Dừng bước, nhìn vào công ty thấy lầu một còn sáng đèn. Trong đại sảnh chỉ
còn bảo vệ, cô đứng lặng trong chốc lát, rồi máy móc đi vào.
Không vào thang máy, chậm rãi nhìn, mười hai tầng, cô chết lặng, toàn thân
khí lực như bị rút hết, di động ở trong túi rung lên, cô cũng không
phát giác. Đến văn phòng, toàn bộ tầng trệt đều tối đen, cô thở phì
phò, nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt, hô hấp cũng nặng nhọc,
toàn thân như nhũn ra, phải chống tay vào tường mới có thể miễn cưỡng
đứng lên.
Cửa ban công khóa, cô vào không được, một mình đứng ở hành lang tối đen, nức nở khóc.
Có tiếng bước chân truyền đến, nước mắt cô vẫn còn lưu lại trên mặt, đột nhiên bị một âm thanh đó làm cả kinh ngẩng đầu lên. Không có ánh sáng, cô không thể nhìn rõ được là ai, trực giác mách bảo là nên rời đi, lúc vừa xoay người thì nghe thấy tiếng Hứa Diệc Dương ở ngay đằng sau cô:” Làm sao vậy?”
Cô dừng bước, lắc đầu, không khóc nữa:” Không có, em quên vài thứ.”
Anh không tin, do dự vài giây, xoay người cô lại, mắt đã quen với bóng
tối, có thể thấy được rõ ràng nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô:” Vì
sao khóc?”
Cô chỉ lắc đầu, không muốn nói, cũng không thể nói với anh, lại mới đi
mười hai tầng lầu còn đang thở phì phò, tay nắm chặt trong túi.
Anh muốn thay cô lau nước mắt nhưng trong tay không có khăn, lệ trong mắt
cô rơi từng giọt từng giọt ướt đẫm, sáng quắc. Cho dù chia tay, anh vẫn hy vọng cô được hạnh phúc, lúc này nhìn cô rơi lệ, trong lòng lại thấy rối rắm.
Với tay, nhưng không ngờ cô lại vội lùi bước, kinh hoàng nhìn anh, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Trong mắt anh một mảnh đen tối, nắm chặt tay, tiến lên vài bước, chần chờ
lại kiên định ôm cô vào lòng, chẳng sợ dù một giây cũng tốt.
Người Nhất Hạnh cứng lại, không dự đoán được hành độngHứa Diệc Dương, liền
tức khắc liền đẩy ra anh, thần sắc phức tạp thối lui từng bước.
Lâm Tử Diễn đứng ở cửa vào tòa nhà, tránh mình ở một góc khuất gần đó, lạnh lùng nhìn phía trước.
Nói chuyện điện thoại xong đi khỏi thư phòng, dì Ngô liền hỏi anh, đã nói
chi tiết chuyện đính hôn với Nhất Hạnh chưa. Anh buồn bực lắc đầu, thì
ra cô mới vừa tới. Hỏi dì Ngô cô ở đâu, mới biết cô vừa rời đi. Dì Ngô
bảo với cô anh đang ở thư phòng, sau đó thấy cô đi xuống lầu, thần sắc
có chút cấp bách, hỏi nguyên nhân, cô chỉ nói là công ty tăng ca.
Anh đứng ở trong phòng khách, đột nhiên nhớ tới lúc nãy nới chuyện điện
thoại, cửa thư phòng chỉ khép hờ, cô ở ngoài cửa, không biết có nghe
hay không.
Anh kinh hoàng, sợ cô hiểu lầm, đều không phải là cô tưởng như vậy, mới
vừa rồi nhận điện thoại là cô nhóc gặp ở sân chơi, trên điện thoại
không xưng rõ đối tượng, mà cô bé lại mềm mại nói với anh, “Anh ơi, em
yêu anh”. Anh có tâm tình vui vẻ, ha ha nở nụ cười, suy nghĩ, cũng
đáp,”Anh cũng yêu em”.
Anh không biết cô có nghe thấy hay không, chuyện dễ dàng hiểu lầm nhất
cũng chỉ có thể là vậy, tính cách của cô anh biết rõ, vĩnh viễn chỉ
biết trốn tránh. Mặc dù nghe dì Ngô nói là bởi vì công ty tăng ca mới
rời đi, nhưng vẫn thấy không yên lòng, huống chi hôm nay là cuối tuần,
trời đã tối, làm sao có thể tăng ca? Vừa nghĩ vậy liền cảm thấy không
thích hợp, chỉ sợ cô là nghe được câu nói kia nhất thời bối rối lung
tung tìm lấy cớ.
Ngay cả cơm chiều anh cũng không ăn, cầm cái chìa khóa xe, nói một tiếng liền lái xe đi Ích Dương.
Đại sảnh công ty chỉ còn người bảo vệ, anh biết cô làm việc ở tầng trệt,
đi thang máy, trước đó gọi tới nhà cô, mọi người nói là cô không có trở về, gọi điện thoại cho cô, không ai tiếp, xem như việc vô ích. Anh
không xác định cô rốt cuộc có nhận được điện thoại hay không, rốt cuộc
có đến công ty hay không, hay chỉ là nghe dì Ngô nói như vậy, mới trực
tiếp lái xe đến ” Ích dương”.
Đi lên tầng trệt. Anh đứng ở tại chỗ, không thấy rõ là có người, nhưng
lại nghe đến rõ ràng tiếng thở dốc, dồn dập có chút mê loạn. Tiếng thở thật quen thuộc tuy anh chỉ nghe qua hai lần. Đó là lúc ở nhà trọ anh khi đó anh ôm cô, cô bị ôm chặt không thở nổi, mới phát ra những thanh âm như vậy.
Hai mắt đã quen với bóng tối thì thấy hai bóng người, một nam một nữ đang
ôm nhau, của anh họ của anh, ôm trong lòng cô gái của anh, hai người
đứng quay mặt lại với anh, nhìn không thấy biểu tình trên mặt, chỉ thấy hai người thân mật ôm nhau.
Một phút, hai phút, tay anh đặt lên bức tường bên cạnh, nắm thành đấm, lại không thể đưa tay bật công tắc điện, rõ ràng chỉ là một tiếng thở dốc
truyền vào tai, nhưng lại át cả tiếng tim đập của anh. Cảm giác đau đớn mất mát và tức giận khiến người anh nóng lên như chạy bộ hàng trăm cây số . Anh sợ nhất là chuyện phát sinh trước mắt, tường thành thật vất
vả trúc khởi nháy mắt đổ sụp. Anh nghĩ rằng đem cô giam lại một chỗ,
thì cô có thể nguyện ý cùng mình chung sống với nhau mãi mãi, thì ra,
kết quả là vẫn là chỉ là một mình đơn phương tình nguyện. Cảm giác nản
lòng thoái chí vô cùng khó chịu, anh đã trải qua. Lúc cô ở bên cạnh
anh, chuyện hiện tại chưa từng xảy ra trước đây. Cảm giác có được rồi
lại mất đi thật đau đớn, giống như có ai bẻ đi một mảnh xương sườn,
chặt đứt đi vậy, chỉ có thể chịu đựng, đến khi anh không còn nhịn được, thì chỉ có chết đi cùng với trái tim đã chết của mình.
Anh lạnh lùng, rốt cuộc là chính mình tự mình đa tình, trong mắt tĩnh mịch nặng nề, tối nghĩa khôn cùng. Hai người đã tách ra, anh không ấn nút
mở đèn, “tạch” một tiếng mở bật lửa, một ánh lửa màu lam nhạt bùng lên
nơi hành lang tối đen.
Cô nghe thấy thanh âm rất nhỏ vang lên, chợt phía trước có ánh sáng lóe lên.
Gương mặt anh ẩn trong tối, không nói lời nào, lạnh lùng nhìn cô, bàn tay
xoay vần chiếc bật lửa, ánh mắt của cô chưa chạm đến anh, câu nói vừa
rồi từng bước khoét sâu vào lòng cô thành một lỗ hổng.
Dáng vẻ cô thật chật vật, bởi vì đã khóc rất nhiều. Ánh mắt sưng đỏ, dù
nhiều ngày như vậy nhưng vẫn lộ ra, tóc tai cũng rối bù. Sắc mặt tái
nhợt nhìn thấy anh đứng đó không xa, ngay cả hô hấp cũng đau đến cực
điểm.
Hứa Diệc Dương đứng bên cạnh, ngẩn người ra trong giây lát rồi xoay người lại, điều chỉnh ngữ khí: “Tử Diễn, đừng hiểu lầm.”
Anh cất cái bật lửa, nhấn công tắc đèn trên vách tường, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ hành lang, thần sắc ba người đều thu vào trong đáy mắt.
Anh cười cười, nhìn bọn họ, lại đem ánh mắt nhìn về hướng cô, bên môi tràn ra một chút cười lạnh, khuôn mặt tao nhã tụ đầy lạnh lùng: “Tôi đã
biết.”
Trong mắt anh chợt lóe lên một tia đau đớn, trong ngực ẩn ẩn phập phồng, nói với Hứa Diệc Dương:” Anh, em còn có chút việc, phiền anh đưa cô ấy
về.”
Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cô khôi phục
lại ý thức, nhìn bóng dáng anh xoay người biến mất, cả người cô phát
run. Cô biết anh hiểu lầm, chẳng sợ anh không thương cô, cô cũng không
muốn anh hiểu lầm. Anh vào thang máy đi xuống, cô vội chạy ấn nút thang máy đi xuống lầu. Phía trước vắng như tờ, xe của anh đã sớm không còn, cô không trụ vững được, chân mềm nhũn muốn té xỉu.
Cô vẫn luôn tin anh, nhưng anh lại không tin cô, cùng anh cùng một chỗ
thời điểm, cô chưa từng có đã làm cái gì giáo nhân hiểu lầm chuyện
tình. Cho dù cô cùng Hứa Diệc Dương mỗi ngày đều gặp mặt, thậm chí đi
công tác, cô cũng cẩn thủ đúng mực. Anh nói đi nơi nào, cô sẽ đi nơi
đó, anh nói làm cái gì, cô sẽ làm cái đó, cô không biết bộc lộ tình cảm ra ngoài, nhưng trong lòng luôn có anh. Đến khi cô dần dần cảm thấy
mãn nguyện sung sướng thì một câu nói của anh đã đẩy cô xuống địa ngục, thậm chí cô không kịp thừa nhận. Chuyện đính hôn, cô vẫn nghĩ là anh
thực sự tự nguyện, nay mới biết được đó cũng chỉ là lời nói dối.
Hứa Diệc Dương đỡ cô lên xe, cô nhẹ nhàng tránh ra, chuyện cô và anh, cô không muốn có nhiều người xen vào.
“Anh đưa em trở về.”
“Không cần, cám ơn.”
Hứa Diệc Dương vẫn đi theo cô, đi được một đoạn đường thật dài, rốt cục cô cũng phải quay đầu lại nói với anh: “Em không sao, em về một mình cũng được, anh cũng trở về đi.”
Ngồi xe taxi về nhà, bóng đèn hành lang hỏng cả rồi, tối đen như mực, cái
gì cô cũng nhìn không thấy, chỉ có thể dò dẫm từng bước đi lên. Cắn
chặt răng, cái gì cũng không muốn nghĩ, đi đến lầu 5, toàn thân đều là
mồ hôi, dựa vào cửa mới có thể đứng vững, trong lồng ngực như có ngàn
cân đè nặng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Liên tục mấy ngày, hai người đều không có liên lạc. Mấy ngày nay, cô luôn
mất ngủ, ngủ không được, loay hoay cuộn mình, toàn thân cao thấp mọi
chỗ đều ê ẩm đau nhức, đau cô cũng phải đứng dậy đi qua đi lại.
Ban ngày kiên trì đi làm, buổi tối trở về luôn ăn không ngon, bà nội gắp
đồ ăn cho cô, cô cố gắng ăn vài miếng rồi lại ói hết. Từ buồng vệ sinh
đi ra, sắc mặt xanh trắng, tắm rửa sạch liền đem nhốt bản thân trong phòng ngủ.
Bà nội tiến vào, sờ trán cô, hỏi cô làm sao không thoải mái. Cô lắc đầu,
không phải thân thể không thoải mái, mà là tâm rất đau, đau chịu không
nổi.
Tấm lịch bàn ở đầu giường được dùng bút đỏ đánh dấu năm ngày. Màu đỏ ấy
trước kia là niềm vui sướng, nay đập vào mắt, chỉ thấy ghê người. Ngay
cả nhìn cô cũng không dám nhìn, còn mười ngày nữa, là ngày rất tốt để
đính hôn. Mười ngày, ở trong lòng cô mặc niệm, không dài cũng không
ngắn, chỉ là trải qua những sự việc vừa rồi, chỉ sợ đối với cô một ngày cũng là quá sức dài.
Chuyện này cô không nói với ai cả, cho dù mọi người đều biết, cũng không có
khả năng thay đổi được gì. Sự thật là anh không yêu cô, mà nếu hai
người đã không yêu nhau, vậy cớ sao lại phải cùng chung sống với nhau?
Từng lời bà nội lọt vào lỗ tai, cô cười khổ, lắc đầu, vừa rồi cô ói nhiều
vậy, bà nội băn khoăn như thế, cô không phải là bất ngờ lắm.
“Một thời gian dài Tiểu Lâm chưa có tới, không phải là các con đã cãi nhau
chứ? Bà thấy gần đây các con cũng không có nói chuyện điện thoại.” Bà
nội cầm lịch đầu giường xem ngày.
Cô ợ run trong chốc lát, bọn họ không có cãi nhau, nhưng hậu quả còn hơn cả cãi nhau.
“Khi nào thì gọi cho Tiểu Lâm đến nhà chơi một lần? Chưa thấy qua ai giống
các con, càng gần đính hôn ngược lại càng không thấy mặt.” Bà nội mặc
dù oán trách cô, vẻ mặt lại là ý cười.
“Còn vài ngày nữa là ngày đính hôn, lúc đó sẽ nói ba mẹ con cố gắng xin
được nghỉ phép, sớm trở về, tuy nói là đính hôn, nhưng cũng có nhiều
chuyện rườm rà, bây giờ mà chuẩn bị trễ, sợ đến lúc đó cũng không kịp
hoặc sẽ thiếu xót cái gì.”
Đầu cô choáng váng, cái gì cũng không có nghe đi vào, thẳng đến bà nội vỗ
vỗ cô, mới định thần lại, không biết nói như thế nào, từ chối đã lâu
chỉ có thể nói như vậy:” Bà nội, chúng con cãi nhau.”
“Cãi nhau?” Bà nội nghe xong cũng không tỏ ý nghi ngờ, ngược lại cười cười, “Người trẻ tuổi cãi nhau là chuyện thường, hai người mỗi người nhường
nhau một chút là được. Thế là Tiểu Lâm chọc giận ngươi tức giận, hay là ngươi chọc Tiểu Lâm tức giận?”
Cô lại lắc đầu, bà nội nở nụ cười:” Có điều gì muốn nói ra mà đặt ở trong lòng, ai cũng không biết, con cùng Tiểu Lâm đều kín đáo úp úp mở mở,
không nói làm sao biết thế nào mới tốt. Nhất Hạnh, con nghe lời bà nói, gọi điện thoại cho tiểu Lâm, nói chuyện đàng hoàng với nhau đi. Chuyện gì không vui ngày mai tất sẽ qua thôi.”
Cô không nghĩ làm cho bà nội lo lắng, chỉ có gật đầu đáp ứng. Chỉ là bọn
họ trong tình huống này không thể một hai câu là giải thích được, cô
lại trốn tránh nhiều ngày như vậy, đau khổ nhiều ngày như vậy, cuối
cùng vẫn cần đối mặt. Quả thực là nếu không đối mặt làm sao có thể giải quyết?
Ngày hôm sau thời điểm tan tầm, lấy dũng khí thật lớn mới nhấn dãy số của
anh, nhưng gọi mấy lần đều khóa máy. Gọi điện thoại đến nhà, dì Ngô nói không có, mấy ngày đều không về, ngược lại hỏi có phải có chuyện gì
xảy không. Cô sợ bà nội lo lắng, liền nói dối nói không có việc gì.
Do dự trong chốc lát, gọi điện thoại cho Lí Lê, anh cùng tứ ca cảm tình
vốn tốt, có lẽ tứ ca biết anh ở nơi nào. Lí Lê thay cô hỏi tứ ca, nói
là anh ở Đông Phương.
Cô ngồi xe taxi đi đến “Đông Phương”, lên lầu hai, tới chỗ cũ của bọn họ, đứng lưỡng lự ngoài cánh cửa màu nâu. Đột nhiên có người nhảy ra chặn
đường, phảng phất mùi rượu, đứng nhìn cô vài lần hỏi: “Cô tìm ai?”
Nhất Hạnh cắn môi:” Lâm Tử Diễn có ở đây hay không?”
Người nọ “À” Một tiếng, phát ra vài tiếng mơ hồ không rõ cười: “Cô tìm anh
ta à, anh ấy đang ở trong, vào đi.” Nói xong nắm lấy vai Nhất Hạnh,
Nhất Hạnh sợ hãi lui ra phía sau vài bước, ánh mắt nhìn người nọ lộ vẻ
kinh hoàng.
Người nọ đẩy ra cửa gian phòng, quay đầu hướng cô kêu:” Cô có vào hay không?”
Trong gian phòng có tiếng náo hoạt, thanh âm rất lớn, có đánh bài, có uống
rượu nói chuyện phiếm, tiếng đàn ông thô lỗ cùng tiếng cười đùa của
những cô gái trẻ xen lẫn vào nhau, có người cầm míc hát những bài tình
ca mênh mông, âm nhạc trong phòng làm người ta phấn chấn.
Nhất Hạnh đi vào, Lâm Tử Diễn cũng không thấy ở gian bên ngoài này, thì người nọ đi tới, liếc mắt ý nói gian bên trong.
Bên trong phòng không khóa, cô khẽ đẩy hờ cửa. Ánh sáng mờ ảo, nhưng liếc
mắt một cái cô liền thấy anh, ngồi giữa năm người đàn ông khác, trên
bàn rất nhiều rượu, ngồi bên cạnh anh một cô bé mắt to tóc ngắn, mỉm
cười nói với anh cái gì xong lại ám muội cười khúc khích. Mà anh ngồi
trên ghế sô pha hút thuốc, không thấy rõ sắc mặt.
Trong lòng cô chợt đau nhói, có người đẩy cô đi vào, kêu:” Lâm Tử Diễn, tìm được anh rồi.”
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt lóe sáng, dụi thuốc lá, đi
tới trước mặt cô, sắc mặt có chút trầm ngâm: “Em tới đây làm gì?”
Cô cúi đầu, cố kiềm nén cảm xúc bản thân : “Chúng ta cần nói chuyện.”
Anh ném tàn thuốc ra phía sau, giọng điệu bình thản:” Nói chuyện gì?”