Vương Thiếu Doanh bước xuống máy bay, trên mình diện toàn đồ hàng hiệu. Đôi mắt màu xanh lục của phương Tây cộng thêm khí chất đào hoa, làm một vài cô gái không nhịn được mà nhìn đến hai lần.
Hắn ta nhếch môi cười, làm những cô gái đó càng thêm say đắm. Hắn vứt cái kính sang một bên, giọng mị hoặc:
- Lâu lắm rồi mới quay lại Trung Quốc, không ngờ nó đã phát triển đến mức này.
Tên thư kí vâng dạ cúi đầu, toàn ý phục tùng. Một kẻ có vẻ đẹp mê hồn, trên người là đồ hiệu, còn có kẻ khác khúm núm sau lưng...từng đó thôi đã làm không ít người ngưỡng mộ rồi.
- Tôi đã bí mật hóa danh sách lịch trình của ngài rồi. Ít nhất trong hai tuần tới không ai có thể điều tra được vị trí hiện tại của ngài!
Vương Thiếu Doanh gật đầu hài lòng, cười nham hiểm:
- Tốt lắm! 2 tuần đủ để tôi chơi chán Diệp Tố Nghiêm rồi!
- Chuyện này...
Hắn cau mày nhìn tên thư kí, lắng nghe tên đó nói tiếp:
- Thật ra Diệp Tổng là người rất kì dị. Diệp Tổng là người phụ nữ mà ngay đến cả Tần Hiểu Lâm đang hợp tác với chúng ta cũng phải nể vài phần. E là mục tiêu lần này...
Hắn dương dương tự đắc, vẫn không chịu bỏ ý nghĩ cô sẽ phục tùng dưới thân hắn như bao con đàn bà trước kia.
- Thì sao chứ? Cô ta cũng là phụ nữ thôi! Mà từ trước tới nay, chưa một ai có thể cưỡng lại tôi...kể cả Diệp Tố Nghiêm cũng sẽ thế thôi!
Tên thư kí lau mồ hôi hột, cảm nhận được âm mưu đen tối từ hắn.
Xem ra lần này, ngài Vương rất có hứng thú với Diệp Tổng kia rồi!
***
Sau khi trở lại, Tố Nghiêm đã từ từ lãnh đạo lại công ty từng bước trở lại ổn định. Những ai lúc trước có ý muốn tranh giành cổ phần, đều bị cô đuổi đi không thương tiếc. Lúc đó, họ cũng chỉ có thể cắn răng ngậm ngùi thôi.
Cứ tưởng cô ta sẽ chết đi thật, ai ngờ lại trở lại bất ngờ như thế, còn giữ cho mình bản hợp đồng với Tần Á đầy quyền lực.
Cũng không ai biết tại sao cô có thể kí kết hợp đồng với Tần Hiểu Lâm một cách nhanh chóng như vậy.
Theo như đồn đại, Tần Hiểu Lâm là tên rất khó chơi, lại hay làm khó kẻ khác. Không ngờ chỉ trong một buổi sáng, cô đã “xử gọn” hắn ta.
Tố Nghiêm ngồi trong phòng, nhìn đăm đăm xuống hàng chữ “tổng giám đốc” trước mắt.
Hôm Thiếu Quân và Nguyệt Ngân kết hôn, dường như có linh tính gì đó, cô đột nhiên tỉnh dậy sau hơn 2 tháng nằm trong bệnh viện. Chưa kịp hoàn hồn đã thấy Tần Hiểu Lâm mang một bản hợp đồng ra, mà trong đó chính là sự đồng ý hợp tác giữa Diệp Á và Tần Á. Cô nghi hoặc, nhưng vì tình thế gấp rút nên sau khi đọc một lượt tờ giấy, cô liền nhanh chóng kí vào đó.
Bây giờ ngẫm lại, cũng thấy có điểm bất thường!
Trước đó cô đã có ý không nghênh tiếp hắn, còn ngang nhiên đuổi cổ hắn ra khỏi công ty. Với tính cách đó, chắc hẳn hắn ta sẽ phải tránh xa cô mọi lúc mọi nơi, đôi khi còn tìm cách làm khó cô. Nhưng không! Vừa mới tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh, liền vớ ngay một bản hợp đồng quá thuận lợi. Mà điều đó, lại làm cô hết sức quan ngại!
Không lẽ Tần Hiểu Lâm thấy cô thập tử nhất sinh nhưng vẫn có thể mở mắt, để ăn mừng liền chịu kí hợp đồng với cô sao?
Cô đưa tay bóp nhẹ mi tâm.
Không phải cái tên đó lại bốc đồng thế chứ?!
Một cô gái tiến vào, trên tay là một sấp tài liệu mỏng. Cô quay về bộ dạng lạnh lùng, chờ thư kí của mình lên lịch trình cho hôm nay:
- Vào lúc 11h, Diệp Tổng có một buổi ăn trưa với lãnh đạo của tập đoàn Phượng Ấn; 16h30, chúng ta sẽ đi tham khảo tình hình của cơ sở sản xuất XXX. Bên cạnh đó, tối nay lúc 20h ở Châu Gia có tiệc sinh nhật của Châu Kỳ Như. Xin hỏi Diệp Tổng có muốn thay đổi gì không?
Cô cau mày, nhìn chăm chăm cô ta, làm cô ta hơi lo lắng.
Vốn là đang muốn mua một lô đất để mở rộng diện tích công ty. Nhưng...
Dường như bây giờ thấy ai, cô cũng đều nghi ngờ cả!
- Tập hồ sơ số tiền mua lô đất, cô đã làm xong chưa?
- Dạ vâng! Tôi có mang lên cho Diệp Tổng xem qua đây!
Diệu Nhi rút từ trong tập tài liệu ra một tờ giấy mỏng tanh. Cô liếc ngang nó một cái, rồi gật đầu:
- Nhiệm vụ của cô là giữ cho kĩ tập hồ sơ này. Chỉ cần để giao dịch của tôi sai sót một chút, tôi e là...
- Không có chuyện đó đâu! Diệp Tổng cũng biết về tôi nhiều rồi mà!
Diệu Nhi cười cười, rồi tìm cách trở ra ngoài.
Tố Nghiêm nhìn theo bóng dáng đó, nặng nề nhắm mắt.
Năm 23 tuổi, sau khi tốt nghiệp Đại học xong, Diệu Nhi không có việc làm. Trong lúc khó khăn nhất, cô đã ngả lòng giúp đỡ cô ta. Và đến nay, cũng đã là năm thứ 4 sát cánh bên nhau rồi.
Nhưng người này, liệu có đáng tin không?!
***
- Vương Tổng! Mọi việc đã xong xuôi hết rồi, chỉ cần đợi Diệp Tố Nghiêm đi tới buổi giao dịch thôi!
Diệu Nhi đứng trong góc tối, giọng nhỏ lại.
“Tốt lắm! Cô có chắc Diệp Tố Nghiêm sẽ không biết chuyện gì chứ?”
- Tôi không chắc nữa. Nhưng hình như cô ta bắt đầu nghi ngờ tôi rồi!
Vương Thiếu Doanh cau mày một chút, hàn khí nổi lên:
- Hãy nhớ cho kĩ! Kế hoạch lần này mà thất bại, thì...
- Không! Đừng mà! Làm ơn! Tôi rất cần nó! Tôi thật sự rất cần nó!
Hắn nhếch môi cười tà mị, dập máy ngay lập tức.
Lúc đó Diệu Nhi gục xuống, thở phào.
Kế hoạch lần này, có vẻ là rất quan trọng!
Ả ta nhìn ra ngoài, mắt lóe lên tia ác độc.
Diệp Tố Nghiêm! Có làm gì thì cũng đừng trách tôi phản bội cô!
***
Vương Thiếu Doanh tao nhã hút thuốc, nụ cười trên môi luôn xen lẫn vài phần quỷ dị.
Nhìn xem! Diệp Tố Nghiêm đó có gì lợi hại đây? Ngay cả người thân cận nhất của mình bị mua chuộc cũng không biết, vậy thì cô ta có đáng để người người run sợ như vậy?
Hắn gác chân phải lên chân trái, cả người dựa vào ghế sofa êm, tay mở điện thoại.
5 tiếng nữa thôi, em sẽ được chứng kiến một màn đặc sắc đó! Coi như đây là quà lần đầu gặp mặt, được không “em dâu”?!!