_Thừa nhận nhanh nhỉ?Thấy chưa,ko ép cậu đến mức này thì cậu có thừa nhận là cần tôi ko?
Trọng Phi cười đắc ý đi tới xoa đầu tôi.
_Hừ...Hừ...Đừng có bắt nạt người què quặt nha!!!
Tôi cáu um lên khua tay loạn xạ.
_Cô sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ chơi của tôi thôi!
Trọng Phi không những chống lại phản kháng của tôi mà còn kề vào tai tôi nói lời giễu cợt.
_Cậu...Cậu...Cái đ___________
Tôi đỏ mặt định quát Trọng Phi một tràng thì ngay lập tức bị bàn tay của cậu ta chặn lại:
_Ấy ấy!Môi xinh khép lại,đừng có phun lời thừa,tôi chỉ muốn giữ lại câu lúc nãy cô nói trong bộ nhớ của tôi thôi!
_Đủ rồi đó nha!Bát Du đâu,cõng tôi về!
Lần này thì ko thể chịu đựng được nữa,tôi cố lết thân với cái chân bó bột kồng kềnh tránh xa hắn.
_Ơ?Ông nhờ Trọng Phi đưa về ko được à?Cậu ta giờ là người hầu của ông còn gì?
Bát Du vừa uống vài ngụm nước,nghe tôi gọi ổng liền càm ràm.
_Đúng đó!May mà cậu nhắc,ko thì tớ quên béng mất nhiệm vụ của mình!Cám ơn Bát Du nha!
Trọng Phi cười híp mí nhìn Bát Du.
_Ko có chi!
Bát Du cũng ko ngần ngại đáp lại.
Còn tôi.....Tôi chôn chân tại chỗ ko nói được gì.Tôi ko ngờ ổng lại thâm độc đến mức này,bạn thân là thế đấy,lúc cần thì thế này thế nọ,lúc ko cần thì đá sang một bên,ko thèm cứu giúp,đằng này còn đẩy người ta vào miệng ác quỷ.Sao ổng ác với tôi zữ zậy?!
_Ông quả l______OÁI!Làm gì vậy?!!!
_Về nhà thôi cậu chủ!
Tôi sững người đưa tay lên chỉ vào Bát Du,đang định thốt lời nguyền rủa thì đột nhiên Trọng Phi nhấc bổng tôi lên trước ngàn con mắt chữ “O”mồm chữ”A“.
_Thả tôi xuống!Thả tôi xuống!
Tôi giãy giụa kịch liệt.
_Chúng ta cùng nhau về nhà thôi!La la la.....
Trọng Phi vừa đi vừa hát hò om sòm như trêu đùa tôi.
_Trọng Phi chơi ác quá đấy!
Khinh Ưu chau mày nói.
_Ha ha ha may ra ổng còn chưa hiện nguyên hình!
Vương Tử cười nhạt nói.
_ÔNG TRỜI ƠI!ÔNG CÓ CẦN TÀN NHẪN VỚI CON ĐẾN MỨC NÀY KO!!!!!!!!!!!!
Thế là tôi phải chịu đựng hắn suốt chặng đường về nhà.Số khổ,số khổ!
Sáng hôm sau.................................
_Ò...ó...o...
Gà bắt đầu gáy râm ran.
_Oaaaaaa_____mỏi quá đi!
Tôi lười biếng ngồi dậy vươn người một cái.
_Cậu chủ dậy rồi à?Ngủ có ngon ko ạ?
Bỗng ai đó cất giọng nói êm ái.
_Ừm...Ko được ngon cho lắm!
“Ngon sao được!Cái tên Trọng Phi đáng ghét ý cứ tạt đi tạt lại trong mơ,tức muốn chết!”Tôi nghĩ rồi rụi mắt trả lời.
À mà khoan đã....Tôi cảm thấy có gì đó ko đúng vội rụi sạch mắt nhìn dáng người vừa vặn bên cạnh rồi thốt lên:
_Trọng Phi?!Sao cậu lại ở đây?
_Ô hay,thuộc hạ tới đây để làm tròn bổn phận mà!
Trọng Phi ngây ngô trả lời.
_Đột nhập nhà dân là phạm pháp đấy,có muốn tôi gọi cảnh sát ko hả?!
Tôi kéo chăn kín người đỏ mặt quát.
_Ấy,thuộc hạ nào dám!Là ba mẹ cậu chủ....nhầm,cô chủ mở cửa cho thuộc hạ vào mà!
Trọng Phi xua tay.
_Thế ba mẹ tôi đâu?
Tôi lấy lại bình tĩnh hỏi.
_Đi suối nước nóng rồi!
Trọng Phi nhàn nhạt trả lời.
_Hả?!
Tôi đần mặt nhìn Trọng Phi ko nói được gì.Suối nước nóng à?À ha,thì ra đối với ba mẹ tôi ko bằng suối nước nóng.Sao tự nhiên tim đau thế nhỉ?
_Thôi,cô chủ đi đánh răng rửa mặt đi,để thuộc hạ đi nấu bữa sáng!
Trọng Phi cười híp mí nhìn tôi.
_Ờ!Mà này...
Tôi khép mắt.
_Gì ạ?
Trọng Phi vẫn cười nhìn tôi.
_THÔI NGAY CÁI KIỂU THƯA GỬI SẾN SỦA ĐÓ ĐI!TÔI NGHE TỪ NÃY ĐẾN GIỜ NGỨA TAI LẮM RỒI!
Tôi lấy một hơi rồi hét ầm lên.
_Vâ...vâng...
Trọng Phi trố mắt nhìn tôi rồi đi ra ngoài.