Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất Trí

Chương 16: Chương 16: bỏ Trốn Đêm Giáng Sinh.




(Miu Kun: Do giáng sinh có việc bận nên viết trước,mong các bạn thứ lỗi!) _Bỏ tay tôi ra đồ vô duyên!Đàn ông con trai với nhau đừng có đùa kiểu ý!

Tôi thúc vào bụng Tử An một cú đau điếng rồi hất tay cậu ta ra.

_Chỉ là đùa thôi mà!Cậu làm gì dữ thế?

Tử An ôm bụng nhìn tôi đau đớn.

_Phù....Thì ra là nói đùa!

Cả lớp ồ lên.

_Tôi đây ko chơi đùa kiểu đấy!

Tôi cáu.

_Xin lỗi!

Tử An cúi đầu hối lỗi.

May ra cậu ta hơn Trọng Phi ở cái là làm sai biết sửa.

_Cậu xin lổi rồi thì tôi cũng bỏ qua,về sau đừng có đùa kiểu đó!

Tôi nghiêm giọng.

_Ừ!

Tử An cười rồi ngồi xuống bàn trên.

Kể ra tên này cũng khá là biết điều,về sau có thể lợi dụng hắn dài dài đây.....

Vậy là sau một hồi náo loạn,lớp mới trở nên yên ắng phần nào.Lúc này thầy giáo mới đi vào vấn đề chính:

_Tiểu Vãn,mai là lễ hội kỉ niệm 50 năm ngày thành lập trường rồi,năm nay lễ hội trùng ngày giáng sinh,em tính làm gì?

_Dạ?!

Tôi ngây người đứng dậy.Thôi xong!Tôi quên béng ngày lễ hội trường,giờ biết ăn nói thế nào đây?!

_Dạ thưa thầy,Tiểu Vãn và bọn em đã thống nhất là năm nay sẽ làm kịch ạ!

Bỗng Tiểu trân và Bát Du lên tiếng.

“May quá!Ko ngờ hai đứa nó lại cứu mình!”Tôi nghĩ rồi quay xuống trao cho hai đứa một nụ hôn cảm tạ.

_Thế à?Chắc là đặc sắc lắm nhỉ?Cứ thế mà làm nhé,lễ hội năm nay phụ thuộc tất cả vào các em đấy!

Thầy giáo mỉm cười nhìn tôi và hai đứa.

_Vâng!

Cả ba đồng thanh trả lời.

Tôi cảm thấy rất vui khi hai đứa nó quan tâm đến mình.Nhưng.....tất cả chỉ là lời thoại của kịch bản hai đứa dụ tôi vào.......

Giờ ra chơi..........

_Thế là thế nào?!Sao tớ lại đóng vai công chúa?!

Tôi bất bình hét lớn.

_Bà nên biết là nhờ tôi và Bát Du nên bà mới thoát nạn!Biết thân giùm cái đê!

Tiểu trân dí đầu tôi kiêu hãnh nói.

_Bà....Bà......

Tôi cứng họng ko nói được lời nào.

_Thôi được!Bắt tôi đóng cũng ko sao!Nhưng tại sao lại cho mấy tên dở hơi này đóng hả?!

Tôi lấy lại bình tĩnh rồi chỉ tay vào đám người Trọng Phi và Tử An gắt trong bức xúc.

_Ô hay,zai đẹp là hàng đầu!sao có thể bỏ được?

Tiểu Trân ngây người trả lời.

_Hừ....Hừ....Tôi hận bà,TIỂU TRÂN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ngày hôm sau..............

Tôi đến trường từ rất sớm để chuẩn bị cho lễ hội,ai nấy đều bận rộn,người qua lại tấp nập.Tuyết bắt đầu rơi từ rất sớm,cái lạnh bắt đầu tràn xuống như muốn báo hiệu cho mọi người rằng:“Giáng sinh đã tới!“.

_Cạch!Cạch!Cạch!

Tôi lạch bạch bước đến chỗ Tiểu Trân.

_Bà có cần tỏ thái độ như vậy ko?

Tiểu Trân nhìn tôi càm ràm.

_Cứ thích tỏ thái độ đấy!Tôi chưa nguôi cơn giận đâu!

Tôi hằm hè.

_Hờ hờ......

Tiểu Trân nhìn tôi cười bộ.

_Hôm nay là giáng sinh đấy!Bà ko tặng tôi quà à?

Tôi hỏi.

_Huýt!

Tiểu Trân thờ ơ tôi rồi quay người bước đi.

_Bà...được lắm!

Tôi tức xì khói,lòng cảm thấy hơi buồn,ko lẽ bà ấy quên...hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật của tôi?.....

Sau một hồi chuẩn bị,cuối cùng cũng đến phần công bố vở kịch.

_Sau đây là vở kịch Rômêô và Juliét mang tên : Bỏ trốn đêm giáng sinh!

MC ngân dài câu nói.

Ngay lập tức ánh đèn sân khấu vụt tắt rồi hiện lên trước bầu trời đầy tuyết dưới một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ và tôi đang đứng trên ban công lâu đài với chiếc đầm dài màu xanh xùm xòe.

_Ôi Rômêô!Chàng thật sự muốn bỏ trốn cùng ta sao?

Tôi ngọt ngào nói.

_Đương nhiên rồi,Juliét!Ta nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể!

Tử An quỳ phía dưới vươn tay về phía tôi kiên định nói.

_Vậy thì chàng chờ ta một chút,ta xuống liền đây!HẤP!!!!

Tôi khép mắt nói rồi trèo qua lan can nhảy xuống cái rầm trước bao nhiêu con mắt chữ O mồm chữ A.

_Chúng ta đi thôi!

Tôi cười rồi nắm lấy tay Tử An nói.

_À...Ờ....

Tử An vẫn ngây người trước cú nhảy vừa nãy của tôi,ậm ừ trả lời.

Khỏi phải nói,ai nhìn cảnh đó mà chả sốc,tôi còn nghe thấy hai con quỷ đã lừa tôi đang cắn giấy rột roạt nữa cơ,đã thế chọc tức chúng nó luôn!Ai bảo dám lừa tôi!

_Đứng lại!

Tôi đang tươi cười thì Trọng Phi từ đâu xông ra hét.

_Hể?!

Tôi đơ người.Cái quái gì đây?!Rõ ràng lão đóng vai bố tôi,sao tự nhiên lại lao ra đây vậy?!

_Ngươi tính đem vợ ta đi đâu vậy,Rômêô?!

Trọng Phi chĩa kiếm về phía Tử An nghiêm giọng hỏi.

Pi Pi Pi!Vợ chồng cái con khỉ mốc!Rõ ràng đóng vai bố người ta!

_Ngươi nên bỏ cuộc đi Daran,nàng ấy thuộc về ta!

Tử An cũng chĩa kiếm về phía Trọng Phi nghiêm giọng nói.

Hả?!Hả?!Hả?!Cứ thế vô luôn à?Ko ngần ngại chần chừ gì sao?!Biết ngay là hai người này có thù oán mà!Nhưng đừng có lôi tôi vào chứ!!!!!!!

_Xin hai chàng đừng làm vậy!

Đến nước này,tôi chỉ còn cách lao vô cùng họ.

_Nàng đừng xen vào!ZA!!!!!!!!!!!!Keng!Keng!Keng!

Trọng Phi và Tử An đồng thanh nói rồi lao vào đánh”trận giả”,gạt tôi sang một bên.

_Làm ơn dừng lại đi!

Tôi rơm rớm nước mắt.

_ZA!ZA!ZA!

_ZA!ZA!ZA!

Nhung hai người đó ko hề nghe vẫn tiếp tục đánh nhau.

_ĐÃ BẢO LÀ DỪNG LẠI RỒI CƠ MÀ!!!BINH!BỐP!

Đến lúc này ko thể chịu được nữa,tôi hét lớn rồi phang cho mỗi ông một cú lăn quay ra đất.

_.........................

Tất cả mọi người đều im lặng ko thốt lên lời,chỉ nhìn chăm chăm vào sân khấu - nơi vừa diễn ra cuộc đả chiến.

_Tất cả các bạn nữ hãy nghe tôi nói đây,tốt nhất là đừng nên yêu,đỡ rắc rối mà đỡ tốn lời.Quan trọng là đỡ tốn sức đôi co khi bên nhau và đỡ đau lòng khi chia_____Oái!Sao tự nhiên lại tắt đèn?!

Chớp lấy thời cơ,tôi nhanh nhảu nói nhưng chưa nói hết câu thì đèn vụt tắt.

Trong lúc tôi đang ngỡ ngàng thì thấy hiện lên từ xa những ngọn nến lung linh đi kèm với bài hát:“Happy birday to you!Happy birday to you!Happy birday!Happy birday....Happy birday to you......”

Là....Là bài hát chúc mừng sinh nhật dành cho tôi.Lúc này tôi ko thể kìm được nước mắt liền òa khóc,ngay lập tức đèn vụt sáng,trước mắt tôi là toàn thể học sinh trường THPT Phúc Thái và đứng cạnh tôi là Tiểu trân,Bát Du.Tiểu Trân ôm lấy tôi và nói:

_đồ ngốc!Sao tôi và mọi người có thể quên ngày sinh nhật của bà được!Thôi đừng khóc nữa,mau cắt bánh đi!Tôi thèm lắm rồi!

_Ờ!

Tôi cười,vội lau nước mắt.Sau đó là ước và thôi nến,tiếp đó là cắt bánh.Tôi cắt một miếng thật to mang đến chỗ Trọng Phi và nói:

_Cho cậu nè!

_Hôm nay khách sáo nhỉ?

Trọng Phi nhìn tôi đầy nghi ngờ.

_Tôi ko tốt đến thế đâu!

Tôi cười ranh mãnh rồi đập thẳng miếng bánh vào mặt Trọng Phi.

_Cô....

Trọng Phi tối mặt nhìn tôi.

_Lêu lêu!

tôi lè lưỡi rồi chạy đi.Ngay lập tức Trọng Phi đuổi theo:

_đứng lại!

Mọi người nhanh chóng đi theo phong trào ném bánh.

_Ha ha ha!

Tôi cười hạnh phúc.Đây có lẽ là bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến nay của tôi.Và điều ước của tôi sẽ đến với mọi người như một món quà giáng sinh bí ẩn.Nhưng mà...dường như tôi đã quên mất điều gì thì phải?......

Tại nhà Tiểu Vãn.........

_Vãn Vãn ơi,về nhà đi con!Ba mẹ sắp chết đói rồi.....Gọi điện sao cứ thuê bao hoài zậy?!T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.