Kết hôn…… Kết hôn, lúc học đại học Nhất Hạnh có nghĩ tới kết hôn, thời
gian trước bà nội giục cô kết hôn, khi đó cô nói là quá sớm. Nhưng từ
lúc nào, giờ phút này có người rành mạch nói cho mình Hứa Diệc Dương đã kết hôn ở Mĩ. Tại sao anh không nói cho mình biết? Lúc mới về nước,
trong mắt anh có một mảnh ưu thương, cái đêm mà cô bị ốm, anh đã nói
với mình là chúng ta trở lại với nhau đi, thậm chí hôm kia anh còn nói
với mình đợi trở về, chờ anh xong chuyện ở Mĩ sẽ đưa cô về gặp mặt cha
mẹ.
Nhưng, Nhất Hạnh nghĩ không ra, tại sao anh đã kết hôn, mà không nói là đã
kết hôn ở Mĩ, lại còn trở về nói là muốn quay lại với mình chứ, sao anh có thể là người như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Diệp Hàm cũng im lặng, hai người ai cũng có tâm sự, giữa hai hàng chân mày đều hiện lên ưu sầu.
Hai chữ kết hôn, rơi vào đáy lòng Nhất Hạnh, khiến lồng ngực cô đau cuồn
cuộn, Nhất Hạnh gắt gao nắm chặt cái ly màu trắng, chất lỏng màu nâu
gợn sóng, đầu ngón tay của cô đang run rẩy, ngón tay bởi vì quá mức
dùng sức mà trắng toát.
Cho dù lúc này Nhất Hạnh rất hoang mang, cô cũng cắn răng tự nhủ mình nhất định phải bình tĩnh, nếu giờ phút này cô bỏ đi, như vậy đoạn thời gian ở cùng Hứa Diệc Dương còn ý nghĩa gì nữa.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Hàm, cô
đợi lâu như vậy, không thể thất bại không minh bạch một lần nữa, rốt
cục cô hỏi một câu: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?”
……
“Cô có thể không tin tôi, nhưng cô không thể không tin thứ này.”
Một tờ giấy đỏ xuất hiện trên mặt bàn thủy tinh, in ba chữ vàng, lẳng lặng nằm trên bàn, ai nấy đều im lặng, một lúc sau, Nhất Hạnh mới vươn tay
ra.
Khăn trải bàn màu trắng đồng màu với bình hoa, trong bình hoa chính là bó
hướng dương từ ngày valentine, cánh hoa vàng nhạt hình bầu dục dài,
mỏng manh nhưng xếp dày đặc liên tiếp với nhau, tiềm tàng sức sống và
tinh thần phấn chấn.
Cô ngồi một mình, không biết trời đã tối, cà phê nguội lạnh, Diệp Hàm đã rời đi, lúc đó vẫn ôn nhu như nước: “Mong cô hãy rời xa Diệc Dương”
Quán cà phê bật đèn sáng trưng, trên trần nhà có vô số ô vuông, ánh đèn
theo đó mà tỏa xuống, người phục vụ nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô có
muốn thêm cà phê không.”
Phục vụ hỏi vài lần, Nhất Hạnh mới trừng mắt nhìn, trong hốc mắt đau đớn: “Không…… Cám ơn.”
Cô không biết mình về nhà thế nào, lúc lên lầu cước bộ lảo đảo, mất hết
khí lực, đi thêm mấy bậc thang, dường như dùng hết khí lực nửa đời.
Trong nhà không có ai, bà nội đã về quê.
Gọi điện thoại cho Hứa Diệc Dương, thì truyền đến giọng nói thanh thúy:
“Thuê bao quý khách vừa gọi không tiếp máy, xin để lại lời nhắn……”
Cô ngồi trên sô pha, ngẩn người suy nghĩ thật lâu, rốt cục không kiềm
được nước mắt, nhỏ giọng khóc nức nở. Cô nắm chặt điện thoại, cô không
thể ngờ có chuyện như hôm nay. Khiến cô bị gạt một lần nữa. Anh nói
muốn bù đắp cho cô thế mà lại kéo cô vào tình thế như hôm nay, bù đắp
thật tàn nhẫn, hóa ra cái gọi là bù đắp tất cả chỉ là lừa dối cô, cái
gọi là bù đắp là khiến cô trở thành người thứ ba. Anh đã kết hôn, cái
thiệp cưới đó chính là bằng chứng. Đối với Hứa Diệc Dương thì cô rốt
cuộc mang thân phận gì, là tình nhân, hay là cái gì? Kỳ thật kết quả
là, cô vẫn là dối mình dối người, nghĩ rằng sau 5 năm, sự tình sẽ thay
đổi, nghĩ đến câu nói của anh, ‘chúng ta trở lại đi, chuyện trước kia
hãy để nó tan thành mây khói’, cho đến hôm nay, cô mới hoàn toàn hiểu
được, mình thật ngốc.
Trong phòng không có bật đèn, rèm cửa sổ kéo kín, một tia ánh sáng cũng
không có, một mảnh tối đen, cô đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, nước mắt theo lòng bàn tay uốn lượn, chảy tới cổ tay, chảy xuống một đường.
Cho đến nửa đêm, cô nhận được tin nhắn, là Hứa Diệc Dương gửi đến: “Lúc
nãy, anh bận họp, không nhận được điện thoại, bây giờ cũng muộn rồi, em ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ gọi cho em.”
Màn hình di động chợt lóe sáng, Nhất Hạnh gắt gao nhắm hai mắt lại.
Ngày thứ hai tỉnh lại, cô bị khàn giọng, cô ngồi trên giường thật lâu, mới miễn cưỡng đến công ty.
Cao ốc Ích Dương, cao ba mươi tầng, lót gạch men màu đen, cửa kính màu xanh phản chiếu lại ánh mặt trời thật chói mắt.
Nhất Hạnh đứng ở dưới, cảm thấy choáng váng, cả đêm cô không ngủ, sáng dậy
cũng chưa ăn bữa sáng, mệt mỏi đi vào công ty, ê ẩm, đau đớn khắp mình, đau đến ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Vào văn phòng mới thấy tin nhắn của Hứa Diệc Dương tối qua, nhìn màn hình
di động, trong nháy mắt Nhất Hạnh dại ra. Di động ở lòng bàn tay chợt
reo, là Hứa Diệc Dương. Cô xem trong chốc lát, thế nhưng không có dũng
khí tiếp điện, trong lòng trầm xuống, bắt máy, máy móc đưa điện thoại
di động áp lên tai.
Hứa Diệc Dương không nhắc gì đến Diệp Hàm, anh nói cái gì Nhất Hạnh cũng
không nhớ, đến khi anh ở đầu bên kia gọi tên cô, Nhất Hạnh mới tỉnh,
khẽ cắn môi: “Hứa Diệc Dương, Diệp Hàm là ai?” mở miệng nói ra câu này
thật khó khăn.
Hứa Diệc Dương quả nhiên trầm mặc một lúc: “Diệp Hàm là bạn hồi ở Mĩ của anh, sao vậy em?”
“Anh … cùng cô ấy?”
“Em đứng suy nghĩ bậy bạ, bọn anh chỉ là bạn thôi.”
Nửa ngày không nghe đáp lại, Hứa Diệc Dương lại hỏi: “Nhất Hạnh, em làm sao vậy, em biết Diệp Hàm à?”
Cô kề sát di động “Ừm” một tiếng, lại nghe tiếng Hứa Diệc Dương: “Ừ, cô
ấy vốn không khỏe, nên ở Mĩ, hóa ra đã về nước, cô ấy đến tìm em sao?”
Lúc còn là bạn học Diệp Hàm vẫn thường nói, chờ khi nào về nước nhất
định phải gặp Nhất Hạnh, xem ra lần này trở về cô ấy đã đi gặp Nhất
Hạnh, cũng khó trách anh ở Mĩ không liên lạc được với cô.
“Ưhm……” Nhất Hạnh không biết mình phát ra tiếng trả lời thế nào.
Có thể đang ở nơi náo nhiệt, cũng có thể là cách quá xa, Nhất Hạnh nghe
thấy bên kia có tiếng rì rầm, cái gì nghe cũng không rõ lắm, cũng như
tâm tình cô lúc này.
Cô cũng không nói nhiều liền ngắt mày. Di động còn dán tại bên tai, thật
ra bọn họ ước chừng chỉ nói mấy câu mà thôi, sao cô lại cảm thấy toàn
bộ cánh tay phải đều chết lặng, ngồi ở ghế trên, cảm giác tê liệt từ từ tràn ra toàn thân.
Anh nói bọn họ chỉ là bạn, cô nghe rõ câu nói đó, bọn họ là bạn….. Nhưng
mà cô cũng thấy rõ tờ giấy chứng nhận trên bàn kính trong quán cà phê
kia. Nếu thật sự là bạn, tờ giấy chứng nhận kết hôn kia giải thích làm
sao?
Đáp án rất rõ ràng, cụ thể sinh động, Hứa Diệc Dương, lừa dối cô.
Lúc nãy gần cúp máy anh nói “Chờ anh trở lại”, cô không ngu ngốc, anh nói
cô chờ, thì chờ, cô không thích vừa cãi nhau, vừa khóc lóc đòi thắt cổ, cô sẽ không làm, sẽ không chỉ nghe một bên, cô không thể không tin
tưởng anh, tiểu thuyết tivi, cô xem quá nhiều, biết thế nào là thủ
đoạn.
Hiện tại cô chỉ im lặng xem xét, chờ anh trở về, cho mình một đáp án rõ
ràng, anh muốn cô chờ, cô sẽ chờ, chờ nghe anh giải thích, chờ xem mình cuối cùng có phải vẫn là đơn phương, thất bại thảm hại, có lẽ do cô
quá mức yếu đuối, rõ ràng là đã biết kết cục mọi chuyện đã định, lại
tình nguyện chờ, tình nguyện làm như chưa biết gì, tình nguyện đợi anh
trở về, đem vết sẹo vạch trần.
Buổi sáng nhận điện thoại của Hứa Diệc Dương, đến giữa trưa anh đã đứng
trước mặt cô, trong mắt tràn đầy mỏi mệt, hình như chỉ mới xuống máy
bay, Nhất Hạnh đứng dựa ở cửa sổ, hai mắt không biết đang nhìn cái gì.
Anh mặc một bộ vest xanh, sải bước tiến vào văn phòng, tiếng bước chân
ngày càng gần, càng lúc càng rõ ràng, cô xoay người lại, giữa trưa mùa
đông, ánh mặt trời ấm áp, cửa sổ chỉ mở ra một nửa, lọt vào vài tia
nắng.
Trong văn phòng sáng ngời, cô quay lưng đứng ngược sáng, khiến cho khuôn mặt anh thoạt nhìn không rõ.
Ai cũng không nói chuyện, anh tiến lên, kéo cô lại, gắt gao ôm, cô nhớ
rõ, lần đó ở trong xe, anh cũng ôm cô như vậy, nhanh chóng khiến cô khó thở.
Nửa ngày, anh mới nói: “Anh cảm thấy đã rất lâu chưa được thấy em.”
Cô không có khí lực tránh anh, mặc cho anh ôm: “Anh đi công tác bốn ngày.”
“Ưhm, chỉ có bốn ngày.”
Cô quá mức mệt mỏi, trong lòng cảm thấy cực kì hỗn loạn, tức giận, sợ
hãi, thậm chí không cam lòng…… Đầu như muốn nứt ra. Cô ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, hồi lâu, hỏi: “Anh với Diệp Hàm là thế nào?”
Anh sờ sờ đầu cô, tươi cười sủng nịch: “Em muốn nghe chuyện xưa.”
“Hồi ở Mĩ, có một buổi tối anh bị cướp, bọn họ đánh lén anh từ phía sau,
anh chỉ có một mình đánh không lại, may mắn là khi đó Diệp Hàm từ trong ngõ đi ra, liền cầm lấy gậy đánh, bọn cướp trong tay có dao, bị Diệp
hàm đánh, cầm dao xoẹt qua trán cố ấy. Bọn chúng cướp không được, Diệp
Hạm lại bị thương……. Nếu lúc ấy không có gặp Diệp Hạm, dao nhỏ kia sẽ
nhất định đâm vào nơi này.”
Hứa Diệc Dương chỉ tim mình, lại nói tiếp: “Khi đó Diệp Hàm còn để tóc
ngắn, vết thương trên trán chảy máu, thấm đỏ cả miếng gạc. Sau này cô
ấy lành vết thương, mở băng ra anh mới thấy trên trán cô ấy để lại sẹo. Từ lần đó anh và cô ấy trở thành bạn.
Sau này có một lần cô ấy về nước, anh mới biết được thì ra mẹ cô ấy cùng
mẹ anh là bạn học đại học. Khi đó Diệp Hàm đã để tóc dài che đi vết sẹo trên trán cô ấy.
Anh đột nhiên ngập ngừng: “…… cô ấy vì cứu anh…… mà để lại sẹo trên trán,
mẹ anh đã gặp qua Diệp Hàm, cũng biết chuyện đó, trong nhà liền thương
lượng cho bọn anh lấy nhau.”
Nhất Hạnh vẫn nghe, Hứa Diệc Dương thấy cô vẫn không nói gì, không khỏi lo
lắng, trong giọng nói mang theo tia cấp bách: “Nhất Hạnh, thật ra anh
không cố ý gạt em, anh chỉ là sợ em nghĩ nhiều, Diệp Hàm luôn ở Mĩ, lần này đi công tác anh định giải thích với cô ấy, dù sao trong nhà đề cập qua vài lần chuyện đính hôn. Anh tính chờ giải quyết xong chuyện này
thì đưa em về nhà gặp ba mẹ. Ở Mĩ anh không liên lạc được với cô ấy,
anh không biết là cô ấy đến gặp em.”
Hứa Diệc Dương nói rất nhiều, Nhất Hạnh đều hiểu hết, nhưng cô chỉ mỉm
cười: Hai người nói hai kiểu. Cô nên tin ai, đến tột cùng là người nào
diễn trò, đính hôn cùng kết hôn, khác nhau nhiều như vậy. Nếu ngày ấy
cô không có chính mắt thấy giấy chứng nhận trong tay Diệp Hàm, bất luận như thế nào, cô cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Hứa Diệc Dương, chỉ tiếc,
đó là sự thật, nói như thế nào, cô cũng là người thứ ba trong mắt người ngoài. Mà nay, bất luận Hứa Diệc Dương nói cái gì, cô thấy đều là che
giấu.