càng đáng

yêu.

Cô tự hỏi. Tại sao lại thế này? Sao tim mình lại đập nhanh thế này?

―Hai đứa quen nhau?. An Mĩ Lị chen ngang, hết nhìn Giang Chấn Vũ, lại

nhìn sang con gái.

Giang Chấn Vũ bật cười, kể rành mạch rõ ràng về lần đầu tiên hai người gặp

mặt cho An Mĩ Lị còn chú Trần thì đã nghe anh kể cả trăm lần.

―Ồ, hóa ra người con gái mà A Vũ thích là con gái Mĩ Lị. Thật trùng hợp!.

Ông bật cười.

―Nếu sớm biết A Vũ thích con gái tôi thì đã chẳng cần bày vẽ bữa cơm này

làm gì. An Mĩ Lị cười rạng rỡ sau đó quay sang nhìn con gái trừng mắt.

―Con bé kia, sao không nói với mẹ là bọn con từng gặp nhau hả?




―Vì con vừa mới nhớ ra thôi ạ.. Cô trả lời đại. ―Con cũng ngạc nhiên không

kém anh Giang đâu mẹ.

Giang Chấn Vũ vì sợ bà hiểu lầm nên giải thích ngay:

―Tôi cũng không định đến bữa ăn này vì trong lòng tôi vốn đã có người con

gái mà tôi thích. Nếu biết trước là em, có lẽ tôi đã không để chậm trễ tới bây

giờ mới gặp em.

Rất thẳng thắn!

―Sau lần gặp nhau cách đây một năm, tôi vẫn muốn được gặp lại em. Nhất

định là chúng ta có duyên nên tôi cuối cùng cũng tìm được em. Nếu có thể,

không biết tôi có vinh hạnh được làm bạn trai của em không?. Anh dũng

cảm nói ra tâm tư của mình, giọng nói quyết đoán, không do dự trong khi

thời gian hai người gặp nhau còn chưa quá năm tiếng đồng hồ, ghế còn chưa

ngồi đã nói thẳng ra như thế.

Anh hỏi cô như thế quả nhiên ngoài những gì cô đoán trước. Cô không ngờ

anh chàng lại nóng vội tới mức vừa gặp đã hỏi ngay. Cô nhất thời không biết

phải trả lời như thế nào.

―Tốt quá rồi! Cô đồng ý!. An Mĩ Lị vỗ vỗ tay đứng bên cạnh.

An Mật Nhi trừng mắt nhìn mẹ. Đồng ý cái đầu mẹ ấy! Mẹ ồn ào quá!

Quyền quyết định thuộc về con mà!

―Em đồng ý không?. Giang Chấn Vũ vui vẻ hỏi.

―Đồng ý! Đồng ý! Con gái cô tất nhiên là đồng ý rồi!.

―Khoan đã! Con chưa nói con đồng ý mà mẹ!. Cô lên tiếng ngăn mẹ gà

luyên thuyên.

―Hay là em không muốn?

Gương mặt đẹp trai của anh ta hơi tối đi, có nóng vội.

―Tôi… Chuyện đó…. Ai, sao vô dụng thế này? Ngay cả câu từ chối cũng

không nói được.

Cô không ngờ mình lại bị vẻ nóng vội của anh làm ảnh hưởng. Vì điều đó

cho thấy anh rất thích cô nên rất lo lắng sợ bị cô từ chối.

Một người đàn ông vừa cao to đẹp trai vừa tự tin như anh, có vô số fan nữ

lại thích cô. Rõ ràng cả hai chỉ mới gặp nhau đúng một lần ở nhà hàng đó,

còn không biết tên của nhau vậy mà anh lại chưa từng quên cô.

Anh luôn giữ khoảng cách với con gái, không dính vào xì căng đan tình

cảm. Tất cả hóa ra đều vì cô.

Thấy sắc mặt cô không tốt, mặt anh càng ngẩn ra:

―Em có bạn trai rồi sao?

―Không, không có. Cô không do dự phủ nhận ngay.

―Em ghét anh sao?

―Tất nhiên không phải rồi!

―Anh khiến em khó xử?




―Không ạ!

―Vậy làm bạn gái anh đi!

―Được!

Ủa?

―O ye! Cuối cùng em cũng đồng ý. Tuyệt quá!

Trời ơi! Cô vừa nói gì thế này?

Còn chưa kịp giải thích thì tay lại bị nắm lấy.

―Anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không làm em thất vọng khi trở thành bạn gái

của anh!. Anh tuyên bố với cô.

An Mật Nhi đổ mồ hôi hột. Sao mọi chuyện lại chuyển biến thế này hả trời?

Trình tự bình thường không phải như thế này? Trước hết phải trở thành bạn

của nhau đã. Sao lại nhảy lên giai đoạn là người yêu rồi?

Nhìn anh mừng rõ như điên, cô chợt chột dạ nhưng lại không có cách nào từ

chối. Được rồi. Đâm lao phải theo lao. Cô chỉ còn biết nở nụ cười. Tùy cơ

ứng biến vậy. Tính từng bước một.

Nhưng điều mà cô khó hiểu nhất là tại sao mình lại nói ―Được!. Oh my

god! Thế có chết tôi không!

Mới lần trước cô còn đánh nhau với anh ta, giờ lại biến thành bạn gái.

*****

Trở thành bạn gái của chàng ta rồi chắc chắn sẽ không thoát khỏi những lần

hẹn hò. Ôi hẹn hò! Mà cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước tràn đê chắn.

Cô cũng không tin anh chàng kia có thể làm gì được cô. Nhưng điều cô ngán

ngẩm nhất là mỗi lần đi hẹn hò phải chuẩn bị kỹ lưỡng đến là lâu.

Nhìn thấy cô xinh đẹp đến chỗ hẹn, anh cười khoe hàm răng trắng bóng.

―Chào em! Anh vừa mới tới thôi. Giang Chấn Vũ chạy nhanh tới chỗ cô

nhưng lại bị cô kéo tay đi như bay.

Anh còn đang bất ngờ thì đã bị cô kéo tới một hẻm nhỏ. Thấy không có ai

xung quang, cô trách.

―Anh còn chưa thay đồ và cải trang mà?

―Sao anh phải cải trang?

Ha ha! Cô nhóc này lại hỏi anh kỳ cục.

―Anh giờ nổi tiếng như thế, sao có thể lang thang đi ngoài đường được. Ít

nhất anh cũng nên đeo kính mát hoặc đội mũ. Nếu không anh sẽ bị người ta

vây kín đấy?

Giang Chấn Vũ ngộ ra, hèn gì cô lại kéo anh đi như chạy hóa ra là vì lo lắng

cho anh. Anh mỉm cười sướng rơn.

―Anh còn cười được à? May mà em phát hiện ra nếu không thì anh thảm

rồi.




Sáng nay là ngày nghỉ nên không có nhiều người đi đường. Tiếc là các cửa

hàng thời trang cũng đóng cửa nên chẳng đi mua kính mát và mũ cho anh

được.

Thấy cô lo lắng vì mình, anh rất vui. Trong mắt anh hiện giờ chỉ có cô.

Một lát sau không thấy anh nói gì nên cô mới ngẩng đầu lên phát hiện ra anh

đang nhìn cô chăm chú từ nãy giờ. Lòng cô rối hẳn lên. Hay là anh ấy đã

phát hiện ra?

―Sao vậy anh? Không phải à?. Cô cẩn thận dò hỏi.

―Em nhìn dịu dàng nhưng cũng rất có cá tính. Các cô bạn gái thường ngượng

ngùng trước bạn trai còn em vừa nhìn thấy anh lại kéo tay anh chạy đi như

bay.

An Mật Nhi lúc này mới nhận ra hành động của mình rất có thể sẽ chiếu

tướng mình. Cô quên mất nhân vật mà mình đang nhập vai, còn trách cứ anh

nữa chứ. Thế nên cô trưng ngay ra một gương mặt ngượng nghịu.

―Vì em lo cho anh thôi. Lúc đó cấp bách quá rồi… Anh đừng giận em nha!

―Anh sao có thể giận em chứ? Mừng còn không hết. Hóa ra em cũng thích

anh, đúng không?. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô tỏ tình.

Cô ngây người vì hai tay anh đang đặt lên eo mình.

An Mật Nhi hít vào thật sâu. Cô chưa từng đứng gần sát với bất kỳ người

đàn ông nào như thế này. Cô có rất nhiều bạn bè là con trai nhưng vì tính nết

của cô cũng giống họ nên các cậu ấy đều coi cô như anh em, có ôm vai bá cổ

cũng coi như bình thường, không thể có những tình cảm nam nữ. Vì thế nên

khi anh nhìn cô nồng nàn, hai tay ôm eo cô khiến cô nổi hết cả da gà.

―Em cũng chưa ăn sáng! Mình đi ăn sáng đi anh!. Cô kéo tay anh đi vừa để

thoát khỏi vòng tay anh vừa để che giấu vẻ ngượng ngùng không được tự

nhiên của mình.

Không được nghĩ linh tinh, tuyệt đối không được ―say nắng, cô nhắc nhở

chính mình vì cô vẫn còn chuyện lớn phải làm.

Cô vừa đi trên vạch kẻ dành cho người đi bộ vừa nghĩ nên không chú ý xung

quanh.

―Cẩn thận!. Một vòng tay rất nhanh ôm cô kéo qua một bên, giây sau đó cô

đã được che chắn trong lồng ngực vững chãi.

Có một chiếc xe máy vèo qua rất nhanh chỉ cách cô có mấy cm. Suýt nữa

thôi thì có lẽ người cô đã bị lốp xe đè lên rồi.

―Cái xe máy chết tiệt!. Giang Chấn Vũ quát tháo rồi cúi đầu hỏi người đẹp

mình đang ôm. ―Em không sau chứ?

Gương mặt anh thật gần, hơi thở nóng hổi thổi vào mặt và cô đang trong

vòng tay anh. Người dọa cô sợ là anh chứ không phải ai khác.

―… Em không sao!. Cô nghĩ. Không phải bị chiếc xe máy kia làm cho mất

hồn. Hoàn toàn không phải. Mà chính là cảm giác được bảo vệ.




Trước giờ cô chưa bao giờ có cảm giác được phái mạnh bảo vệ vì cô quá

mạnh mẽ và độc lập. Những cậu bạn của cô cũng nói rằng cô không cần

được bảo vệ và cô cũng nghĩ đó là điều đương nhiên.

Trong vòng tay mạnh mẽ của anh, trong hơi thở nam tính của anh, và lòng

cô lại xuất hiện cảm giác muốn được bảo vệ, bất giác cô thấy mình thật nhỏ

bé khi đứng trước anh.

Giang Chấn Vũ nghe cô nói thở ra nhẹ nhõm.

―Em không sợ là tốt rồi!.

Sau đó anh dắt tay cô đi một quãng đường thật dài, cứ thế không buông tay

ra.

Cô nhìn vào bàn tay bị nắm chặt, lại ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh cứ nhìn

thẳng về phía trước thản nhiên dắt tay cô đi.

Như vậy được sao? Được anh nắm chặt tay như thế này cô không thích lắm

nhưng cũng không từ chối. Không những tay cô được ủ ấm trong lòng bàn

tay anh mà lòng cô bỗng dưng cũng trở nên ấm áp.

Okey! Cứ coi như đang tỏ lòng biết ơn vì được anh cứu vậy. Dù sao cũng

chỉ nắm tay thôi mà, sẽ không có chuyện gì phải không?

Chỉ là nắm tay thôi mà… sẽ không có chuyện gì hết nhỉ? Cô không ngừng tự

nhủ với chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.