- Giết chết cô ta đi! Loại người như cô ta...không đáng đâu!
Nói rồi cô một mạch rời khỏi căn phòng lớn, để lại tất cả đang trố mắt vì quá kinh ngạc.
Bọn áo đen vừa thả lỏng tay ra, ả lập tức giãy giụa rồi thoát đi mất. Vừa định đuổi theo nhưng lại bị Châu Tiêu chặn lại không cho đi.
Châu Tiêu lắc đầu, giọng trầm lại:
- Bỏ đi! Tôi chơi không nổi Diệp Tố Nghiêm!
Hai tên vệ sĩ cúi đầu, lòng nghi hoặc.
Con đàn bà đó rốt cuộc có bao nhiêu phần lợi hại đây?
Trong lúc đó, Diệu Nhi hớt hải đuổi theo cô, vừa thấy bóng dáng của cô liền tăng tốc. Ả chụp lấy tay cô, quỳ xuống khóc lóc:
- Tôi làm gì sai mà Diệp Tổng lại đối xử với tôi như vậy chứ? Loại người như tôi là sao chứ? Diệp Tổng! Cô nỡ lòng nào lại để cho bọn họ giết tôi sao?
“...”
- 4 năm qua là nhờ có ơn của cô tôi đã sống rất tốt. Nhưng tôi cũng là một con bài quan trọng, giúp Diệp Á đi lên từng ngày. Cô nói bỏ là bỏ, giết là giết. Vậy trong mắt Diệp Tổng tôi là gì đây? Huhu...
Ả khóc nức nở trách móc cô các thứ. Cô giựt mạnh tay ra làm ả không có chỗ trụ vững nên ngã xuống. Ả nằm dưới đất, ăn vạ như đứa con nít.
Kế hoạch mà Vương Tổng giao thất bại rồi! Ả không những không được tiền, mà còn bị Vương Tổng hất hủi. Bây giờ nhân lúc Diệp Tố Nghiêm vẫn còn chút gì đó với ả, thì sao không níu lấy chứ? Ít nhất, ả cũng sẽ ở trong công ty thêm một thời gian nữa.
- Này cô gái! Cô có biết mình đang ở đâu không?
Cô lạnh nhạt lên tiếng, một chút biểu cảm cũng không có, dường như còn tỏ ra khó chịu. Ả nín khóc, nhìn quanh nhìn quẩn, lại không hiểu cô muốn nói gì. Cô thở hắc:
- Cô còn bị bắt không? Cô thoát khỏi những tên đó chưa? Bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng không?
Ả chợt hiểu ra...
- Diệp Tổng tỏ thái độ dửng dưng đó là vì muốn cứu tôi sao?
Cô ngán ngẩm xoay người bỏ đi.
Loại phụ nữ ngu ngốc mãi chỉ là loại phụ nữ ngu ngốc!
Diệu Nhi đứng dậy, phủi phủi vài ba lớp áo, nhanh chân chạy theo cô vào trong xe trở về.
***
- Cô hiểu được bao nhiêu về tôi?
Cô ngồi trên cái ghế êm, chân chéo vào nhau lắc lư qua lại. Diệu Nhi run rẩy:
- Sao Diệp Tổng lại...
- Ở với tôi 4 năm, rốt cuộc cô biết tôi có bao nhiêu khuôn mặt không?
Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia, ả bất chợt lạnh sống lưng. Ả vâng dạ trả lời:
- Diệp Tổng là người phụ nữ lạnh lùng...à...ừm...tài giỏi...mưu...mưu trí...à...mưu...
- Tôi không mưu trí!
Cô cắt đứt lời ả nói, làm ả giật bắn mình. Cô liếc ả, trong mắt lóe lên tia thuốc súng:
- Tôi là người mưu mô và thủ đoạn!
- Vâng vâng! Mưu mô và thủ đoạn! Mưu mô và thủ đoạn!
Ả gật đầu như sợ cô không thấy. Cô đứng dậy, đi tới bức tường kính dày, phóng mắt ra bầu trời bao la:
- Biết tôi là người như vậy rồi, cũng đồng nghĩa với việc tôi có thể làm bao nhiêu chuyện độc ác. Phiền cô đếm cho tôi nghe xem, rốt cuộc có bao nhiêu người được tôi cho cơ hội thứ hai để sửa sai?
“...”
Ả run rẩy không biết trả lời thế nào, khép nép vào một góc. Cô cười nhạt nhòa, hưởng thụ ánh nắng ban chiều:
- Diệp Nguyệt Ngân tôi đã cho một cơ hội. Tôi cũng đã mở lòng bỏ qua tất cả với mẹ tôi. Nhưng cô biết giữa họ và tôi có gì giống nhau không? Là người thân! Họ là ruột thịt, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng cô...
Cô xoay lưng đứng đối diện với ả, ánh nắng hoàng hôn đập vào vùng lưng nhỏ, làm từng đường nét trên cơ thể mảnh mai càng sáng bừng. Khuôn mặt cô trong góc tối thêm đáng sợ:
- Tôi có thể giết cô...bất cứ lúc nào!
Ả sợ hãi lùi ra sau mấy bước, lại không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này. Chỉ biết, cô như là quỷ Satan hiện hồn, như tảng băng trôi đứng dưới mặt trời - cô độc, uy nghiêm, lại khiến người ra run rẩy trong vô thức.
Diệp Tố Nghiêm...thật đáng sợ!
***
- Vương Tổng...tôi...tôi...
“Có phải là thất bại rồi không?”
- Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi ngài! Xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội! Diệp Tố Nghiêm quả thật rất khó đối phó! Tôi không thể...
“Đủ rồi!”
Vương Thiếu Doanh quát một cái làm ả điêu đứng:
“Diệu Nhi! Tôi hiểu ý của cô là gì. Được một người như tôi hậu thuẫn mà cô cũng không thể làm gì, có phải là cô vô dụng không?”
- Nhưng...nhưng Diệp Tố Nghiêm không thể mua được mảnh đất kia!
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ:
“Cái tôi muốn, là làm cho Châu Tiêu thật sự hết hứng thú với cô ta. Hắn ta sẽ lại ve vãn cô ta thôi. Rồi có một ngày, mảnh đất đó lại rơi vào tay Diệp Á, cũng bằng huề đúng không?”
Ả lắp bắp không biết nói gì.
Chết tiệt! Tiến thoái lưỡng nan thật mà! Phía trước có Diệp Tổng, sau lưng lại có Vương Tổng. Ả...
“Diệu Nhi! Tôi bắt đầu chán cô rồi đó!”
Ả giật mình:
- Không! Làm ơn! Tôi rất cần nó mà! Làm ơn đừng cắt đi thứ đó của tôi!
“Vậy thì lần này cố mà làm cho tốt! Nghe đây! Chúng ta còn một con bài cuối cùng, đủ mạnh để đẩy Diệp Tố Nghiêm vào tù...”
Ả hít thở sâu lắng nghe:
“Và lá bài đó, là cô!”
Diệu Nhi quỵ xuống, mắt trừng lớn:
- Ngài...ngài...
“Diệu Nhi! Cô như con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy. Đã đến lúc, cô bốc cháy rồi!”
Nói rồi hắn cúp máy, môi nhấp nhẹ ly rượu.
Diệp Tố Nghiêm! Cô sắp được ăn cơm nhà nước nuôi rồi! Cô cũng sắp được mặc áo nhà nước phát rồi!
Đến lúc đó, chỉ có mình tôi mới có thể cứu cô. Cô sẽ cúi đầu xuống mà cầu xin tôi muốn cô. Và rồi, cô cũng sẽ là một con đàn bà bị tôi chinh phục thôi!
***
Tố Nghiêm đứng sau cánh cửa lớn, phóng tầm mắt nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhìn bộ dạng quỳ xuống đất đầy đau khổ của ả, cô càng tối mặt.
Hóa ra bao lâu nay, cô lại để cho kẻ thù nhởn nhơ bên cạnh mình như vậy.
Vương Tổng...là ai chứ?
Cô vụt qua một ý niệm, nhưng rồi lập tức xóa nó ngay.
Chuyện đó...không thể nào đâu!
Nhưng trước mắt cô cần xác định mục tiêu tiếp theo của mình.
Chính là...Diệu Nhi!!!