Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!!

Chương 50: Chương 50: Chỉ Là Hiểu Lầm?




Sang ngày hôm sau, Nó đã thức từ sớm nhưng vẫn vờ ngủ, nó vẫn chưa biết nên nói chuyện thế nào với hắn, muốn im lặng, nó thật rất khó khăn, muốn ghen, nó thật chẳng có tư cách, tối hôm qua, khi thấy hắn về, nó lập tức vào giường ngủ, nó không muốn phải đối mặt với hắn, nên ích kỉ giữ hắn bên mình hay bao dung cho hắn qua lại với người khác, cả hai điều nó thật chẳng thể nào lại được

_Vẫn còn ngủ sao? - Hắn khẽ nhìn nó bằng ánh mắt cưng chiều nói, nhưng tiếc là nó quay lưng, không thể nhìn thấy được cái ánh mắt đó của hắn

_Alo? - Điện thoại hắn reo, vì không muốn nó thức giấc nên hắn nhanh chóng bắt máy và nói chuyện với âm lượng rất nhỏ, nhưng vô tai nó thì lại thành cố tình lén lút

_Ừ, anh đến - Hắn nhăn nhó nhưng còn giọng thì vẫn cố dịu dàng khiến nó nghe mà muốn điên ngay lập tức, nói xong thì hắn cũng làm vscn rồi đi khỏi biệt thự rồi đến nơi em họ Phong nói

_Em nên làm gì bây giờ - Nó khẽ lắc đầu nói

Vào làm vscn, mặc áo dài tay màu trắng cổ tròn, quần dài màu đen, đeo dây chuyền hình cỏ 4 lá màu xanh, tay đeo lắc tay cỏ 4 lá, mang giày thể thao màu trắng tinh khiết, trông nó hết sức giàn dị,, quyết định tản bộ ở gần công viên mới xây, nó đi bộ dần dần đến đó

_Thật yên bình - Nó nhìn quang cảnh chung quanh khẽ cảm thán, nơi này rất rộng, xung quanh được bao phủ bởi cây cỏ, kế bên còn có một hồ nước khá lớn, không khí cực kì trong lành

_Sang kia ngồi thôi - Nó lại chỗ ghế đá mà ít người thấy, từ ghế đá này, có thể thấy mọi thứ trong công viên rất dễ dàng, hình ảnh mọi người tản bộ, tập thể dục, nam nữ ngồi nói chuyện, mọi thứ như được thu nhỏ trong tầm mắt nó, và bỗng nhiên, ở ghế đá bên dãy tay trái nó, cũng có một đôi nam nữ, nam tài gái sắc đang ngồi hôn nhau say đắm, đến khi nhìn thấy mặt chàng trai kia, trái tim nó như giá băng

_VƯƠNG MINH KHẢI - Nó không kiềm chế được hét lên rồi chạy đi

_TUYẾT NHI - Thấy nó, hắn hoảng hốt đẩy cô ta ra, vừa định chạy theo nó thì người con gái kia giữ lại

_Anh à, đó là cô gái kia sao? Em có gì không bằng cô ta? - Cô gái kia tên là Tường Vy, hồi nãy chỉ thấy bóng lưng nó, trang phục cũng chẳng gì nổi bật thì nảy sinh khinh thường giữ hắn lại nói

_Buông tôi ra - Hắn như gằn lên rồi giật mạnh tay Tường Vy chạy đi

_Rồi anh sẽ phải hối hận khi dám làm tôi như thế - Tường Vy nhìn theo bóng dáng hắn mà đập tay vào ghế đá

_Tuyết Nhi... - Hắn chạy đến kịp, nắm tay nó quay về phía mình

_Buông ra - Nó lạnh nhạt nói

_Không phải như em nghĩ đâu - Hắn lo lắng nói

_Vậy những gì tôi thấy cũng không phải? - Nó cười nhạt

_Đúng vậy, không phải đâu, chỉ là hiểu lầm thôi - Hắn nhìn nó lo lắng nói

_Chỉ là hiểu lầm? - Nó khẽ nhếch mép hỏi lại

_Đúng thế, chỉ...chỉ là hiểu lầm thôi - Hắn không biết sao giờ lại rất sợ, sợ hắn sẽ mất nó, bằng chính cái gọi là ngủ đột suất mà thông minh lâu dài của chính mình, có phải hắn đã quá tốt với “fan” mình để rồi mất đi người quan trọng nhất, liệu đáng sao

_Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy, trong kí ức tình cảm bao năm qua giờ trong tôi chỉ còn lại hình ảnh anh cùng cô ta hôn nhau, cùng cô ta... - Nó vừa định nói chuyện ở khách sạn nhưng thôi, nó mệt quá rồi, chẳng muốn nhiều lời

_Anh... - Hắn thật chẳng biết nên nói gì, thật ra lúc đó cô ta hẹn hắn ra đây nói nào là muốn hít thở không khí trong lành, rồi tự nhiên lại nói yêu hắn, muốn hắn quen cùng cô ta, dù làm người thứ ba cũng bằng lòng, hắn đương nhiên không đồng ý, định đứng dậy đi chỗ khác lại chị cô ta kéo lại hôn, do tự nhiên lúc đó như đứng hình, không biết đang xảy ra chuyện gì, vừa định đẩy cô ta ra thì nghe nó gọi tên mình, và sau đó thì mọi việc đang như hiện tai đây, hắn đang tự trách mình vì sao lại không đẩy cô ta ra sớm hơn, còn dám nói cô ta có gì không bằng nó, cô ta có rất nhiều thứ không bằng, mọi thứ cô ta đều không bằng, và còn một thứ nữa là cô ta không có trái tim hắn

_B-u-ô-n-g T-ô-i R-a - Nó như nghiến răng nói từng chữ

_Tuyết... - Hắn chưa kịp nói thì bị nó giật tay lại

_Đừng gọi tên tôi, anh không xứng - Nó lạnh nhạt nói rồi cũng bỏ đi

_Khải à... - Tường Vy đã chứng kiến tất cả mọi khẽ nghĩ “Nếu cô không cần, tôi sẽ cướp lấy, đừng trách tôi”

_Biến - Hắn nghiến răng nói

_Em xin lỗi, em biết tất cả đều do em, nhưng cũng chỉ vì em yêu anh, anh đừng giận em, có được không? - Tường Vy khẽ vờ khóc nói

_Cô về đi, từ nay về sau đừng tìm tôi nữa - Hắn tức giận nói

_Nhưng mà... - Tường Vy vờ khóc lớn hơn, nhưng tiếc rằng, hắn đã đi mất

_Hừ, cô có rất nhiều người đàn ông mà không phải sao? Còn tôi thì chỉ có thể trông cậy vào người đàn ông này mới có thể giàu có, cô xem xem, tôi liệu có thể bỏ qua kho vàng này sao? - Tường Vy cười ác độc nói

~(Biết làm sao khi những thứ trước mặt quá rõ ràng? Tin và không tin, biết chọn cái nào? Nên nhớ, những thứ chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, sự thật mới chính là những điều đã xảy ra)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.