Trong thư phòng quen thuộc,
Kazamatsuri đang xử lý một số văn kiện, hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tóc đen.
“Ngươi đã trở về, xem ra mọi chuyện đã xử lý xong đi?”
Nghe vậy, Alan hơi lắc đầu, ngắn gọn hồi đáp.
“Không, nhiệm vụ thất bại. ”
“Gia tộc Abgrund đào tạo ra sát thủ mạnh như vậy?”
Kazamatsuri thật sự kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Bladelord thất thủ. Tại nhận thức của Kazamatsuri, thực lực của Alan thật sự hoàn toàn không thua kém với Wallenstein, Blazer hạng A đứng đầu nhất.
Chứ nếu không, buông lời trêu chọc độc thủ kiếm sĩ hết lần này tới lần khác, nam tử trẻ tuổi trước mắt mình tại sao vẫn còn sống khỏe mạnh? Phải biết trong Phản Loạn Quân, Wallenstein luôn nổi tiếng là cường thế, áp chế được cả khôi lỗi vương Or-Gaule, người mặc dù là Desperado đều phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Trong quá trình truy sát, ta tình cờ gặp phải tử thần sa mạc vùng trung đông, Naseem Al-Salem. ”
Giọng nói bình tĩnh, lại khiến tay cầm viết của Kazamatsuri run lên vài cái.
Lính đánh thuê cường đại nhất trong lịch sử! Phản Loạn Quân trước giờ chưa có ý định mở rộng phạm vi ảnh hưởng đến vùng Trung Đông, một phần cũng là do kiêng kỵ vị tử thần sa mạc kia tồn tại.
So với hai thế lực lớn khác, tuy Phản Loạn Quân vẫn sở hữu không ít Blazer hạng A, nhưng cường giả đỉnh cao sánh ngang TOP 10 trong KOK-A League của Liên Minh thì chỉ có lẻ tẻ mấy cái. Còn toàn bộ đều là đầu óc không được bình thường.
“May mắn trở lại là tốt rồi. ” Kazamatsuri rất tri kỷ an ủi, sợ người thanh niên trẻ tuổi khó mà chịu được đả kích do thất bại. Truyện Hệ Thống
Hắn tất nhiên không tin Alan đã làm thịt được vị lính đánh thuê huyền thoại. Chật vật chạy trốn nghe thì mới có vẻ hợp lý hơn. Chiến tích hủy diệt vô số quốc gia và quân đội, đồ sát trăm ngàn binh lính không phải là nói chơi, Tử thần sa mạc Naseem Al-Salem thực chất so với Twin-Wings Edelweiss còn hung hãn hơn đâu chỉ chục lần.
Alan cũng không để ý Kazamatsuri hiểu lầm, tiếp tục lên tiếng:
“Về việc điều trị hoàn toàn cho Sara, ta đã có manh mối. Nhưng còn cần trợ giúp của ngươi. ”
“Alan, nói kỹ càng... ” Lần này Kazamatsuri thật sự hoàn toàn dừng lại công tác trên tay, cặp mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Alan. Hắn tin tưởng nam tử trước mắt sẽ không đem chuyện của con gái mình ra đùa giỡn.
“Ngài Kazamatsuri, ngươi hẳn là có nghe qua kỵ sĩ áo trắng, Blazer thiên tài của Liên Minh, Yakushi Kiriko... ”
Trình bày rõ ràng cho Kazamatsuri Kouzou nghe, đương nhiên là vì tìm kiếm đầu tư. Tài lực hùng hậu của tập đoàn Kazamatsuri, hoàn toàn có thể khiến cho nghiên cứu về việc chữa trị cho Sara tiến triển nhanh hơn gấp mấy lần.
“Cái này... hồi phục tứ chi bị mất không cần cấy ghép? Gia tăng mật độ xương và cơ bắp... Moroboshi Yuudai... Vậy mà lại thành công?”
Cầm trong tay tư liệu, Kazamatsuri Kouzou thật sự kinh ngạc. Tiếp đó cặp mắt chăm chú nhìn kỹ từng dòng mô tả giả thuyết về việc điều trị.
“Ta sẽ cho người liên lạc với bệnh viện tư nhân Yakushi. Về phần chi phí... tạm thời là 500 triệu đô la. Cần thiết bị hay hỗ trợ gì khác đều có thể đưa ra yêu cầu. ”
Thấy có vẻ khả thi, Kazamatsuri không hề do dự cho ra đầu tư.
Không hổ là tài phiệt nổi tiếng, phất tay lên là nửa tỷ! Alan lần nữa cảm giác mình thật sự vẫn còn vô cùng nghèo.
“Chuyện này... chúng ta tốt nhất đừng công khai. ”
“Tất nhiên là nên như vậy. ” Khẽ gật đầu, Kazamatsuri tán đồng.
Thân là một trong 12 sứ đồ, thế lực ngoài sáng trong tối của Carl Islands có khi so với tập đoàn Kazamatsuri còn cường đại. Chuyện này mà lộ ra, e là an toàn của Kiriko sẽ không được bảo đảm.
Món lợi lên tới hàng chục tỷ đô la bòn rút từ tập đoàn Kazamatsuri, là đủ cho một kẻ tham lam liều lĩnh. Mặc dù Carl Islands chưa chắc mặt dày như vậy, nhưng dưới trướng của hắn thì lại chưa chắc. Kiriko cũng có thể được xem là một Blazer cấp A, nhưng thiếu đi mấy chuyện phiền phức vẫn là tốt hơn.
“Vậy bây giờ, tới chuyện riêng của chúng ta rồi, ngài Kazamatsuri.”
Ánh mắt nam tử tóc đen hơi lóe lên. Ma lực lặng lẽ lan tỏa bao trùm gian phòng, không cho một tia âm thanh phát ra.
“Còn có việc gì sao, Alan?”
Tâm tình của Kazamatsuri bây giờ thật sự không tệ. Lời hứa với người bạn quá cố, xem như là có hy vọng hoàn toàn thực hiện.
Alan hơi nhếch miệng, gằn từng chữ lên tiếng.
“Ta muốn biết, thủ lĩnh Tyrant... thực sự còn sống sao?”
Nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt của vị chủ tịch này bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Gian phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát,
Thở dài một hơi, trong đầu sắp xếp một chút lời nói, Kazamatsuri mới chậm rãi đáp lời. Hắn cảm thấy bây giờ Alan miễn cưỡng xem như là người trong nhà, tiết lộ vài bí mật cũng chưa tính cái gì, nhất là không chỉ có một mình hắn biết rõ sự thật.
“Tyrant cũng miễn cưỡng xem như là còn sống. Có điều... ” Giọng nói Kazamatsuri không hề hiện ra một tia cung kính hay e ngại.
Và càng nghe, vẻ mặt Alan càng trở nên đặc sắc.
Adam Goetia, đây là tên thật của bạo quân (Tyrant). Một kẻ độc tài hiếu chiến, cũng là Desperado cường đại và đáng sợ nhất trong lịch sử cận hiện đại, từng có tham vọng muốn thống trị thế giới.
Trong quá khứ, hắn đã sử dụng khả năng niệm lực kinh người để tẩy não, khống chế vô số cá nhân đứng đầu của các quốc gia, khởi xướng thế chiến thứ II nhằm phục vụ mục đích thiết lập lại trật tự mới cho xã hội, với lý tưởng siêu phàm giả nên sở hữu quyền lợi áp đảo phía trên phàm nhân.
Nhưng may mắn rằng, Tyrant đã bị những Blazer cường đại nhất khi ấy hợp sức ngăn cản, bao gồm người cầm đầu của Liên Minh bây giờ là Bạch Tu Công Arthur Bright, và đại anh hùng Nhật Bản Kurogane Ryouma.
Trả ra giá cao thảm thiết, Tyrant cuối cùng cũng bị Ryouma đóng băng phong ấn. Hỗn loạn trên thế giới mới xem như tạm thời kết thúc.
Tiếc thay, thù hận mà các quốc gia trải qua trong thế chiến vẫn khó có thể xóa nhòa.
Cao tầng của Liên Minh lẫn Đồng Minh lúc bấy giờ đều nhận thức được nếu tin tức Tyrant bị ‘giết chết’ tiết lộ, chiến tranh lại sẽ lần nữa bùng nổ. Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải dấu giếm chuyện này. Đồng thời liên hợp với các nhà tư bản có thế lực, lấy danh nghĩa của Tyrant để thành lập Phản Loạn Quân, từ đó tạo nên thế chân vạc, nhằm duy trì mặt ngoài cân bằng và hợp tác giữa Liên Minh và Đồng Minh.
Phong ấn thì được đặt tại một trụ sở bí mật, chịu sự giám sát thay phiên của hai phe, tránh cho người phát hiện hoặc xảy ra ngoài ý muốn, cho tới giờ đã được mấy chục năm. Điều này cũng chỉ có số ít người hiểu rõ, kể cả trong 12 vị sứ đồ, biết được sự thật tính ra còn chưa tới 3 thành viên.
À, tất nhiên cũng là không bao gồm vị đại thúc cụt tay Wallenstein, người luôn khổ bức tận tụy vì công tác. Nếu không với cái quan niệm phản xã hội nhược nhục cường thực, đối phương chắc hẳn đã sớm bỏ việc.
Tóm lại, bộ mặt thật của Phản Loạn Quân rốt cuộc chỉ được cái vỏ ngoài lý tưởng ‘Blazer là người được chọn’ kế thừa từ Adam Goetia, chứ thực chất không gì khác ngoài nơi tranh đấu ngầm cho hai thế lực lớn. Bên trong thì toàn là nằm vùng hoặc thành phần cặn bã trong xã hội, tập trung lại để dễ quản lý.
“Đám cao tầng của Liên Minh và Đồng Minh quả thật biết chơi!” Alan thầm cảm thán. Hàng loạt những thắc mắc trước giờ gần như đều được giải khai.
Vì thế, bây giờ nên đến phiên chính sự.
“Câu hỏi cuối cùng... Vậy ngài chắc chắn biết rất rõ phong ấn Tyrant bây giờ ở nơi nào đi, Kazamatsuri?”
Trò chuyện tới tận đây, Kazamatsuri đã dần phát giác được sự tình không ổn.
Vị chủ tịch này đột nhiên đứng dậy, hướng về phía nam tử đang nở nụ cười ở trước mặt mình gầm nhẹ.
“Ngươi... rốt cuộc tính làm gì, Alan Vermillion?!!”