Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 69: Chương 69: Roseline




Europia đại lục,

Đây là một nơi mà chủ thể lấy huyết thống luận thống trị lấy thế giới. Và quý tộc, là đại biểu cho huyết thống cao quý.

Hoàng tộc, vương thất là lớn nhất quý tộc, xuống dưới là Công, Hầu, Bá, Tử, Nam các loại tước vị, còn thêm ra một cái vinh dự Huân tước. Đây là tầng lớp thống trị của xã hội phong kiến tại hầu hết mọi quốc gia ở Europia đại lục.

Thần linh là chân thật tồn tại, nhưng lại hoàn toàn tách biệt với trần thế.

Tối Cao Thần ở cái thế giới này gọi là Thái Dương Chi Chủ, là ban sơ chi thần, tồn tại sớm nhất một vị thần linh, cùng với ba vị chính thần là Đại Địa chi thần, Đại Dương chi thần, và Bạo Phong chi thần, hình thành nên tín ngưỡng chủ lưu trong nhân loại, cũng như các chủng tộc khác.

Chư thần cao cao tại thượng, tựa như ‘Thiên đạo vô tình, vạn vật bình đẳng’, quan sát chúng sinh.

Chỉ khi thế giới có biến động lớn như ác ma xâm lấn, mới hạ xuống thần tích, đây là le que trong sử sách và truyền thuyết ghi chép, còn lại sống chết mặc bây.

Giáo hội thì chỉ có duy nhất một cái, đó chính là Thái dương thần giáo hội, nhưng lại gần giống như một ‘tổ chức từ thiện’, chuyên thu giữ cô nhi, phụ trách ghi chép sử sách, không có chút nào quyền lực hay thực lực.

Tìm mòn mắt khắp mấy cái lãnh địa may ra mới có thể thấy được một tòa cũ nát giáo đường. Mục sư hầu hết cũng là người bình thường, không được ban cho cái gì thần thuật.

Thế nên,

Nơi này khác xa với Goblin Slayer thế giới, không có cái gọi là ‘quân quyền thần thụ’ (tôn giáo sức mạnh áp đảo vương quyền). Chân chính làm chủ quyền sinh sát vẫn là quý tộc, là lãnh chúa, tuy thường vẫn tuân theo trật tự quy củ, nhưng nói chung vẫn là dùng trần trụi bạo lực trấn áp và huyết tinh thống trị.

Cường giả không hẳn là quý tộc, nhưng quý tộc chắc chắn phải là cường giả, hoặc nắm trong tay cường giả.

...

Cách Boone trấn không quá xa,

Tọa lạc vùng đất thuộc sự cai trị của Leighton tử tước gia tộc, có hơn 200 năm truyền thống lịch sử.

Trong Leighton gia tộc lâu đài,

Xen lẫn giữa màu lá xanh, còn vương vấn vài giọt sương của buổi sớm mai, là từng bông hoa hồng đỏ rực đua nhau khoe sắc, làm tô điểm thêm cho khu vườn một vẻ đẹp tự nhiên nồng ấm.

Nhưng mà, dù cảnh vật xung quanh dẫu có đẹp đẽ nên thơ cách mấy, cũng khó mà át đi sự nổi bật của một thân ảnh đang ngồi ngay ngắn tại giữa đình viện.

Váy dài màu đen nổi bật lên da thịt trắng nõn như bạch ngọc, cùng với mái tóc màu hồng mượt mà.

Dùng đầu ngón tay khẽ đặt xuống tách trà, thiếu nữ thoáng nhăn lại xinh đẹp đôi mi.

“Thật khó uống... ”

Roseline có chút khó chịu lên tiếng. Theo quý tộc lễ nghi, uống trà là một môn học thuật bắt buộc, là cơ bản tố dưỡng của một ‘thục nữ’ thuộc tầng lớp thượng lưu.

Trong thời gian vài ngày luyện tập, nàng đã miễn cưỡng quen thuộc được mọi thao tác, nhưng cái mùi vị đăng đắng lại có chút chát quả thật không làm cho người ưa thích.

“Ta vốn cũng không phải là cái gì quý tộc... ” Thiếu nữ nhỏ giọng càu nhàu. Khuôn mặt dần hiện lên một vẻ phức tạp khó tả.

Cách đây hơn một tháng, bỗng có một vị thân sĩ ăn mặc như quản gia tới tìm nàng, nói rằng mình là thành viên ‘thất lạc’ ở ngoài của Leighton gia tộc.

Tiếp đó...

Nhìn vài tên kỵ sĩ mặc áo giáp, trang bị tận răng đứng chỉnh tề phía sau, một yếu đuối thiếu nữ còn có thể làm gì, ngoài việc ngoan ngoãn đi theo.

May mắn là, nàng được bất ngờ báo cho là người mẹ quá cố, lại từng là hầu gái, cũng là tình nhân của một vị Leighton nhà quý tộc.

“Mẫu thân... ” Thiếu nữ trong nội tâm dấy lên một chút hồi ức. Nắm tay hơi siết chặt.

Nói tới cũng thật hài hước, một đứa con gái của một đáng xấu hổ... kỹ nữ, hóa ra lại là dòng dõi quý tộc cao quý.

Roseline, đây là mẫu thân lấy cho nàng tên. Và họ của thiếu nữ đáng lẽ ra phải là Leighton, Roseline Leighton.

Chủ nhân của mảnh đất này, Thomas Leighton tử tước, theo huyết thống thì phải là đại bá (bác ruột) của nàng. Còn phụ thân nàng, Henry Leighton nam tước, lại chính là Thomas tử tước em trai.

Khoảng thời gian sống tại tòa lâu đài của Leighton gia tộc,

Roseline trải qua thật sự như nằm mơ một dạng. Thức ăn ngon, chăn êm nệm ấm, sạch sẽ nơi ở, xinh đẹp y phục, đi đâu đều có hầu gái phục vụ...

Không phải sống trong nghèo khó, lo lắng hãi hùng ngày qua ngày. Trước kia, dù cho có luôn trát tro bụi làm bẩn đi khuôn mặt xinh đẹp, cố tình che kín lấy mái tóc, thanh xuân thiếu nữ vẫn là trêu chọc không ít phiền phức.

Tuy từ nhỏ vốn cũng như nhiều bình dân nữ hài tử khác, luôn ước gì mình được là một vị tiểu thư xuất thân danh giá, nhưng không ngờ lại có một ngày nó lại trở thành sự thật.

Nhưng mà đáng tiếc,

Sau ban đầu ngỡ ngàng, Roseline không những không cảm giác được chút nào ấm áp hạnh phúc, mà lại là xuất hiện không thiếu hận ý.

Những quý tộc lão gia, người mà mình có thể xem là họ hàng, nhìn về phía nàng ánh mắt chỉ có khinh bỉ. Thậm chí rất nhiều còn không thèm che giấu chút nào bẩn thỉu dục vọng, ở khu dân nghèo lớn lên, ánh mắt đó Roseline quá quen thuộc.

Về phụ thân ruột thịt Henry Leighton nam tước, nàng không có gặp được dù chỉ một lần.

Thay vào đó lại là của hắn thê tử, Madeline phu nhân, người trước kia từng đuổi mẫu thân của nàng ra khỏi lâu đài sau khi phát hiện bà ấy có thai. Gặp mặt sau đó chỉ thông báo cho Roseline rằng, nàng sắp phải kết hôn, sau đó liền không để ý.

Phẫn nộ! Đây là thiếu nữ hẳn phải có cảm xúc. Thái độ như vậy, không khác nào xem nàng như là...

“Một công cụ sao?” Roseline lúc đó chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Tuy nhiên, tức giận thoáng chốc qua đi, thiếu nữ chỉ còn dư lại sâu đậm bất đắc dĩ.

Thế giới này, đẳng cấp vốn vô cùng sâm nghiêm, quý tộc chỉ có thể chính thức kết hôn với quý tộc. Đây là vấn đề mặt mũi, cũng là ích lợi về gia sản rối rắm. Tước vị kế thừa chỉ có một vị trí.

Vậy nên, trong giới quý tộc, con tư sinh là nhất không được chào đón và thừa nhận.

Đối với Roseline mẫu thân, giữ lại một mạng đuổi đi ra ngoài, cho chút tiền, theo Madeline phu nhân suy nghĩ, đã có thể tính là hết sức ‘nhân từ’.

Nhưng mà, một nữ nhân yếu đuối, lại không thân không thích, ở cái thế đạo này bên ngoài mưu sinh là biết bao nhiêu khó khăn, có ai biết được chăng?

“Hô... ” Thở ra một hơi, khẽ xoa lấy hai huyệt thái dương, Roseline hơi bình phục một chút cảm xúc.

Từ nghèo khó trưởng thành lên tới tận bây giờ, nàng hiểu rất rõ ràng, nếu cố gắng phản kháng chỉ có thể làm cho kết cục của bản thân càng thêm bi thảm.

“Alan Lawrence... ” Thiếu nữ lẩm bẩm lấy một cái tên, đây rất có khả năng cũng là nàng tương lai vị hôn phu.

Xinh đẹp tử sắc con ngươi hiện lên không che giấu được ưu sầu, lại bất ngờ khiến cho nàng có thêm một phần độc đáo mị lực.

Roseline đã đối với đám quý tộc bản tính hoàn toàn là không ôm mong đợi. Bạch mã vương tử cái gì trong chuyện xưa, dù là có tồn tại, thì hẳn là nhất định sẽ không đến phiên nàng. Alan ‘phế vật’ chi danh, nàng trong thời gian gần đây cũng có nghe loang thoáng.

“Chỉ hi vọng... lớn lên đừng quá khó coi. ”

Không thể phản kháng lại vận mệnh thiếu nữ, lúc này đây, chỉ có thể có như thế nho nhỏ ước muốn.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.