CHƯƠNG 2: Anh đẹp trai, anh tưởng tôi là triệu phú hay sao ???? TT^TT
Biên tập: Leng Keng – meokeng.wordpress.com
Chúc mừng sinh nhật Mèo đại ca =))
Cái tên huấn luyện viên trời ơi đất hỡi này rất thích cười đểu
Khi chúng tôi đã trở thành quan hệ giữa huấn luyện viên và học viên, dựa theo quy tắc cũ, đầu tiên phải tự giới thiệu bản thân
Tên huấn luyện viên đẹp trai giới thiệu trước.
Anh ta là Lộ Thiên, bạn bè nah hay gọi anh là “Quảng trường lộ thiên”
Nói xong câu đó, tên đẹp trai đắc ý nhìn tôi, tôi thực sự không thể hiểu nổi, cái nickname “quảng trường Lộ Thiên” có cái gì để vênh váo chứ hả? Một cái nickname nhàm chán thế này muốn đặt bao nhiêu cái mà chả được: nào là bãi đổ xe lộ thiên, bể bơi lộ thiên, công viên lộ thiên, rạp chiếu phim lộ thiên… chỉ cần có hai chữ Lộ Thiên là được thôi chứ gì?
Tên đẹp trai tiếp tục giới thiệu.
“giới tính khỏi nói hen, năm nay anh 23, lớn hơn em 1 tuổi, chòm sao Xử Nử – cung hoàng đạo hoàn mỹ nhất!”
Ý anh muốn nói hoàn mỹ chứ gì?
Cái tên đẹp trai này hình như mắc chứng tự kỷ thì phải, tôi chẳng biết phải trả lời hắnthế nào, đành phải gượng cười hai tiếng.
Tên đẹp trai liếc mắt nhìn tôi, ra hiệu hắn đã giới thiệu xong, giờ đến phiên tôi.
Lần trước tôi đã từgn nói qua, mỗi khi phải tựi gới thiệu bản thân, lòng tôi sẽ nảy sinh ra một loại cảm giác khẩn trương. Tôi đằng hắng để lấy giọng nếu không sẽ chẳng thể nào thốt nên lời được: “tôi… Tôi là Đường Tiểu Toàn, các đồng nghiệp hay gọi tôi là Toàn bé…o…”
Quả thật tôi rất khẩn trương, đầu óc tựa như trống rỗng, chỉ biết máy móc dựa vào lợi giới thiệu ban nãy của hắn lặp lại y xì.
Tên đẹp trai chẳng thèm chờ tôi nói dứt câu, đã cười cười xen mồm: “Đường Tròn? Tên nghe thú vị đấy’
“Không, không, là Toàn, trong từ an toàn.’
“Tròn Vo, hôm nay em muốn anh hướng dẫn bài tập luyện nào nè?” tên đẹp trai thẳng thừng gạt phăng mọi lời giải thích của tôi, duỗi cánh tay to dài ôm lấy vai tôi, kéo tôi đi về phía trước: “hay là chúng ta thử chạy xe đạp trong v2ong một giờ trước nhá”
“Anh là huấn luyện viên, vậy tuỳ ý anh đi.”
“Ok, cứ làm thế nhá! Chạy xong chúng ta sẽ tập gì tiếp theo đây? Thôi đến lúc đó hẵng tính.”
….
Bỗng dưng, tôi cảm thấy hình như mình bị mắc bẫy, tên huấn luyên viên này nhìn chẳng chuyên nghiệp gì hết.
Tuy bị dính phải một tên huấn luyện viên hàng dỏm, nhưng may thay hắn cũng là một người tận tâm. Chúng tôi đạp xe xong thì tập luyện bơi lội, bơi xong lại tiếp tục đạp xe, trong suốt quá trình luyện tập có hắn bầu bạn làm cho tôi gia tăng thêm không ít động lực. Nhưng mà đợi đến lúc tập xong, tôi mệt đến mức gần như không đứng lên nổi. Ngước Nhìn tên huấn luyện dở hơi, thấy hắn vẫn còn nguyên bộ dáng phấn chấn hừng hực, ngoại trừ phải tưới hai bình nước lên người thì ngay cả thở gấp cũng chẳng thấy…
Sau đó, tôi lê tấ thân mệt mỏi đi tắm gọi cho sạch sẽ từ trên xuống dưới, vừa bước ra khỏi phòng tập thể thao liền chạm mặt với hắn một lần nữa.
Hắn đã thay một bộ quần áo bình thường, vô cùng đẹp trai chói loá, bắn cười rồi xáp ngay vào tôi chào hỏi.
“Tròn vo, em về nhà hả”
Tôi bị cảm động bởi nụ cười P/S ấy, vội vàng cười trả lời: “Ừa, còn anh?”
“Anh cũng vậy, nhà em ở đâu? Anh đừa về!”
“Không cần, không cần, nhà của tôi xa lắm” Lộ Thiên quá nhiệt tình, khiến tôi thấy bối rối.
‘Vậy bye bye hen, anh đi trước, mai gặp ha!’
Lộ Thiên vẫy tay chào tạm biệt với tôi, rồi nhanh chóng đạp xe đi mất.
Tập luyện hơn mấy tiếng đồng hồ mà còn có sức đạp xe về nhà? Đúng là một tên mạnh mẽ!!!
Ngay lúc này đây, tôi thực sự phục hắn sát đất luôn.
Sau khi về đến nhà, mẹ gọi tôi ra ăn cơm. Cố hết sức lắm mới nhịn xuống không liếc mắt đến bàn thức ăn phong phú, tôi vội vã rút vào phòng, lăn ra giường nằm ngủ.
Vì thể lực bị tiêu hao khá nhiều, khiến cho tôi có được một giấc ngủ thật ngon. Thế nhưng đến nửa đêm, tôi bị cơn đói đánh thức.
Bụng đói cồn cào, tôi thật sự nhịn không được chạy đến nhà bếp lục cơm nguội. Đem đồ ăn thừa bỏ vào lò vi ba hâm nóng, vậy mà đến lúc chuẩn bị ngồi xuống ăn, trong đầu tôi bỗng hiện lên câu nói châm chọc của Phùng Dật ngày đó..
Đừng có BÉO quá là được.
Ngay tức khắc, miệng đắng chát.
Lời nói hệt như câu ma chú, lúc nào cũng nhắc nhở tôi nhất định phải giảm cân, nhất định phải gầy mới được.
Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của tôi. Có thể lúc Phùng Dật nói câu đó, anh chỉ vô tình liếc sang tôi thôi, nhưng dù nói gì thì anh ấy chắc chắc không thích một nửa của mình quá béo, vì anh, tôi đành phải tự ngược bản thân mình. Khi thầm mến một người bạn sẽ vui vẻ tự hạ thấp bản thân, ra sức lấy lòng người ấy, và tôi cũng không ngoại lệ. Mỗi lần mọi người nhờ tôi đi mua đồ, tôi đều cố ý nhì Phùng Dật một chút, sợ bỏ lỡ cơ hội được anh ấy sai bảo. Rồi đến lúc anh ấy sai tôi đi mua trà sữa, mua cơm hộp, tôi đều bỏ thêm tiền mua tpha62n đặc biệt cho anh. Tôi cứ sợ rằng các đồng nghiệp sẽ nói tôi bất công, nên luôn thủ sẵn lý do để giải thích, dù sao Phùng Dật cũng là sếp lớn phải được ăn phần đặc biệt, để không bị đói nha. Có điều, lo lắn của tôi hình như đã dư thừa, cho đến bây giờ chưa có ai nghi ngờ sự khác biệt trong cách đối đãi của tôi. Có lẽ vì tôi chỉ là một nhân viên bé nhỏ, không ai rãnh hơi quan tâm.
Cất thức ăn vào lại tủ lạnh, tôi xoa cái bụng rỗng tuếch, trở về phòng ngủ tiếp. Đã hạ quyết tâm phải giảm báo, nên phần ăn sáng uca3 ngày hôm sau đã được tôi giảm đi.
Hôm nay thật sự là mmo65t ngày may mắn, vừa lúc vào thang máy lên trần trên, tôi bất ngờ chạm mặt Phùng Dật.
Tôi cố kiềm nén niềm vui sướng, lễ phép cất lời chảo hỏi trước.
‘Hi, buổi sáng tốt lành!’
Anh ấy vẫn giữ nguyên bộ dáng cao ngạo lườm tôi một cái, hù nhẹ một chữ “Ừm”
Phùng Dật lạnh nhạt như vậy khiến tôi có cảm giác bị tạt ột gáo nước lạnh vào mặt. Không khí xung quanh trở nên ngượng ngùng, xấu hổ, im lặng đến đáng sợ. Tôi rất muốn trò chuyện cùng anh ấy, nhưng nhất thời không biết phải mở lời thế nào, chỉ có thể cuối đầu đứng bên cạnh anh.
Giày da của anh bóng loáng, lấp lánh, thật sự là một con người kỹ tính.
Tôi cũng mang giày da, nhưng vừa rồi mới chen lấn trên xe bus, nên trên mũi giày còn in lại dấu bụi đất thật to do bị người ta giẫm vào.
Sự chênh lệch giữa tôi và nah thật sự quá lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiếng tôi không dám đối mặt cùng anh ấy.
Ban đầu tôi còn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội bắt chuyện với anh, thật không ngờ tới, anh ấy đột nhiên quay sang nói chuyện với tôi.
“Tiểu Toàn, mua giúp tôi một phần điểm tâm.”
Tâm tình phiền muộn lập tức bị quét sạch, tôi nhanh nhảu đáp: “Vân, không thành vấn đề! Anh muốn ăn gì?”
“Tuỳ cậu, mua gì cũng được.”
Sau khi để lại những lời này, Phùng Dật đi về phòng làm việc, tôi nhìn theo bóng lưng anh mỉm cười ngây ngô.
Anh ấy là người duy nhất trong công ty không gọi tôi là [Toàn béo.]
Sau đó, tôi thầm khinh bỉ chính mình, nhưng vẫn hấp hấp đi mua đồ ăn sáng cho Phùng Dật.
Vốn chỉ hi vộng mỗi ngày được nhìn thấy anh ấy là mãn nguyện, vậy mà bây giờ được nói chuyện cùng anh vài câu, khiến cho tâm trạng của tôi cứ lâng lâng vui sướng hết cả một buổi.
Đến trưa, tôi thật sự đói bụng không chịu nổi, đành phải chạy đi mua một cái bánh nướng về cúng bao tử.
Duyên phận có đoi khi rất kỳ quái, người đáng lẽ phải sau khi tan sở mới có thể nhìn thấy, bây giờ lại đứng trước mặt tôi.
Vừa ra khỏi công ty, đã thấy Lộ Thiên bước ra từ ngân hàng bên cạnh.
Lúc này Lộ Thiên mặc một bộ âu phục màu xám, áo sợ mi bên trong màu trắng, thắt cà vạt đàng hoàng, nhìn cứ như giới thượng lưu quý tộc, hoàn toàn khác xa thường ngày. Khuôn mặt điển trai, dáng người chau63n, quả nhiên mặc cái gì cũng đẹp.
Tia nắng ngày đông phủ lên người hắn làm toát lên muôn vàng sánh hào quang lấp lánh, vừa thực vửa ảo, giống như anh người mẫu đẹp trai bước ra tự biển quảng cáo bên đường vậy.
Đáng tiếc, nếu hắn cứ đứng bất động như thế thì thật sự là một bức trnah đẹp khiến người ta yêu thích, đằng này hắn chỉ cần động đậy một chút đã khiến cho hình tượng đẹp dẽ kia bị phá huỷ ngay lập tức…
Bởi vì hắn đã thấy tôi, cho nên lập tức nhào đến ôm chầm.
“Tròn vo, sao lại trùng hợp thế? Không ngờ rằng có thể gặp em ở đây!”
Lô Thiên vẫn nhiệt tình như vậy, nhiệt tình đến mức làm cho người ta sợ hãi…
Tôi chui ra khỏi lòng ngực hắn, chỉ chỉ toà nhà sau lưng: “Tôi làm ở đây”
“Cùng được đấy! Nhìn cái mặt búp bê này, anh còn tưởng em vẫn còn học đại học!”
“Tôi đã tối nghiệp được một năm rồi. Còn anh? Vì sao anh cũng ở đây?”
Lộ Thiên thuận tay chỉ vào một nơi nào đó, tôi cũng không nhìn rõ hắn đang chỉ nơi nào, hắn nói: “Anh cũng đang làm ở gần đây!”
Hắn tiếp tục luyên thuyên: “Tròn Vo, em vừa tan sở hả? Đang chuẩn bị ăn trưa?”
Tôi gật đầu.
Hắn lập tức ôm tôi: “Anh biết có một nhà hàng làm món Bò Bit-Tết ngon lắm, hay chúng ta đến đó ăn đi.”
Căn bản là tôi chưa kịp từ chối đã bị hắn ta kéo đến bên một chiếc taxi đậu ven đường.
Lúc ở trên xe, hắn luôn mồm quảng cáo về món thịt bò Bit-tết ở cái nhà hàng kia ăn ngon cỡ nào. Nào là th5it ngoài chin trong tái, mềm mịn, thơm ngon, sũng nước,… vì lời quảng cáo này mà con sâu thèm ăn trong tôi hoàn toàn bị dụ ra, cũng một phần do đói bụng quá lâu nên tôi quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải ăn được bữa cơm này, ăn xong rồi sẽ cô gắn giảm cân tiếp.
Sau khi xuống xe, hắn dẫn tôi vào một nhà hàng bằng Tây cao cấp, nhìn nội thất được trang hoàng lộng lẫu, sang trọng, tôi nhanh chóng hiểu được bữa cơm này nhất định không rẻ đâu.
tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên ph5u vụ đưa menu cho hắn, hắn nhận lấy rồi chuyển nó sang cho tôi, hào hứng nói lớn: “Muốn ăn gì cứ gọi tuỳ thích, đừng khác sáo!” Tôi cứ tưởng là hắn mời nên có chút vừa mừng vừa lo, sau đ1o lại nghĩ tốt hơn hết vẫn nên làm theo quy tắt cưa đôi cho sòng phẳng. Dù sao thì tôi và hắn mới chỉ gặp qua có một lần, không thật sự thân thiết lắm, sao có thể để hắn bao ăn hết được. Sau khi xem xong thực đơn, tôi thật sự không biết phải gọi món gì, vì giá cả ở đây quá đắt, phần bò Bit-tết rẻ nhất cũng hơn cả triệu bạc, trong khi bình thường tôi ăn ở mấy quán cà phê gần công ty chỉ mất có mấy chục ngàn. Lô Thiên thấy tôi chần chừ mãi không gọi món ăn, hắn lập tức giật lại thực đơn, tuỳ tiện lật vài phát, rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cho một phần bò bit-tết gia truyền và một phần salad trộn.”
Hai người cùng ăn một phần thịt bò sẽ đủ no bụng sao? Tôi còn chưa kịp thốt những lời này ra khỏi miệng, dường như hắn đã đoán được, bèn cướp lời nói trước: “Món sald trộn là gọi cho em đấy, không phải em đang giảm cân sao? Nên ăn cái này đi, vừa khoẻ vừa đầy đủ dinh dưỡng , còn có tác dụng giúp em giảm cân.” Nói xong còn mỉm cười trìu mến, làm như là muốn tốt cho tôi lắm ấy.
Tôi muốn lật bàn rồi nha! Nếu không phải mời tôi ăn thịt bò thì tại sao hồi nãy lại lừa tôi đến đây???
không khí bữa cơm này sặc mùi thuốc súng, tôi không ngừng dùng nĩa đâm mấy miếng rau trong đãi, tưởng tượng bọn nó là Lộ Thiên, ra sức đâm, dùng toàn bộ sức lực mà đâm, đâm cho nát bé, đâm cho nhuyễn nhừ. Còn Lộ Thiên bên kia thì hệt như một quý công tử đang nhàn nhã ngồi cắt thịt bò, thong thả ngồi nhấm nháp rượu vang đỏ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn giận của tôi, chúng tôi tựa như đang ở hai thế giới khác biệt: bối cảnh sau lưng tôi hừng hực lửa chiến tranh, còn bối cảnh sau lưng hắn là xuân về ấm áp, chim ca hoa nở. Tôi thật sự bội phục hắn, đối diện với ánh nhìn soi mói oán hận của tôi mà còn có thể bình tĩnh ngồi ăn như vậy, quá lợi hại.
Trông thấy hắn đưa miếng thịt bò cuối cùng vào miệng, tôi thở dài một hơi, cuối cùng có thể rời khỏi bữa ăn đầy tra tấn rồi, đợt lát nữa tôi nhất định sẽ tựa mình mua 5 miếng bit-tết để an ủi cho cái dạ dày đáng thương của mình.
Lộ Thiên lấy khăn tay lau miệng, hỏi: “Ăn no chưa?”
tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Ừ! No ghê luôm”
“Vậy thì tốt!” Hắn lại hỏi: “Tròn Vo, em có mang theo tiền không?”
Nghe xong câu hỏi này, tôi chợt cảm thấy không ổn
“Em trả tiền nha!”
Tôi choáng cả đầu óc, mặt mũi tối sầm
Bữa cơm này trị giá 5 triệu bảy trăm sáu mươi nghìn!
Sao mà mắc quá vậy????
Lộ Thiên sáp vào gần tôi cười cười giải thích: “Rượu vang đỏ này là nhân lúc em đi WC, anh gọi thêm, một triệu chín trăm chín mươi chín nghìn một chai, uống không hết cứ để đây, lần sau có thể đến uống tiếp.”
ANH YÊU XẤU XA