Trong căn nhà gỗ tối đen như mực, Vương Thiếu Quân đang không ngừng giãy giụa. Hắn bị cột chặt trên chiếc ghế đẩu, mắt bịt khăn đen, miệng dán băng keo. Hắn ư ử, không ngừng cọ sát tay vào thành ghế.
Chết tiệt! Cái bọn xã hội đen đó, luôn được người ta thuê để giết hắn. Có một lần bọn chúng chém phải cánh tay, đến bây giờ vẫn còn vết sẹo nhỏ. Phải nói là, hắn sinh ra là để đương đầu với những thử thách!
Việc đó do ai làm, hắn biết nhưng chỉ im lặng chấp nhận.
Còn lần này, tại sao bọn chúng không thẳng thừng giết quách hắn luôn, sao còn phải trói hắn như này? Hay là...
Người sai khiến chúng sẽ từ từ hành hạ hắn?
Thiếu Quân lắc lắc cơ thể, đầu đau như búa bổ. Hôm qua uống nhiều quá, mới đến mức say tí bỉ như thế. Chứ với sức lực của hắn, ít nhất cũng sẽ không để bị bắt như này.
Bất chợt có tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Hắn im lặng, sẵn sàng cho đòn đánh bất ngờ hoặc...
Hoặc cũng có thể là một phát chấm dứt sự sống!
Tên kia bước tới gần, từ từ đưa tay tháo khăn bịt mắt và miếng băng keo dán miệng ra. Hắn ta vỗ vỗ vào mặt hắn, cười nhếch môi:
- May cho mày đấy! Nếu không phải người ta đưa ra điều kiện, chắc tao đã cho mày ăn kẹo đồng rồi!
Hắn ngạo nghễ lên tiếng, mắt lóe lên tia không phục:
- Nói! Ai sai khiến chúng mày?
Hắn ta nhún vai, giọng điệu khinh bỉ:
- Sao tao phải nói cho mày đây? Mày định nhét tiền vô họng tụi tao à? Tuy là xã hội đen, nhưng tụi tao xem trọng chữ tín, không phải suốt ngày đi đút lót hoặc tham ô như lũ giám đốc chúng mày! Hừ! Có tiền thì sao chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn tên kia, nhếch môi:
- Lưu Nhất! Nếu tao nhớ không nhầm, băng đản của mày đi chém đi giết người cũng chỉ vì tiền. Mày lấy tư cách gì mà khinh tao chứ?
- Mày...thằng khốn!
Lưu Nhất tức giận, vung tay đấm hắn một cái. Máu từ khóe miệng chảy ra, hắn vẫn cười xem thường:
- Cãi không hơn lại dùng bạo lực sao? Tao cũng đề cao mày quá rồi đấy!
Hắn ta điên cuồng túm lấy cổ áo hắn, nhưng lại chợt nhớ đến lời dặn dò của người kia, nên chỉ dằn mặt:
- Mày cứ chờ đó! Mày nhất định sẽ hối hận!
- Hối hận sao? Cho dù có bắn chết, là tao cũng đã hạ được cả bọn đàn em của mày!
- Oh~
Lưu Nhất đưa tay bịt môi, cười xảo quyệt:
- Mày có chắc mày sẽ không hối hận không? Vương Thiếu Quân! Hôm nay mày sẽ phải cảm nhận được sự hành hạ từ tâm hồn đến thể xác. Đừng cho rằng mày cứng cỏi! Trước mặt người phụ nữ kia, mày chỉ là lông chim thôi!
Nói rồi Lưu Nhất bỏ đi, để lại một Vương Thiếu Quân đang dần gục xuống vì mất sức.
***
- Diệp Tổng! Rốt cuộc là Vương Tổng đi đâu rồi? Đối tác lần này là một nhân vật rất lớn, nếu cứ thế này...
Một vị lãnh đạo lên tiếng, nhìn cô có phần trách móc. Cô cất giọng lạnh nhạt:
- Thân là một giám đốc, tôi còn chưa lo lắng. Anh thì lo cái gì?
Vị lãnh đạo kia giận tái mặt. Con nhỏ Diệp Tố Nghiêm này, từ khi bước vào công ty luôn ngạo mạn như thế. Nếu không phải là do cô ta quá xuất sắc, thì mọi người đã đuổi cô ta đi từ lâu.
Hơn nữa, thủ đoạn của cô ta, làm mọi người vừa nể vừa sợ!
Đồng hồ tích tắc quay. Cả đoàn người vẫn im lặng, chỉ nghe tiếng thở chầm chậm của ai đó. Thư kí của cô cau mày:
- Vương Tổng đi đâu Diệp Tổng thật sự không biết sao?
Mọi người ở dưới cũng nháo nhào lên:
- Đúng vậy! Diệp Tổng là vợ của Vương Tổng mà, sao lại có thể không biết chứ?
- Còn vài phút nữa là đối tác vào rồi. Cái kiểu này thì công ty chúng ta chết chắc!
- Diệp Tổng cũng đừng quá bình thản như vậy! Vắng Vương Tổng quả là một mất mác lớn, chắc chắn đối tác sẽ không có thiện cảm với chúng ta.
Từng lời nói dèm pha vang lên, cô im lặng không để ý đến.
Vương Thiếu Quân! Anh có bao giờ đi trễ đâu chứ?
Và quả thật hôm đó hắn không đến! Đối tác còn cố tình làm khó dễ, khiến cô hết sức mệt mỏi.
Đang trong giai đoạn căng thẳng, đột nhiên điện thoại riêng trong túi cô rung lên khe khẽ. Vốn đã không ưa vị khách kia, cộng thêm sự sốt ruột và lo lắng, cô không ngần ngại đưa máy ra nghe:
- Xin chào Diệp Tổng! Tôi có một tin này báo cho cô đây! Đảm bảo rất hot luôn!
Là một dãy số lạ với giọng của một người đàn ông, cô lạnh nhạt:
- Hãy nói những gì cần nói!
- Oh~ Vậy phải phiền Diệp Tổng đến chỗ tôi một lát rồi! Vì chuyện cần nói, phải thấy tận mắt mới hiểu được!
“...”
- Hôm nay công ty cô có một cuộc họp lớn phải không? Bây giờ thì chọn đi! Cuộc làm ăn với những vị tai to mặt lớn, hay là cứu mạng sống của chồng mình đây?
Đến lúc này cô mới bàng hoàng ra. Ai nấy thấy cô tái mặt, liền biết có chuyện dữ.
Tận đáy lòng cô nổi lên một trận lạnh lẽo:
- Đưa địa chỉ!
Tên bên kia đầu dây cười hời hợt, nhắn địa chỉ cho cô. Sau khi dập máy, cô lập tức rời khỏi phòng họp, mặc cho bao nhiêu người hét ngược lên.
- Tất cả im lặng cho tôi! Tần Tổng! Tôi không muốn hợp tác với anh nữa! Phiền anh về cho!
Tần Tổng ngạc nhiên cực độ, nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã chạy mất.
***
Cô chạy vào trong căn nhà gỗ nhỏ, thở hồng hộc. Vương Thiếu Quân, anh đâu rồi?!
Từ sau bức phên có một biển chỉ dẫn. Cô đoán đây là chiêu trò của bọn chúng, nên đi theo lối nhỏ đó.
Vừa vào trong, cô liền thảng thốt, một cảm giác kinh ngạc dâng lên đến buốt óc.
Vương Thiếu Quân đang bị trói chặt, trên mặt là dòng máu đang nhỏ giọt đều đều. Nhưng...
Ngay bên cạnh hắn, cũng chính là Diệp Nguyệt Ngân, em gái cô!
Cả hai người bọn họ dựa lưng vào nhau, trên cơ thể còn có vết máu. Cô lắc đầu bình tĩnh quan sát. Máu giả! Là muốn đả kích tâm lí của cô!
- Diệp Tổng không ngại đường xá xa xôi tới đây thăm tôi, thật quý hóa quá!
Lưu Nhất từ từ đi ra, vỗ tay lộp độp. Cô nhíu mày.
Cái tên này, là kẻ luôn muốn lấy mạng cô!
Nghĩ ra cũng đơn giản. Cô làm việc không hề nể nang ai, còn có thái độ lạnh nhạt đến tột độ, nên những ngươi chán ghét cô chất thành đống. Còn có những người hận cô tới mức, thuê luôn cả xã hội đen để thủ tiêu cô.
- Nói đi! Mạng của tôi phải không?
- Diệp Tổng! Cô vẫn luôn thẳng thắng như vậy! Tôi cũng nể cô vài phần. Nhưng...e rằng hôm nay tôi không muốn lấy mạng cô rồi!
Mắt lóe lên tia kinh ngạc, cô nắm chặt tay mình, gân xanh nổi rõ:
- Vậy anh muốn gì?
Lưu Nhất cười nhếch môi, liếc sang Diệp Nguyệt Ngân cũng đang cười đểu trong góc khuất.
- Vụ này đơn giản lắm! Tôi cho cô chọn một người, chồng hay em gái?
Cô sững sờ, một tia chết chóc lóe qua nơi mắt.
- Anh...
Lưu Nhất rút ra một ống tiêm dài, bên trong là một chất dịch lỏng trong suốt:
- Diệp Tố Nghiêm! Cô có 5 giây để trả lời. Một là chồng hai là em gái. Cô chỉ có thể cứu một. Và đương nhiên, người không được cô chọn kia sẽ...chết!
Cô run rẩy cố đứng vững trên mặt đất, đầu liên tục suy nghĩ.
Ai có thể làm ra loại chuyện này? Lại thủ đoạn tới mức có thể bắt được Vương Thiếu Quân...
- Chị cứu em với! Em không muốn chết! Em không muốn chết!
Diệp Nguyệt Ngân đột nhiên hét lên làm cô hoang mang. Phóng sang bên cạnh, cũng thấy Vương Thiếu Quân mở mắt rồi.
Hắn nhìn cô, nở nụ cười nhạt nhòa.
Vào giây phút đó, đúng vậy! Cô đã đau lòng bởi ánh mắt u buồn, bởi cái ánh mắt lóe lên vài tia hi vọng đó.
Lưu Nhất bấm bấm ống tiêm, thản nhiên đếm từng giây một.
5...
4...
3...
2...