Thành Berytus,
Nhộn nhịp và phồn hoa có thể dùng để đơn giản miêu tả không khí của tòa thành thị này.
Đường xá rộng rãi, còn là khá bằng phẳng, và hầu như không tồn tại chút nào mùi hôi thối. Hai bên đường nhà cửa mọc lên san sát, những phiến dây leo xanh rì len lỏi trên những bức tường cũng góp phần tạo nên một vẻ mỹ cảm tự nhiên.
Xung quanh dòng người tấp nập nhưng lại rất có trật tự. Hàng quán ven đường bày biện vô số, thực phẩm quần áo, trang sức, và đồ dùng hàng ngày,... đa hình đa dạng. Mặc dù khả năng cao là sắp xảy ra chiến tranh, nụ cười trên khuôn mặt của các lãnh dân cũng thường xuyên có thể thấy được. Đây là minh chứng cho thấy sự thống trị vững chắc và quyền uy của bá tước gia tộc Cameron.
Nghĩ tới cái lãnh địa nghèo nàn của mình, Alan đột nhiên có chút đau đầu.
Bình thường phát triển, lấy khả năng của hắn và lẻ tẻ kiến thức từ hiện đại muốn bắt kịp một nửa, không, là một phần ba của thành Berytus, không có 5, 10 năm chăm chỉ phát triển là không thể nào.
Chưa kể tới vấn đề quan trọng nhất của một lãnh địa, đó chính là nhân khẩu. Hắn đi đâu kiếm a? Đi cướp?
Nô lệ trên thị trường là có nhưng vô cùng ít ỏi. Alan cần là dân số hàng ngàn, hàng vạn người. Tuy gần đây có nhiều dân chạy nạn từ lãnh địa của gia tộc Musgrave ồ ạt tràn vào, nhưng khi chiến tranh thắng lợi, bọn họ hầu hết cũng sẽ lựa chọn quay trở lại cố hương, ai mà thèm để ý tới lãnh địa nghèo nàn của gia tộc Lawrence.
Còn thua, đến lúc đó toàn bộ khu vực xung quanh sợ là phải lâm vào chiến loạn, Alan cũng sẽ phải bỏ của chạy lấy người, nói cái gì tới việc phát triển lãnh địa.
“Con đường làm ruộng, xét lại vẫn là có chút... không khả thi a. ” Nam tước đại nhân hiện tại đã có chút nản chí.
“Alan! Bạn thân của ta!!!” Một tiếng hét tràn đầy phấn khởi vang lên, cắt đứt Alan đang trầm tư.
Hơi nheo mắt, nhưng trên khuôn mặt lại mau chóng hiện lên tươi cười, hắn biết người tới là ai.
“Brayden! A, Will, ngươi cũng tới. ”
Xuất hiện trước mặt Alan là hai thiếu niên trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng. Một thân hình to béo, một cao gầy, ở giữa đám đông khá là nổi bật.
“Ha ha, nhìn từ xa, ta liền biết là ngươi. ” Brayden hăm hở chạy lại gần, tính cho Alan một cái ôm nhiệt tình, nhưng tiếc là bị hắn nhanh nhẹn tránh ra.
“Ách!! ”
Hơi xoa xoa lấy đầu vì vừa đụng phải xe ngựa, Brayden có chút u oán nhìn về phía hắn.
“Ngươi cũng không phải mỹ thiếu nữ, biểu lộ đó cho ai nhìn!” Alan âm thầm trợn trắng mắt.
So với năng động như Brayden, thiếu niên còn lại, Will, có vẻ hơi rụt rè. Nhưng cũng tới gần và thân thiết vỗ vỗ bờ vai Alan.
“Đã lâu không gặp, Alan!”
Tính ra cũng phải gần một năm, tình trạng kinh tế của lãnh địa xuống dốc và đám sơn tặc quấy nhiễu, làm cho Alan bất đắc dĩ đã phải cắt đứt liên lạc.
Hai nam tử trẻ tuổi trước mặt đương nhiên cũng là quý tộc, con thứ của một vị tử tước Brayden, và Will, cũng là con thứ của một vị nam tước. Đều đã từng là ‘hồ cẩu bằng hữu’ của Alan.
Đi ăn chơi, ở nơi nào cũng thế, tập thể thì mới đông vui.
“Ngươi hẳn là cũng tới để tham dự tiệc mời của bá tước đại nhân a. ” Will hơi tò mò hỏi thăm.
Bá tước Cameron thực tế cũng là có tổ chức một bữa tiệc chính thức. Tuy nhiên, hầu hết mọi quý tộc không có ai là ngu xuẩn, chuyện lãnh địa của gia tộc Musgrave bị thú nhân công phá, tin tức này đã truyền đi khắp nơi.
Vậy nên người nào cũng hiểu được, tiệc tùng chỉ là phụ, mời mọi người đến thương nghị đại sự để chuẩn bị cho chiến tranh sắp đến mới là chủ yếu.
Nhưng mà, đối với Brayden và Will, đám hoàn khố này thì...
“Ngươi chắc cũng chưa từng nếm thử món chân man ngưu hầm a, tay nghề của đầu bếp phủ bá tước thật sự rất tuyệt. Chậc, may mắn từng thử qua một lần, dư vị làm ta đến giờ vẫn không quên được. ” Brayden chép miệng, một chút nước bọt trong suốt có hơi chảy ra.
Will cũng liên tục gật gù, tỏ vẻ tán đồng.
Chiến tranh với thú nhân? Không phải vài năm là lại tới một lần, đâu có gì lạ. Mặc dù một vị bá tước toi mạng có hơi hù dọa người một chút, nhưng trời sập có trên cao đỡ a, bọn họ chỉ cần lo làm thế nào để sung sướng qua ngày, tiện thể trợ giúp một chút kinh tế vận hành là được.
Alan cảm thấy thật im lặng.
“Thân thể khí huyết suy bại, tinh thần lực thấp tới đáng thương, ma lực, hoàn toàn là zero... ”
Không có cái gì kịch bản gọi là cao thủ ẩn tàng ở chốn phồn hoa, hoặc là một vị con thứ quý tộc tâm cơ thâm trầm muốn nghịch tập. Hai tên trước mắt này, đúng là hàng thật giá thật phế vật, còn phải là bên trong đỉnh cấp, suốt ngày chỉ biết ăn uống gọi gà.
“Đây cũng là thanh xuân đã mất a.” Trước kia, hắn sao không phải cũng y như vậy.
Dường như chợt nhớ ra điều gì, Brayden nụ cười bắt đầu trở nên khá hèn mọn.
“Hắc, Alan, ngươi tới đúng lúc lắm, vừa lúc ta nghe nói mới có một nhóm ‘hàng ngon’, thử chút?”
Khóe mắt hơi co giật, Alan hoàn toàn hiểu đối phương muốn nói cái gì.
“Chỗ nào?” Hắn thề câu này chỉ là theo thói quen hỏi thăm.
“Charming Scarlet...”
“Ha! ” Alan có chút buồn cười, Charming Scarlet là chỗ nào, dù là ở trong thành Berytus, cũng được tính là một trong những nơi ăn chơi có tiếng, rất được các thương nhân và người giàu có truy phủng. Nói trắng ra là rất tốn tiền.
Hèn gì tên mập mạp chết bầm này lại có lòng tốt rủ ta đi, có đồ tốt giữ lại cho mình hưởng trước không phải mới là thơm sao.
Bên cạnh, Will cũng nở một nụ cười lúng túng, so với thích ăn chực như Brayden, da mặt hắn mỏng hơn nhiều.
Điều này cũng bình thường, khác với Alan đã kế thừa tước vị, làm chủ nguyên một lãnh địa, hai người bọn họ vẫn chỉ là người thừa kế, tiền tiêu vặt so với Alan kém nhiều lắm.
“Ta nói này, Alan, chậm chân là không còn a. Nếu bị người giành trước hoặc mua đi.. Không biết còn phải đợi đến khi nào.” Brayden đã bắt đầu có chút gấp gáp.
Với đám thiếu gia quý tộc hay kẻ có tiền, muốn nữ nhân cũng không phải việc khó. Cho nên, cái bọn họ chân chính muốn là sự kích thích, và ‘vinh dự’ khi lần đầu được thưởng thức một quả trái cây thơm ngon mới lạ.
Nói tới nói lui, hóa ra trong mắt hai tên ‘bằng hữu’ này, Alan vẫn là một tay chơi như lúc trước, còn thường xuyên thích ra tay hào phóng. Hình dạng tuy có chút thay đổi, trở nên cao lớn và đẹp trai hơn nhiều. Nhưng mà, quý tộc nào mà không phải là tuấn nam mỹ nữ, trừ phi như Brayden ăn quá nhiều.
Hơi nhếch miệng, hắn cũng chỉ đơn giản đáp lại:
“Dẫn đường a! ”
Đại gia Alan, bây giờ quả thật không thiếu tiền. Đừng nói là đi dạo một chút chỗ ong bướm như Charming Scarlet, mua luôn nguyên cái cửa tiệm, con mắt hắn cũng không nháy một chút.
Lý do cuối cùng, nhắc tới Charming Scarlet, tuy có tới thành Berytus nhiều lần, hắn vẫn còn chưa từng đi qua đâu, đúng thật là có chút hứng thú.
Nói thế nào... nhập gia là phải tùy tục!
Còn về việc gặp mặt bá tước Cameron, đối tượng mà bá tước muốn tiếp kiến chắc chắn không phải chỉ có một mình hắn. Yến hội cũng phải vài ngày nữa mới chính thức được tổ chức, hoàn toàn không vội.
...
“Đa tình tự cổ không như hận, thử hận miên man vô tuyệt kỳ“. Không biết giới thiệu gì. Mời đọc Liêu Trai Kiếm Tiên, truyện hay. Cố định chương mới lúc 15:00! Cầu hoa tươi & đánh giá! Hoan nghênh Comment!