6 năm trước..... Tại vườn hoa hồng xanh, Việt Nam....... Có một cô bé khoảng 6 tuổi vs mái tóc màu tím lam đang khóc um lên vì một cành gai của bông hồng đâm vào tay. Cạnh đó, có một cậu bé trạc 7 tuổi đang tiến lại gần. Cả người cậu bé tỏa ra một khí chất vương giả. Tóc của cậu bé đó màu tím huyền ảo.- Này, sao cậu lại khóc dzợ???? cậu bé đó hỏi
- Mình bị gai của bông hồng đâm trúng tay đây này. cô bé đáp lại
- Đâu đưa tay đây mình xem coi. cậu bé nói. Nghe thấy cậu bé đó nói vậy thì cô bé đó liền đưa tay ra cho cậu bé xem. Thấy vết thương ko nặng nên cậu bé đó từ từ rút cành gai ra, xong rùi cậu bé lấy ở đâu trong túi quần ra một chiếc khăn tay băng lại cho cô bé ấy.
- Xong rùi này, cậu còn đau ko??? cậu bé hỏi.
- Uhm, mình hết đau rùi. cô bé nói
- Cậu tên gì??????? cậu bé
- Mình mún cậu giới thiệu trước cơ. cô bé
- Được rùi. Cậu cứ gọi mình là Andrew có nghĩa là hùng dũng, mạnh á. Cậu giới thiệu tên để gọi đi. cậu bé nói
- Mình chưa có. cô bé đáp lại
- Vậy mình gọi cậu là William nhá, nghĩa là mong mún bảo vệ á. Theo đúng nghĩa là mình hùng dũng, mạnh mẽ sẽ bảo vệ cho bạn, vậy nhé!!! cậu bé nói
- Uhm. cô bé đáp lại.
- À mà cậu mấy tuổi dzợ????????? cậu bé
- Mình 6 tuổi.
- Vậy thì cậu phải gọi mình= anh rùi. Mình 7 tuổi.
- Được thui. Mà ngày nào anh cũng ra vườn hồng này chơi hả
- Yes.
- Vậy thì giống em rùi. Ngày nào em cũng ra đây. Vậy mai em gặp anh nha, Andrew.
- OK. Pp em.
Thế là ngày nào cậu bé đó cũng ra vườn hồng đó chơi vs cô bé kia. Rồi một ngày kia......
- William à, anh phải đi qua Mỹ rùi!
- Tại sao???
- Ba mẹ anh nói do công ty bên ấy có trục trặc nên ba mẹ phải qua đó, anh phải đi theo.
- Vậy anh có trở về ko?????????
- Có chứ. Nhưng có thể sẽ lâu bởi ba mẹ anh mún anh ở bên đó học tập lun. Nhưng khi nào nào anh về anh sẽ tìm em và cưới em làm vk.
- Nhưng làm sao anh tìm ra em được????????????? Vs lại bít đâu em ko nhận ra anh thì sao???????
- Đơn giản lắm, em chỉ cần đeo sợi dây chuyền này thui. Nếu anh thấy sợi dây chuyền này thì anh sẽ gọi em là Bé ngốc. cậu bé đó nói rùi lấy ra một sợi dây chuyền đeo lên cổ cô bé đó.
- Em phải nhớ luôn đeo sợi dây chuyền này thì anh mới tìm ra em được.
- Được thui, nhưng em đâu có ngốc đâu- cô bé phụng phịu nói- anh thì tìm anh = sợi dây chuyền này thế em bít tìm anh = cái gì.
- Vậy thì anh sẽ chỉ dành nụ cười này cho em thui+ vs lại chỉ em được phép gọi anh = Andrew, còn anh sẽ gọi em = William. cậu bé vừa nói vừa nở nụ cười.
- Uhm. Nhưng cười thì ai chẳng cười được. Anh kiếm cái gì khác đi.
- Vậy thì anh sẽ đeo một sợi dây chuyền hơi giống em.
- Là sao?????????????
- Ngốc quá. Này nhé, sợi dây chuyền em đeo trên cổ làm bằng kim cương có dòng chữ ' Andrew love William' thì anh sẽ đeo dây chuyền có dòng chữ ngược lại là ' William love Andrew'.
- Vậy thì còn được. Nhưng em ko có ngốc nhé.
- Thui anh phải đi rùi. Tạm biệt em nhe. Nhất định anh về anh sẽ tìm em.
- Tạm biệt anh.
10 năm sau........
Tại chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam, trong khoang hạng nhất đó có một chàng trai lạnh giá nhưng đẹp trai đang nghĩ về điều gì đó....
- Bé ngốc, anh trở về đây!!!!!!!!
***** The end *****