Anh Yêu Em Rất Nhiều

Chương 45: Chương 45




.

Qua nguyên tiêu là thời gian đi làm trở lại, ở nhà nhiều ngày, tính chây lười đã thành thói, cứ nghĩ tới ngày mai lại quay lại cuộc sống đi làm như cũ, thì bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ xương cốt nhức mỏi, khó chịu.

Sợ ngày mai dậy không nổi, cho nên muốn hôm nay nghỉ sớm, nhưng còn chưa tới giờ cơm chiều đã bị Lâm Tử Diễn bắt cóc, không nói hai lời đã đi xe tới, đầu tiên là gọi điện thoại, sau đó lên lầu, thấy cô còn lằng nhằng ở trong phòng, thì chỉ đơn giản chào hỏi ba mẹ Nhất Hạnh rồi tóm lấy cô kéo đi.

Cô cảm thấy không cam lòng, sao lại biết chọn thời điểm thế, lần trước là giao thừa, lần này lại là nguyên tiêu, biết là đi đến nhà mà anh thuê, cho nên trong lòng lại càng mâu thuẫn, lại sợ sẽ như lần trước, đi lại không cho về nhà, vả lại, ngày mai cô còn phải đi làm.

Xe ngừng lại trước siêu thị, anh quay đầu hỏi cô: “Ăn cái gì có thể béo?”

“Sao anh lại hỏi vậy?”

“Anh muốn nuôi cho em béo lên.”

Cô suy nghĩ: “Trứng cá muối, tổ yến, vây cá, nhân sâm, anh đi mua đi.”

Anh gật gù: “Thật sự có thể ăn mà béo ra?”

Đâu chỉ có ăn mà béo, tuyệt đối có thể khiến cho cô mỗi ngày phun máu mũi vì quá bổ, “Không phải anh sợ em ăn sạt nghiệp của anh, về sau không có tiền nuôi em chứ?”

Anh nói cô đi theo mình, hai người cùng đi về phía lối vào siêu thị, “Mắc cười, một trăm người như em anh cũng nuôi đủ.” Đột nhiên lại nhìn qua cô, “Ờ mà, không phải lần trước em nói em là người phụ nữ hiện đại độc lập, không cần anh nuôi à?”

Cô đứng tại chỗ, nghẹn họng, vô cùng hối hận, tình nguyện cắn đứt lưỡi của mình, nhưng cuối cùng chẳng làm gì thêm.

“Sao lại không đi?” Anh quay đầu kéo cô, “Đi mua thức ăn cho gia súc.”

“Thức ăn gia súc?” Cô nhíu mày không hiểu.

“Ừ, thức ăn cho heo.” Anh vừa cười vừa nói: “Không phải là muốn anh nuôi em sao, không mua thức ăn gia súc cho em thì mua gì?”

Hai người đứng ở cầu thang siêu thị, cô cắn răng trừng mắt với anh, trong lòng bỗng bùng phát một ham muốn giận giữ đó là đẩy anh ngã xuống, cuối cùng vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Cô đẩy xe lấy hàng đi một mình ở phía trước, không muốn nói chuyện với anh, đi vài vòng cũng không biết mua cái gì.

Anh đều đi sau cô cười trộm, thỉnh thoảng nắm tay đưa lên che miệng, thấy cô càng đi nhanh không thèm quay đầu, rốt cục anh tóm chặt lấy cô, “Không thèm để ý tới anh? Giận à? Vậy em lấy gối đập anh.”

Gối mềm nhũn, đập cũng không đau, cạnh tay phải là đồ dùng giặt quần áo, một loạt các hộp xà phòng được sắp xếp ngay ngắn, cô thuận tay cầm lấy hai hộp ném về phía anh, anh chụp được, đặt trở lại, “Sao em lại ném thật chứ, ném chết mất anh thì sao, sau này lấy ai quản em?”

Dứt lời lại kéo cô về phía khu đồ ăn: “Không phải em nợ anh một bữa cơm sao, đi mua đồ ăn, buổi tối ăn cái gì?”

Cô nhìn lướt qua, chọn một phần đồ chay tươi mới, nhìn thoáng qua khu thủy sản, nhớ lần trước dì Ngô nói anh thích ăn cá, dừng bước, nhưng nghĩ tới vừa rồi anh trêu chọc cô, lại đẩy xe về hướng ngược lại.

Do dự tới mãi khi tính tiền, cuối cùng giao xe hàng cho anh, quay trở lại quầy thủy sản.

Mang một túi lớn đồ ăn trở về nhà anh thuê, cất đồ ăn vào tủ lạnh, mới bắt đầu nấu cơm, ngày hôm qua lúc nói chuyện phiếm với Đỗ Y cô cố ý hỏi cách làm canh cá chua ngọt, cha của Đỗ Y là người Tứ Xuyên, đa số các món ăn đều là mỹ thực, món ăn này trước kia cô ấy vẫn thường làm, mỗi lần đều khiến cho cả phòng ăn ngon miệng tới mức không muốn buông đũa.

Làm sạch cá, rửa rau dưa, lúc nấu anh mới phát hiện không có đủ gia vị, căn bản không thể nấu được hương vị như của Đỗ Y nấu, cũng không thể bỏ dở nửa chừng, đành phải cố gắng nấu được gần như hương vị của canh cá chua ngọt. Sào qua rau dưa, sau đó nấu canh, lúc bưng canh cá lên bàn cũng hơi xấu hổ mà nói: “Tử Diễn, canh cá không đủ gia vị, cho nên có khả năng là hương vị không ngon lắm.”

Cởi tạp dề, lấy cơm cho anh, nhìn anh láy đũa chọt chọt cá, lại gắp lên một miếng thịt bò. “Anh nếm thử.” Lại cười ha ha, “Được rồi, ngon hơn cháo, ít nhất sau này anh sẽ không chết đói.”

Trước kia cô cũng từng nấu cho anh ăn, hơn phân nửa là cơm chiên trứng, hoặc là cháo hoa, hôm nay mới chân chính nấu một món canh cho anh, thấy anh không nói khó ăn, thở phào nhẹ nhõm, “Lần sau em lại làm nữa.”

Anh chỉ lo ăn cơm, thanh âm không tập trung, “Ừ.”

Đột nhiên lấy đôi đũa quơ về phía đầu cá, dọc theo sườn cá lấy ra hai cái xương cá nhỏ, thần bí nói: “Nhà dì Ngô có một lời dạy, có nguyện vọng gì thì hỏi nó, sau đó đem nó nhún trên bàn mười lần, nếu có thể đứng thẳng thì nguyện vọng có thể thành sự thật, chúng ta cũng thử xem.”

“Anh muốn hỏi nó cái gì?”

Anh cầm lấy xương cá, nhún nhún trên mặt bàn, một lần, hai lần, năm lần, bảy lần… cũng không nói cho cô biết anh có nguyện vọng gì, tới lần thứ mười mới thả xương cá trở lại mặt bàn, cái xương đứng thẳng, anh mới lấy khăn tay lau tay, cười nói: “Xem ra nguyện vọng của anh có thể trở thành sự thật.”

Cô cầm lấy một cái xương khác, ngập ngừng một lát, cũng làm theo anh, xương ra nhún được mười lần nhưng cuối cùng lại không đứng thẳng được, cô hơi thất vọng, ngước lên lại nhận được ánh mắt của anh nhìn qua, anh nói: “Chỉ là nói đùa, không thể tin.” Cũng không hỏi là cô có nguyện vọng gì.

Ăn cơm xong, dọn dẹp, lau rửa mọi thứ, cô cũng chuẩn bị trở về, không thì ngày mai làm sao mà đi làm, đi nói với anh, không thấy anh trả lời, đi mở cửa cũng không thể mở được, cô đứng ở cửa, “Lâm Tử Diễn, vì sao cửa không thể mở?”

“Mở không được?” anh đứng dậy đi tới cửa, thử mở, cũng không mở được, “Khóa mất rồi, không thể mở, vậy đừng về.”

“Không được, ngày mai em còn phải đi làm.”

“Em ở đây ngày mai cũng đi làm được.”

“Anh gọi điện thoại kêu người mở khóa đến.”

“Đã trễ thế này, thợ mở khóa đã nghỉ từ lâu, em đừng có làm phiền người ta. Được rồi, gọi điện thoại để ngày mai tới, hôm nay cứ ở lại đây vậy.”

“Ngày mai em phải dậy sớm, thợ mở khóa không đến thì làm sao?”

“Thợ mở khóa đều quen dậy sớm, yên tâm, ngày mai nhất định em có thể ra ngoài, tự đi lấy áo ngủ ở phòng ngủ mà mặc đi.”

Nhìn tình cảnh này cô cũng biết, có thể trở về đêm nay là vô vọng, đứng ở cửa lớn một lát, anh lại nói: “Làm sao vậy, đi tắm rửa rồi ngủ, ngày mai anh đưa em đi làm.”

Lòng cô bối rối, cuối cùng đành chịu thua, quên đi, nhiều lời vô ích, tức giận trừng mắt với anh một cái, hầm hầm đi vào phòng tắm hạ hỏa.

Tắm rửa sạch sẽ xong đi ra, tóc vẫn còn ướt sũng, lấy khăn mặt lau tạm đứng ở cửa phòng ngủ lại không dám đẩy cửa, chỉ một phòng ngủ, cô ngủ, anh ngủ ở đâu? Cô không muốn ngủ chung, chỉ cần nghĩ tới, hai tai đã đỏ lên.

“Em đứng đây làm gì?” Cửa phòng ngủ mở ra, anh kéo cô vào trong, “Không phải nói ngày mai phải đi làm sao, đi ngủ đi.” Nói xong đóng cửa đi ra ngoài.

Thấy anh đi ra ngoài, tâm tình cô bình tĩnh lại đôi chút, có vẻ anh muốn ngủ sô pha, xốc chăn nằm xuống, cơn buồn ngủ cũng nhanh tới, chỉ một lát đã mất đi hơn nửa phần tri giác, cách qua cánh cửa mơ hồ nghe thấy tiếng nước róc rách.

Giữa lúc buồn ngủ mông lung, cảm giác trên mặt nhột, trên cổ cũng vậy, cô bị cảm giác nước nhiễu làm cho mở mắt ra, rõ ràng là Lâm Tử Diễn, không biết khi nào đang nằm ở bên cạnh cô, một cánh tay vòng qua hông cô.

Cô trừng mắt: “Không phải anh ngủ ở sô pha sao?”

“Có giường sao anh phải ngủ ở sô pha.”

Được rồi, ai muốn ngủ thì ngủ, dù gì cũng là giường của anh, cô đã trong trạng thái không có khí lực tranh cãi gì. Nhắm mắt lại, anh lại hôn cô, cắn môi của cô, lúc mạnh lúc nhẹ, trên môi bắt đầu truyền tới cảm giác đau đớn, cô đẩy anh, “Không cho anh đụng vào em.”

Anh nhìn thẳng cô vài giây: “Ừ.”

Nhưng khi cô nhắm mắt lại, anh lại càng giở trò, không làm theo lời nói, tay mò vào trong nội y của cô, cố định cô ngay phía dưới người mình.

“Anh đã đồng ý không đụng vào em.” Cô chọc chọc anh.

“Chỉ nói là không cho đụng chứ không nói không cho âu yếm.” Thanh âm và hơi thở đều bị chặn lại, sự thật chứng minh, nói đạo lý với lang sói là không thể được, cuối cùng, cảm giác buồn ngủ biến mất, chỉ còn ngập tràn ý thức của cảm quan, từng đợt như sóng triều đánh lại, lúc ý thức tan rã, cô cắn chặt môi, lần đầu tiên đưa tay ôm lấy anh.

Cả một đêm, gần như là tỉnh ngủ, ngủ lại tỉnh, ngày hôm sau nếu anh không kêu cô, nhất định cô sẽ là người đầu tiên ở công ty đến muộn, lòng như lửa đốt trở về nhà, sửa sang lại rồi đi làm, trên đường có cảm giác là lạ, anh đi rồi, mới đột nhiên phát hiện, hóa ra là do anh cố ý, cửa vốn chẳng có vấn đề gì, buổi sáng cũng không có thợ sửa khóa nào đến, tất cả đều là quỷ kế của anh. Nghĩ lại mà phát tức, rõ ràng đã đề phòng trốn tránh, vậy mà cuối cùng đều vẫn bị mắc mưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.