… cô vụng trộm nhìn anh vài lần, mơ mơ hồ hồ chỉ thấy một nửa gương mặt tuấn tú của anh…
Giữa trưa hôm sau, Lâm Tử Diễn tới đón cô, lúc xuống lầu gặp nhau hai người đều có chút xấu hổ, đến lúc ngồi trên xe, anh mới mở miệng nói, “Cũng
không có chuyện gì, chỉ là ăn một bữa cơm, với những người ăn lẩu lần
trước đó, có vài người em gặp qua rồi, hôm nay có thêm vài người.”
Không hiểu sao, cô hơi không dám nhìn anh, cảm thấy trong lòng rối như tơ
vò, lần trước anh đột nhiên nói như vậy, cũng đã gần một tuần rồi, tuy
rằng cho rất lo nghĩ về chuyện đó, nhưng nếu anh có hỏi lại, cô vẫn sẽ
không biết nói thế nào, nên không hiểu sao lại trở nên khách sáo với
anh.
Cô chỉ “Ừ.” Một tiếng, ngồi thừ ra trên xe, đầu không dám ngẩng lên.
Điện thoại của anh rung lên, dùng tai nghe để tiếp điện thoại, nói chuyện
với ai đó ậm ừ, chỉ liên tục “Ừ, à” vài tiếng lại cúp máy, tăng tốc độ, đi qua mấy dãy phố, rẽ vào một khu nằm giữa những tòa nhà bằng gỗ có
cùng lối kiến trúc cổ điển.
Xuống xe mới biết được đó là tiệm cơm Nhật Bản, ông chủ là du học sinh ở
Nhật, sau khi về nước thì mở nhà hàng, kiến trúc tòa nhà được thay đổi
mang đậm phong cách Nhật Bản, màu sắc thanh thoát mái ngói đĩnh đạc,
tường được sơn trắng, cửa sổ được ráp từ khung giấy với những ô vuông,
khéo léo lung linh, mang phong cách cổ xưa thanh lịch. Nhân viên tiếp
tân mặc bộ kimono ở cửa một cách nho nhã lễ độ, Nhất Hạnh theo Lâm Tử
Diễn đi vào, xuyên qua một thác nước nhỏ, không ngờ phía sau lại là một loạt các hành lang, giữa các hành lang là những hòn non bộ, tiếng nước chảy róc rách giữa không gian thanh tịnh.
Bên trong, được chia thành nhiều gian phòng, mỗi một gian đều có chuông
gọi phục vụ, bọn họ đi vào một gian gọi là “Hoa đào rơi”, trong gian đã có người, thấy bọn họ vào, ngay lập tức có người reo lên: “Lâm đại ca, anh đã tới!”
Thanh âm và mặt người đều quen thuộc, là một vài người cùng ăn lẩu lần
trước, còn có một cô gái tóc quăn, thêm hai người bọn họ, tất cả có
mười người. Một loạt các bàn gỗ được xếp dài, bàn gỗ chân khá thấp,
bọn họ phải cởi giày, ngồi xếp bằng xuống, Lâm Tử Diễn bắt đầu nhíu
mày, “Sao lại chọn chỗ này, ngồi phát mệt, còn ăn được cái gì?”
Một anh chàng trẻ tuổi ngồi bên phải, tướng mạo rất thanh thú rót trà cho
họ, “Không phải tên rất hay sao, vất vã mới có thể gặp nhau ăn một bữa, dù thế nào cũng phải tìm nơi có ý nghĩa một chút, “Hoa đào rơi”, tên
hay chứ, nghe thật vui tai, tưởng tượng được không khí thật vui vẻ.”
Nói xong nháy mắt với Nhất Hạnh, “Chị dâu, chị nói có phải hay không?”
Một tiếng “chị dâu” gọi tới Nhất Hạnh vừa nói ra, mọi người tủm tỉm cười
nhìn cô và Lâm Tử Diễn, trước đây mỗi khi có sự hiểu lầm như vậy nhất
định cô sẽ giải thích, nhưng hôm nay lại lâm vào cảnh này, thật sự cô
không biết trả lời thế nào, nghiêng đầu nhìn anh một cái, vừa chạm phải ánh mắt của anh, trong đáy mắt tên này lại tràn đầy ý cười, anh tóm
lấy một cái khăn tay trên bàn ném qua chỗ mấy người kia, “Nói xàm.”
Anh chàng kia chụp lấy khăn, cũng không nhìn tới Lâm Tử Diễn, chỉ cười hì
hì nhìn Nhất Hạnh hỏi: “Chị dâu, sao chị không nói gì?”
Bị hỏi, mặt Nhất Hạnh càng ngày càng hồng, ngập ngừng một chút, đành phải cười cười, không biết nói gì. Cũng không biết, sự trầm mặc của cô
trong mắt mọi người bị coi như mười phần là đã cam chịu quan hệ với Lâm Tử Diễn, nên khó trách mọi người ngồi quanh nhìn nhau cười ngầm, chỉ
có cô một mình ngây ngốc ngồi bên cạnh Lâm Tử Diễn, vì ngượng ngùng nên chỉ biết uống từng ngụm trà nhỏ.
Không khí trong gian phòng vô cùng vui vẻ, người phục vụ kéo cửa gian phòng, bưng đồ ăn tiến vào phòng, theo phong cách của Nhật Bản, tốc độ bày
biên đồ ăn rất nhân, từ khi bắt đầu mang vào, không cần 10 phút, trên
các bàn đã tràn ngập đồ ăn, mực nướng, canh cá, tempura, thịt nướng,
canh thịt,…. Cuối cùng là sushi….
Rượu là rượu đào Nhật Bản, được sớt ra các bình rượu trắng nhỏ, bữa ăn bắt
đầu, nhân viên phục vụ rót đầy chén rượu cho mọi người, sau đó thanh
giọng nói: “Mời thưởng thức.” rồi lui ra.
Cô ngồi gần anh, khoảng cách quá gần, thấy anh cúi đầu vài lần, bọn họ
vào phòng ăn không được bao lâu, cô đã im hơi lặng tiếng, mà anh cũng
không nói năng gì, theo tính tình của anh, trước đây vào phòng ăn luôn
tham gia nói cười, chọc phá, không thể thiếu phần mình trong cuộc vui.
Vì vậy, trong lòng cô không khỏi nghi ngờ, liệu anh có bị đau ở đâu
không, nên cô vụng trộm nhìn anh vài lần, mơ mơ hồ hồ chỉ thấy một nửa
gương mặt tuấn tú của anh, khóe miệng hơi nhếch, vừa nhếch lại khẽ run, không nhìn rõ là đang chịu đựng, tức giận hay là cười.
Trong tay cô cầm chén rượu, hơi nghiêng người, muốn nhìn rõ một chút, cô nhìn anh vài lần, thấy anh không có vẻ là chú ý tới cô.
Nhưng thật ngoài dự đoán, anh thình lình ngẩng đầu, cô đang rình coi nhất
thời bị tóm gáy, xấu hổ đến nỗi chân tay cũng không làm chủ được mà
khua lung tung.
Hóa ra không phải vì đau, khóe miệng đắc ý cười, biểu tình đắc ý dào dạt, nhưng lại nghiêm trang hỏi: “Em nhìn cái gì?”
Cho dù là có nhìn anh, cũng không thể nói, vì thế lắc đầu, hàm hồ mà nói: “A, em không có nhìn… cái gì….”
Một thanh âm bất ngờ vang lên, lộ vẻ trêu chọc: “Tôi nói này, anh không có việc gì thì cúi đầu làm gì, đường đường là đàn ông mà lại như thiếu nữ Nhật Bản, cả người anh có nằm úp sấp cũng không trông xấu hổ như lúc
nãy, không biết xấu hổ không nói, còn làm hại chị dâu tưởng anh lại đau bao tử…” Nói xong cũng không để ý, bày ra vẻ mặt từng trải, nhìn qua
bên Nhất Hạnh, “Được rồi, chị dâu, anh ấy không bị bệnh, từ lúc ngồi
xuống đã cười, chưa bao giờ vui vẻ như vậy.” Lại nhìn về phía Lâm Tử
Diễn, “Ai, tôi nói nha, anh không phải là người đang nổi giận, nhìn bộ
dạng vui vẻ thế cơ mà…”
Tất cả suy nghĩ và ngôn ngữ của Nhất Hạnh đều tắc lại nơi yết hầu, tay run lên, một ly chén rượu trên tay cứ vậy mà đổ tràn lên quần áo chính
mình, bởi vì ngồi xếp chân, lại vừa vặn ngồi ngay bên cạnh đùi của anh
có một cái khăn lớn, đang hấp tấp muốn chộp lấy cái khăn đó, nhưng lại
không tìm thấy, cái chén trên tay cũng biến mất, thân thể cũng bị một
bàn tay túm lấy eo kéo qua, cô cả kinh chụp lấy cái khăn, “Tử Diễn, để
tự em lau, tự em lau được rồi.” Càng nói giọng càng nhỏ dần, sợ tình
thế này lại làm cho cả bàn cười ầm lên.
Anh bị ngăn lại, lại bị lão Thất chế nhạo, nhưng không hề để ý, “Lão Thất, dạ cậu ngứa à, bữa nào chúng ta lại đi “Phương Đông”, nghe nói mới có một sư phó mới tay nghề rất tốt, nếu không, tôi cũng có thể phục vụ
cậu, thế nào, đi không?”
Nói như vậy, ai mà dám đi, lão Thất lắc đầu: “Cho vàng tôi cũng không đi,
quá hiểu tay nghề của anh rồi, làm sao dám làm phiền tới anh.”
Cuối cùng vẫn là anh chàng mặc áo đen lên tiếng: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Nhất Hạnh vốn đang lo lau chùi rượu trên người, bỗng nhiên bị Lâm Tử Diễn
kéo kéo, quay qua thì thấy anh đang nhìn xuống, lướt mắt nhìn một vòng
rồi lại nhìn cô, “Giới thiệu chào hỏi một chút.”
Nhất Hạnh nhìn theo hướng anh nhìn, người trong phòng cô chỉ biết một vài
người, nhưng mọi người đều đang ngồi trước mặt, tốt xấu cũng nên lễ
phép một chút, khẽ chào một tiếng, “Chào anh, đại ca.” Tiếp đó là cô
gái tóc quăn, lần trước cùng ăn lẩu, cô vô tình gọi là “chị dâu”, kết
quả là bị cười đến rung cả bàn, nên lúc này rất khó nghĩ, suy tư một
lúc, cuối cùng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tử Ngân, hỏi nhỏ, “Vẫn gọi
là chị dâu?”
Mọi người lại cười, Lục Tử Ngân còn cười lợi hại hơn, “Không phải em đã sớm gọi là chị dâu sao.”
Cô đành phải xoay người, chào một tiếng chị dâu, tuy nhiên mấy người ngồi bên cạnh chị dâu kia thì cô chưa từng gặp qua, không biết là anh thứ
mấy? Đành ngừng lại, Lục Tử Ngân thấy vậy mới lên tiếng, “Đây là nhị
ca, đây là tam ca, đây là tứ ca….” giới thiệu qua một vòng mới chính
thức coi như đã quen biết thêm.
Thật ra Nhất Hạnh hơi nghi hoặc, lần trước ăn cơm cô đã thấy qua đại ca và
nhị ca có khả năng là người trên đường, mới đầu còn tưởng rằng Lâm Tử
Diễn cũng là một trong những người anh đầu, nhưng mà anh cũng không nói gì với cô, cho nên lúc ăn cơm, cô vụng trộm hỏi anh, “Vậy anh là thứ
mấy?”
Anh “Ừ.” Một tiếng, dừng lại tư thế uống rượu, suy nghĩ gì đó, Nhất Hạnh
đoán thử: “Là Cát ca à?” Nhưng cô không ngờ những người quanh mình tai
thật thính, cô mới nói xong, lão Thất đã muốn gào to lên, giọng nói đầy mùi rượu phun ra, “Ai cha, Lâm ca, em quen anh lâu như vậy, hôm nay
mới biết được hóa ra anh chỉ là Bát ca?”
Mọi người trong bàn cười rần rần, Nhất Hạnh gần như há hốc mồm, sao mỗi
lần bọn họ cùng ăn cơm lại phải chê cười người khác ồn ào như thế, đang muốn quay đầu nhìn Lâm Tử Diễn, nhưng anh lại nhàn nhã nói: “Lão Thất, cậu cảm thấy mình sống nhàn hạ quá phải không.”
Lão Thất vừa nghe, vội nói với Nhất Hạnh, “Chị dâu, em chỉ biết dựa vào
chị.” Nhất Hạnh nén cười, trong khoảng thời gian nặng nề vừa qua, gặp
buổi trò chuyện náo nhiệt này, coi như đã quên mọi phiền muộn, nhỉn
không được phì cười một cái, “Tữ Diễn, anh chưa nói anh là thứ mấy?”
Lâm Tử Diễn nhìn thấy cô cười, quăng cho lão Thất một cái liếc mắt, cũng
không nói gì thê, lão Thất cầm lấy cái chén, nói với Nhất Hạnh, “Chỉ có chị dâu là tốt, chị dâu, hay là khi nào chị giới thiệu cho em bạn gái
đi, đỡ cho “cầy hương” suốt ngày mè nheo em.”
Nhất Hạnh không nghĩ nhiều nói, “À, được, anh thích kiểu thế nào?”
Lão Thất cũng không nghĩ gì nói ngay, “Giống chị dâu là được.”
Lâm Tử Diễn ngồi bên kia tự như không hề để ý gì mà nói: “Thật đúng là
chán sống, dám trêu chọc bà xã của anh.” Cô còn đang lạc giữa những
tiếng chê cười, tiếng “bà xã” của Lâm Tử Diễn cũng không nghe rõ mấy,
chờ đến lúc cô ngẫm lại, lại cảm thấy không biết nói thế nào.
Ngay cả lão Tứ ở bên kia cũng nói: “Cho cậu ấy ăn gam hùm cậu ấy cũng không dám.”
Lão Thất cười phụ họa, “Tùy thôi, tùy thô, chị dâu cứ chọn đại cho em một người.”
Nhất Hạnh nghe không ra ẩn ý bên trong, ngay cả nghĩ bên ngoài của câu nói
cũng không nghe ra, căn bản không hiểu gì, mà cũng không muốn hiểu, lại cảm thấy khát nước, liền cầm lấy cái chén rượu, kết quả bị Lâm Tử Diễn đổi thành chén trà, “Đừng uống rượu.”
Vừa nãy còn nói cười ồn ào, lúc này lại không ai nói gì, cả đám quay qua
chuyên tâm giải quyết đồ ăn. Nhất Hạnh bởi vì không quen ăn hải sản,
cho nên chỉ ăn chút tempura và đồ nướng, ăn thêm chút cơm, nhưng cũng
mất đến vài giờ. Thường thường cả đám ăn cơm xong sẽ có thêm tiết mục
hai, không phải đi giải trí thì tắm hơi, lần này ngoại lệ, ăn cơm xong
thì cả đám chia tay đi thẳng về nhà.