Sau bữa tiệc,
Trong một gian phòng,
“Ha ha, ta biết ngươi sẽ làm ra một quyết định đúng đắn, Alan. ”
Đã là người mình, Lucian cũng không ngại bỏ đi một chút giá đỡ, xưng hô thân mật thêm chút.
Alan lựa chọn, tất nhiên là đại vương tử Lucian, người đang chiếm ưu thế trong cuộc cạnh tranh vương vị. Đi theo tam vương tử Filip tuy thoải mái nhất thời, nhưng không có gì lợi ích thiết thực. Filip khởi điểm quá trễ, thế lực và tài sản là kém xa đại ca của mình.
Đáng nói hơn, đại vương tử Lucian người này, Alan có thể nhạy bén phát giác được cử chỉ hào phóng đại độ chỉ là ở bề ngoài, thật ra tâm nhãn rất nhỏ, chắc chắn hay mang thù. Lucian đã trực tiếp mời chào mà còn từ chối không khác nào trắng trợn đánh mặt đối phương, sợ rằng thời gian mà Alan trải qua tiếp theo sẽ gặp nhiều rắc rối.
Hắn luôn dự tính là tạm thời yên ổn cẩu tại chủ thế giới, thực lực đầy đủ lúc đó mới ra sóng đó a. Đi theo Filip, một tên... nam nhân đồng cam cộng khổ, phí sức tranh đấu? Thật sự không phải một lựa chọn tốt. Giao tình hai bên vẫn còn chưa sâu tới mức đó.
“Tuy Filip... trở thành quốc vương khẳng định là sẽ thích hợp hơn so với Lucian.” Hắn thầm than đáng tiếc.
Đại vương tử khẽ vỗ tay, tên người hầu gần đó lập tức mang lên một tấm bản đồ da.
“Cái này là... ” Alan tò mò lên tiếng.
“Hắc, đây là những lãnh địa gần với gia tộc Lawrence. Ngươi thích cái nào cứ việc tùy tiện chọn. ” Đại vương tử Lucian rất hào phóng khoát tay. Dòng chính của các tiểu quý tộc vừa hy sinh trong chiến tranh nhiều vô số, bỏ ra chút thao tác hợp lý là có thể thu về lãnh địa, những việc này chỉ cần ra lệnh một tiếng thì sẽ có vô số người thay hắn đi làm.
“Còn về chiến công của ngươi trong chiến tranh, ta sẽ trực tiếp trình bày trên hội nghị quý tộc, ban thưởng rất nhanh sẽ được phát xuống. Thăng tiến tước vị... ta sẽ tự mình thỉnh công cho ngươi với phụ vương, nhưng sẽ phải đợi cơ hội thích hợp.”
Alan chỉ có thể lần nữa than thở. Hắn muốn từ chối... nhưng mà khổ nỗi đối phương cho thật sự nhiều lắm.
Có đại vương tử Lucian làm chỗ dựa, tước vị và phần thưởng hậu hĩnh trước khoan đề cập, lãnh địa mới là món bánh ngon. Alan biết vụ cấp phát lãnh địa hoàn toàn là ‘tiền túi’ của Lucian.
Các vùng đất tại Halmiton hầu hết đều đã có chủ, đây là tài sản mang tính truyền thừa và sinh ra đều đặn lợi tức, muốn chiếm được sẽ vô cùng khó khăn, dù cho Alan đã từng lập chiến công hiển hách trong chiến tranh cũng giống như vậy.
Phần thưởng của Lucian, ước chừng tổng thể cũng không so với một tử tước gia tộc kém cỏi. Đất đai, sản nghiệp, và quan trọng nhất là người, mấy vạn dân chúng, cả ngàn binh lính, trong đó còn có cả Ma Pháp Kỵ Sĩ.
“Đối với thế lực nhỏ của một nam tước, đủ để ăn no căng bụng. ” Trong lòng Alan thầm vui vẻ.
Tiếp tục trò chuyện một hồi, không gì ngoài một người gắng sức thổi, bên kia thì thư thích nghe. Chính là như vậy nhàm chán đơn điệu.
“Alan, ngươi bây giờ là dự định quay về lãnh địa của mình đi. ” Lucian có vẻ như tùy ý hỏi thăm.
“Đúng vậy, điện hạ. ”
“A, vậy thật là đúng dịp, tiện thể giúp ta một chút bận rộn nho nhỏ, thế nào?” Dường như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, đại vương tử hơi có thâm ý mỉm cười.
“Rất vui lòng vì ngài ra sức!” Alan dứt khoát trả lời, hắn biết đây coi như là một ‘thử thách’ đầu tiên khi nhập đội.
Hứa hẹn trên miệng, làm sao có thể sánh bằng hành động thực tế.
...
Gia tộc Leighton,
Thời gian gần đây, liên tiếp tin dữ khi nghe được tử tước Thomas Leighton, Patrick và các vị Ma Pháp Kỵ Sĩ lần lượt bỏ mạng vì chiến tranh, thêm trước đó lãnh địa bị cướp bóc tổn thất nặng nề, bầu không khí của tòa lâu đài từ lâu đã không có sinh khí như trước.
Các vị phu nhân tiểu thư suốt ngày uể oải than khóc, lão quản gia cũng thường xuyên kiếm cớ nổi giận, đã có mấy tên hầu gái bị đánh chết tươi chỉ vì phạm một chút sai lầm nho nhỏ.
Nhưng hôm nay, vận rủi có vẻ vẫn còn không buông tha cho gia tộc này.
“Nam tước đại nhân, người, toàn bộ đã được chúng ta bắt lại. ”
Alan, mặt vô biểu tình lắng nghe một tên kỵ sĩ báo cáo.
Đám người bị bao vây tại gian phòng rộng lớn, nam nữ già trẻ đều có, tiếng van xin và khóc lóc vang lên không dứt.
Đặc biệt là James Leighton, tên phế vậy này thì đã sớm bài tiết mất khống chế.
“Nam tước Lawrence, không, Alan đại nhân, Alan đại ca... cầu xin ngài tha cho ta đi!” Nước mắt nước mũi trào ra, James thét lên chói tai như heo bị chọc tiết.
“Trước đó tính chiếm đoạt lãnh địa của gia tộc Lawrence toàn là do phụ thân và Patrick kế hoạch đó a... ta là vô tội, vô tội! Ngài muốn cái gì ta cũng... ”
“A...” Chưa dứt lời, James nhăn nhó ôm ngực ngã xuống, máu tươi từ quần áo lúc này mới bắt đầu thấm ra.
Tiếng than khóc trong đám người càng kịch liệt hơn, khiến Alan thoáng nhíu mày.
“Nam tước đại nhân, nếu ngài thấy bất tiện, chúng ta có thể giúp một tay. ” Một vị kỵ sĩ của đại vương tử nhỏ giọng đề nghị. Giết chết James, Alan xem như là đã hoàn thành giao phó từ đại vương tử điện hạ, hắn cũng không muốn làm khó vị nam tước trẻ tuổi lại cường đại này.
“Không cần!” Con ngươi hiện lên vài tia tàn khốc.
Đại vương tử Lucian rõ ràng đã quyết định nhằm vào gia tộc Leighton, dù Alan có dừng tay thì kết cục cũng không thay đổi. Hơn nữa thảm trạng của bọn họ bây giờ... tính ra tám phần là có liên quan đến bản thân, cần gì phải tự lừa dối mình.
Tay hắn, đã sớm thật bẩn. Do dự sẽ chỉ khiến cho Lucian nghi kỵ về lòng trung thành, đó mới chân chính là phiền phức.
Chỉ trong chốc lát,
Nhìn đã ngã xuống mấy cỗ thi thể, Alan thở dài. Dùng ma lực chấn đứt tâm mạch, xem như là cho bọn họ ra đi một cách thể diện a.
“Thế giới... lỗi m* nó vẫn là tại ngươi. ” Trong nội tâm của hắn bây giờ quả thật có hơi khó chịu.
Alan muốn trả thù gia tộc Leighton cùng lắm thì chỉ dự tính len lén chặt tử tước Thomas và Patrick, thêm vài tên Ma Pháp Kỵ Sĩ là tối đa. Đối với những người khác còn mơ mơ hồ hồ không biết rõ mình là thủ phạm, hắn thật sự cũng không dự định hạ độc thủ.
“Đại vương tử Lucian... phải nói... khá lắm!” Alan cũng phải than thở thủ đoạn của Lucian.
Khác xa với tam vương tử Filip lấy thành ý mà đối đãi người, đại vương tử Lucian, hoàn toàn là thích xử lý mọi việc theo kiểu bá đạo, chuyên quyền độc đoán. Ý là ‘ngươi dù không phục cũng phải nghe lệnh, cho đủ chỗ tốt thì hãy thành thật mà làm việc’.
Vào thời điểm này, sẽ không ai mà đi quan tâm một tử tước gia tộc suy bại bị diệt vong. Trải qua cuộc chiến với thú nhân vừa rồi, quý tộc toi mạng còn thiếu sao, đến cả bá tước Musgrave vẫn treo đây.
Tiêu diệt một gia đình tiểu quý tộc, nói nhỏ cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn. Khi nào Alan có ý định phản bội hoặc hết giá trị lợi dụng, việc này lập tức sẽ thành bùa đòi mạng, ai nói giúp cũng vô dụng.
Liếc mắt nhìn sang đang thu dọn thi thể mấy tên kỵ sĩ, Alan rốt cuộc không nhịn được mà chửi thầm:
“Nhân chứng vật chứng còn đầy đủ luôn... thẩm tra thì hết đường chối cãi.”
Lucian trong lòng chắc đã xem như đã bắt thóp được hắn a, có điều, về sau đảm bảo đối phương sẽ nhận được ‘bất ngờ’. Alan không có dự tính thành thật mà làm cẩu cho người khác, dù đó có là một vị vương tử cao quý hoặc quốc vương tương lai cũng là như vậy.