Thẩm Hoài là một phu khố có nhiều cửa hiệu lâu đời, kinh doanh các món
cháo, hương vị xưa nay nổi tiếng đặc sắc. Mỗi ngày lưu lượng khách tới
đây rất đông, trong quá luôn có những bộ bàn ghế bằng gỗ, trang trí
cũng theo phong cách mang hương vị xưa cũ. Gặp mặt, trong lòng Nhất Hạnh mới đột nhiên giật mình, mới một tuần không
gặp, trên mặt anh nét mệt mỏi không hề giảm đi, ngược lại còn thêm tiều tuy, trong lòng mơ hồ nôn nóng, sao còn có thể tỏ ra phấn chấn được
đây. Trong lòng cô nghi hoặc, không phải nói là chuyện công ty đã không có gì đang ngại sao, phải có thời gian nghỉ ngơi hơn chứ?
Lúc gọi cháo, cô mới hỏi, “Tử Diễn, gần đây anh vẫn bận lắm sao?”
Nghe vậy, anh cười cười, “Bình thường.” Nhìn lướt qua thực đơn, lại nhìn cô chăm chú, đến mức khiến cho cô không tự nhiên, theo ánh mắt của anh
cúi đầu nhìn chính mình, không thấy gì không thích hợp cả, “Sao vậy?”
“Sao em lại nhẫn tâm thế chứ?”
“Hả… Em làm sao chứ?” Cô càng cảm thấy mơ hồ, sao lại nói cô nhẫn tâm cơ chứ?
“Để anh một mình lâu như vậy, em cũng không thèm gọi điện thoại hỏi han
quan tâm anh…” Cũng không biết anh nhìn về phía nào, tựa như đang nhìn
cô, lại giống như là không phải. Ngón tay anh day day thái dương, nhíu
mày, đột nhiên thở dài, chỉ về phía vị trí ngực trái của cô: “Nơi đó có anh không vậy?”
Vẻ mặt nặng nề, giọng điệu rầu rĩ thê lương, sau đó chỉ lẳng lặng nhìn
cô. Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng chấn
động, biểu tình vừa nghi hoặc lại kinh ngạc, trong mắt ngập nước, nhất
thời cô không biết trả lời như thế nào, im lặng trầm mặc, trái tim cứ
nhảy mạnh lên từng nhịp.
“Sao vẫn ngốc như vậy, anh đùa thôi.” Người phục vụ mang cháo lên, bát cháo bốc lên mùi hương hải sản, làn khói trắng nhẹ nhàng trôi qua, cô vẫn
ngồi yên, bộ dạng vẫn như người lạc trong sương mù.
Anh vươn tay huých nhẹ cô: “Mau ăn, nuôi em béo đâu có dễ.”
Điện thoại của anh vang lên liên tục, giống như là đang nghe hội báo, bởi
vì hơn phân nửa thời gian anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng “Ừ.” Một
tiếng, nhưng khi ngắt máy thần sắc lại càng trầm mặc. Anh chỉ ăn hơn
phân nửa bát cháo, đã buông muỗng, cất điện thoại đi, anh không cầm lại muỗng, chỉ ngồi tựa vào ghế, nhìn cô từ tốn ăn cháo.
Cô sờ thành bát cháo của anh: “Đã nguội rồi, hay là kêu chén khác, được không?”
“Không cần, anh không ăn, em ăn luôn đi.”
Nhất Hạnh ngập ngừng, “Nhưng em ăn không nổi.” Cô đã ăn gần hai bát, mà anh lại không ăn gì, cố tình bắt cô anh hai bát, mà một bát cháo ở đây rất nhiều, hai bát đủ để ăn no cả ngày, anh lại còn nhìn chằm chằm cô ăn, khiến cô không cảm thấy tự nhiên.
Anh bất động, cũng không trả lời, giống như là thất thần, Nhất Hạnh buông muỗng.
“Sao lại không ăn?” Anh nhìn xuống bát cháo trước mặt cô hỏi.
Nhất Hạnh lắc đầu, lông mi nhăn lại: “Em không chịu nổi.”
Rốt cục anh mỉm cười, chỉ rất nhẹ, lộ ra ở bên khóe miệng, đứng dậy kéo cô đi: “Vậy thôi, anh đưa em về.”
Lúc ở trong xe, anh chỉ tập trung láo, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng lúc
trước, cô bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, hành vi và cử chỉ của
anh không bình thường, khiến cô suy đoán, cũng chỉ có hai khả năng, một là công ty vẫn có chuyện, hai là bệnh bao tử lại tái phát. Đột nhiên
nhớ tới lúc cả hai ăn cháo, chẳng lẽ thật sự là không thoải mái, giống
như lần trước bà nội anh nói, anh sẽ không đem chuyện không vui của
mình nói cho người khác biết, cho nên dù không thoải mái anh cũng không hề nói.
Vụng trộm đánh giá anh vài lần, tầm mắt bị anh bắt được, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đau bụng à?” Xê dịch cơ thể lại gần anh, nhìn chằm chú sườn mặt, nhất định phải tìm chút dấu vết trên mặt anh.
“Không có, anh khỏe, người có vấn đề là em đó, sau này không được ăn bậy bạ,
có biết không?” Sao lại đổi lại thành anh dạy dỗ côm giọng điệu còn
nghiêm túc vậy.
“Em đã khỏi lâu rồi.” thay đổi tư thế ngồi, vừa rồi ăn khá nhiều cháo,
bụng hơi tức, ngồi cũng không thoải mái, may là không cố ăn hết cháo,
nếu không đêm nay cô khó mà ngủ ngon.
“Lần trước em đi bệnh viện, gọi điện thoại cho anh họ của anh à?”
Cô cảm thấy kỳ lạ, sao bỗng nhiên anh lại hỏi cô vấn đề không đầu không
đuôi này: “Không có.” Trên thực tế, cô cũng không biết hôm đó làm sao
Hứa Diệc Dương lại có thế xuất hiện, cũng không hỏi Lí Xu, chỉ cho là
trùng hợp mà gặp.
Không chú ý tới ánh mắt anh hiện lên một tia giằng co trong khoảnh khắc rồi biến mất.
Xe dừng lại dưới lầu, anh cũng đi xuống xe, “Anh đưa em đi.”
Rốt cục hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh, sao lại kì lạ như vậy, cô vừa định hỏi, đã bị anh ôm đi về phía hàng hiên, cánh tay như có như không vòng qua hông cô.
Chờ lúc tới hàng hiên, lại không đi, nơi này ánh đèn mờ nhạt, khung cảnh
thanh vắng. Cô quay đầu lại, phát hiện anh đang nhìn cô, vẻ mặt khó
tả, giống như cả hai người đang cách nhau cả ngàn tầng sa, phải cố gắng lắm mới phân biệt được hơi thở rốt cục là của ai đang phả ra.
Cô hơi hốt hoảng, định nói gì, anh đã mở miệng trước: “Ngày kia anh đi
công tác, đã lâu bà nội không gặp em, nếu em rảnh thì thay anh đến với
bà.”
“Ừm, giải quyết chuyện công ty anh à?”
“Không có gì trở ngại, được rồi, em đi lên lầu đi, anh đi đây.” Thấy cô vẫn
đứng lại, liền thúc dục, “Nhanh lên lầu đi.” Dứt lời vẫn đứng nhìn cô
đi lên mới xoay người rời đi.
Lúc trở về, anh tăng tốc xe, cửa thủy tinh mở hơn phân nửa, gió xuân xe
lạnh, không khí lạnh lẽo ban đêm ùa vào, mang theo cái lạnh ẩm ướt
không thể phớt lờ.
Đã nhiều ngày mọi chuyện có vẻ phức tạp, ngay cả tâm tình của anh cũng
trở nên nôn nóng. Liên tục vài tuần lễ, phải tìm người hỗ trợ, kết thức được việc tiếp cận, việc nhỏ không đáng lại liên tiếp phát sinh, tuy
đã có phương án đề phòng nhưng vẫn mất tác dụng, chỉ còn dựa vào tính
kế hiện tại, lấy tốc độ ngắn nhất thiết kế phương án mới hoàn toàn.
Chuyện để lộ thông tin bên trong chưa rõ thật giả, cho tới bây giờ vẫn
chưa điều tra được, phương án mới không thể biên soạn ở công ty. Mà chỉ một mình anh, chỉ sợ là thời gian quá ít.
Phía trước đèn đỏ, anh giảm tốc dộ, chậm rãi dừng lại, áp phích quảng cáo
trên tòa cao ốc trước mặt lột vào tầm mắt, anh liếc nhìn, là quảng cáo
nhẫn kim cương, hoa tường vi màu hồng nhạt làm bối cảnh, đóa hoa nhiều
tầng lớp ôm lấy nụ hoa, nơi trung tâm ấy cất chứa chiếc nhẫn, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc trong áp phích sáng lên bên chiếc nhẫn, ánh sáng
tràn ngập.
Mấy ngày trước đây, cũng tại nơi này, cũng vào khoảng thời gian này, nhưng trên xe không có cô.
Dư Thâm Tĩnh đã hỏi anh: “Mới vừa rồi quên hỏi thăm Tống tiểu thư, lần
trước tôi gặp cô ấy ở bệnh viên, bở vì vội vàng nên không vào thăm
được, không biết Tống tiểu thư đã khỏe lại chưa?”
“Không có việc gì, cô ấy ăn uống không chú ý, nay đã tốt rồi.”
“À, hóa ra là như vậy, hôm đó tôi thấy Tống tiểu thư cứ luôn dựa vào lòng
tổng giám đốc Hứa, sắc mặt tái nhợt, có vẻ rất nghiêm trọng, tổng giám
đốc Hứa ôm cô ấy đi thẳng vào phòng bệnh. Bình thường tôi không thường
gặp Tống tiểu thư ở công ty, cũng không có cơ hội hỏi, buổi tốt nay lại không hiểu sao lại quên mất…”
Anh thoáng chốc trầm mặc cả nửa ngày, hôm ấy anh mượn điện thoại của cô
gọi cho thư ký Trương, nhật ký cuộc gọi có hiện lên tên của Hứa Diệc
Dương, anh còn nhớ rất rõ. Lúc ấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao
cô cũng làm ở Ích Dương, có liên quan cũng là chuyện bình thường, nghe
lời Dư Thâm Tĩnh nói xong, mới hiểu mọi chuyện không như mình đã tưởng.
Đã trải qua mấy ngày quá mệt nhọc, lúc đó anh có chút nóng giận, lần cô
bị ngộ độc thức ăn, anh vội vàng tới bệnh viện, mới biết mình là người
cuối cùng biết chuyện.
Khóe môi nhếch thành nụ cười giễu, thế này là sao, cho dù thân mật với anh, cho dù đã đính hôn, lúc bị thương hay nguy hiểm người đầu tiên cô nghĩ tới cũng không phải là anh.
Sau đó lại phóng xe trở về nhà trọ, suy nghĩ rối rắm cũng giảm, trong lòng bình ổn lạ, bởi vì rất để ý mọi chuyện, nên không sợ một chuyện nhỏ đó có thể khiến cho tâm tư bản thân bị đảo lộn.
Dạo gần đây quá nhiều việc, việc đó cũng phai nhạt theo thời gian, nhớ ra
cả hai người cũng đã không gặp nhau gần tám ngày, vì thế gọi điện hẹn
cô tới Thẩm Hoài ăn cơm.
Lúc ăn cháo anh chỉ nói đùa lung tung mấy câu, nhưng biểu tình của cô lại
như bị chạm vào chỗ đau, chờ đợi mãi, cô vẫn chỉ im lặng. Cho nên lúc ở trên xe anh nhịn không được mà hỏi, nhưng lại không nghĩ tới cô lại
nói không có.
Mấy ngày qua áp lực quá lớn, một câu nói “Không có” của cô khiến anh cảm
thấy họa vô đơn chí. Đi trên con đường yên tĩnh vào nhà họ Lâm, bóng
đêm phía trước mờ mịt, đèn đường không thể chiếu phủ mọi thứ, bên trong xe lại lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng anh lại lấy tay chà chà lên tóc, câu nói “Không có” cứ quanh quẩn mãi trong đầu mãi không tiêu tan.
Ngày Nhất Hạnh tới nhà họ Lâm là ngày thứ ba Lâm Tử Diễn đi công tác.
Thời tiết tháng 3 rất tốt, trong vườn hoa nhà họ Lâm đã có vài bông hoa mai khai nhụy, cành cây khẳng khiu, tuy ít lá, nhưng cũng không có cảm
giác đơn điệu, từng chùm hoa một điểm vào khung cảnh sắc trắng, vàng,
hồng nhạt, quả thật là cảnh xuân vô hạn.
Trên ban công lầu hai biệt thự có mấy chiếc ghế nằm, ánh mặt trời mềm nhẹ,
gió xuân ấm áp, Nhất Hạnh chào hỏi dì Ngô rồi đi lên lầu, bước trên cầu thang đã nghe thấy có tiếng cười.
Bà nội Tử Diễn đang ngồi trên ghế nằm, thấy Nhất Hạnh thì cười hiền lành: “Nhất Hạnh, con tới rồi, lại đây ngồi với bà một lát, lâu rồi con
không đến, bà ở đây có một mình không có ai nói chuyện phiếm, thật sự
là buồn chán.”
Đi vào mới phát hiện một người đang ngồi bên một cái ghế khác, bóng dáng
quen thuộc, lại nghe bà nội nói với người đó: “Bình thường cũng không
đến thăm bà, sao hôm nay lại đều đến thế này.”
Hứa Diệc Dương ngẩng đầu nhìn về phía Nhất Hạnh, ánh mắt hai người giao
nhau, biểu tình cứng ngắc, không ngờ lại gặp nhau ở nhà họ Lâm.
“Nhất Hạnh, đây là cháu nội bà, anh họ của Tử Diễn, hai đứa từng gặp nhau rồi, lại đây ngồi đi.”
Chỉ còn đúng một chiếc ghế đối diện chỗ anh, Nhất Hạnh hơi chần chứ, theo
thường tình thì phải chào hỏi, nhưng cũng không phải là đang ở công ty, không thể kêu Hứa tổng, đành nhìn Hứa Diệc Dương gọi: “Chào anh.” Sau
đó tới trước mặt anh ngồi.
Người già thường hai cô đơn, khó có được hai người trẻ tuổi bầu bạn như hôm
nay, bà Lâm rất vui vẻ, nói nhiều chuyện đứt quãng, ngẫu nhiên Nhất
Hạnh cũng nói thêm vài câu, chỉ có Hứa Diệc Dương từ đầu đến cuối cũng
không nói một câu, chỉ nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng tầm mắt
anh rời đi, rơi xuống phía những chùm hoa mai đang nở rộ.
Mãi nói đến quên cả chuyện phải uống thuốc. Bà Lâm muốn đứng lên, Hứa Diệc Dương đã sớm đứng dậy trước: “Bà ngoại, để con bưng lên cho, hai người cứ tán gẫu tiếp.”
Lúc đứng dậy, tầm mắt xẹt qua bàn tay trái đặt trên đùi Nhất Hạnh, ánh mắt âm trầm. Chờ lúc Hứa Diệc Dương bưng thuốc Đông y lên, Nhất Hạnh mới
giật mình phát hiện vừa rồi tầm mắt anh dừng lại ở nơi nào, là cái nhẫn trên tay trái cô, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng tay trái lại không
tự giác mà rụt lại.
Ăn cơm trưa, lại ngồi trong phòng khách một lát, bà Lâm mới đồng ý cho
Nhất Hạnh về, nhân lúc Hứa Diệc Dương cũng có việc phải rời đi, bà Lâm
liền dặn dò: “Nhất Hạnh, để cho Diệc Dương đưa con về đi.” Cô không từ
chối, gật đầu, chào tạm biệt rồi đi ra cửa với Hứa Diệc Dương, lên xe
một lúc lâu cũng không nói gì.
Nặng nề một lát mới nhớ tới ngày trước gặp Diệp Hàm ở bệnh viện, liền hỏi
một câu: “Dạo trước em có gặp Diệp Hàm ở bệnh viện, cô ấy không khỏe
sao?”
Hứa Diệc Dương có vẻ đang kiềm hãm, nửa ngày mới lên tiếng: “Cô ấy đi Mĩ, đã lâu anh không gặp cô ấy.”
Mãi cho đến lúc xuống xe, anh mới lên tiếng lần nữa, ánh mắt sâu như biển: “Em khỏe lại chưa?”
“Vâng, đã khỏe lại rồi.” Tóc mái trên trán khẽ bay loạn, cô thuận tay vén lại, cười nhẹ: “Lần trước cám ơn anh.”
“Không có gì.”
…
“Vậy, em lên đây, tạm biệt.”
“Ừ.”