Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 208: Chương 208: Thế giới này, không có Thần!




Phân bộ Liên Minh tại Nhật Bản,

Quan sát hoàng hôn khuất bóng trên sân thượng, khuôn mặt cứng nhắc của vị gia chủ nhà Kurogane thoáng hiện ra lo âu.

Nhi tử và nữ nhi, toàn bộ đều bị cuốn vào chiến tranh. Nhưng làm phụ thân, do thân phận trói buộc, hắn chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ đợi tin tức. Quả thật là một loại hành hạ.

“Theo ta ước chừng, chỉ cần sau đêm nay thì mọi thứ sẽ kết thúc.”

Sóng vai cùng Itsuki, Bakuga cũng than thở.

“Chỉ hy vọng kết cục không quá tệ rồi. “ Bị người ép buộc lên thuyền tặc, thủ tướng đại nhân chỉ có thể hy vọng như thế.

Chiến tranh thế giới, Desperado tham gia liều mạng không biết xuất hiện bao nhiêu, vận mệnh chịu nhiễu loạn, năng lực tiên đoán của hắn đến một góc hình ảnh đều chẳng thể thấy được.

Thêm vào đó,

“Cố ý để cho đám kỵ sĩ tinh anh thoát khỏi. Ngài làm vậy thật sự không sáng suốt. “ Giọng nói Itsuki vẫn lạnh lùng.

Đám người của Kurono đi theo hoàng nữ xứ Vermillion trong trạng thái cả nước phong tỏa, tất nhiên là kiệt tác thuộc về vị thủ tướng trước mặt.

“Này cũng chỉ xem như bảo đảm thôi. Hơn nữa… “ Khóe miệng khẽ nhếch, Bakuga thoải mái vuốt chòm râu quai nón.

“Nếu chỉ vài tên kỵ sĩ Nhật Bản mà cũng có thể thay đổi kết quả, Hắc, thì chẳng phải chứng minh cho lựa chọn của chúng ta từ đầu… chính là sai lầm hay sao.”

Nghe đến đây thì vị gia chủ nhà Kurogane lập tức trầm mặc, xem như chấp nhận.

Bakuga làm vậy là đã công khai chống đối mệnh lệnh. Hành động gây phiền phức của đối phương khẳng định sẽ đắc tội với thủ lĩnh Phản Loạn Quân, không, phải là hội trưởng tương lai thuộc về hiệp hội ma pháp kỵ sĩ mới đúng.

Dù kết quả thế nào, sau thế chiến, kết cục của vị thủ tướng trước mặt chắc chắn không quá tốt.

Vận dụng lực lượng kỵ sĩ Nhật Bản, công khai lên tiếng đe dọa các nước trong khu vực không cho phép tiếp viện Liên Minh lẫn Đồng Minh… hành động cấp tiến như thế khẳng định là cần người có đủ địa vị lĩnh nồi.

“Ha ha, so với chiếc ghế thủ tướng hay chục năm ngồi xổm tại nhà giam, thứ ta quan tâm vẫn luôn là tương lai của quốc gia này a. “

Bakuga thoải mái cười to cho tới khi xuất hiện một giọng nói nghiêm nghị xen vào.

“Tương lai đất nước? Lão già ta thật sự cũng rất muốn biết. “

Cảm giác được ma lực quen thuộc, Bakuga cười khổ, chậm rãi xoay người.

Thân thể Itsuki mất tự chủ căng chặt. Đơn giản bởi vì đứng trước mặt bọn họ bây giờ, chính là nhân vật mà không kỵ sĩ nào tại Nhật Bản dám xem nhẹ.

Chiến thần Toraijirou Nangou.

“Torajirou các hạ, ta cứ nghĩ rằng ngài hẳn sẽ đi tới Vermillion cùng hai tên đệ tử.” Itsuki bình tĩnh dò hỏi.

Chiếc gậy gõ vào nền đất, tạo ra từng tiếng vang rõ ràng.

“Vì lão già ta còn có chuyện không minh bạch.”

Cảm nhận được tinh thần uy áp sắc bén như đao, lông tơ theo bản năng dựng đứng, Bakuga giơ hai tay đầu hàng.

“Ngài cứ nói.”

“Các ngươi rốt cuộc đang đứng về phe nào? Liên Minh, Đồng Minh, hoặc là…”

Cặp mắt vốn híp lại lúc này đã hoàn toàn lộ ra quang mang hóa thành thực chất.

“Phản Loạn Quân!!”

Sống gần trăm tuổi, trải qua bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ, tầm mắt của Torajirou Nangou so với Nene hay Kurono nhìn thấy được nhiều thứ hơn.

Khác xa hai tên đệ tử quyết tâm dấn thân vào chiến trường nhằm ngăn cản thế công từ phía Đồng Minh. Hắn càng mong muốn thủ vững quốc gia này, dùng sức mạnh của mình dẹp yên nội loạn nếu cần thiết.

Dưới áp lực từ một vị Desperado, Bakuga vẫn bình tĩnh mà trao đổi ánh mắt với đồng hành.

Chưa tới mấy giây sau, vị thủ tướng này mới khẽ thở dài.

“Đều không phải… “

“Trước giờ, đối tượng mà chúng ta… theo đuổi chỉ có một người mà thôi.”

Giọng nói tới đây, đã tràn ngập bất đắc dĩ.

“Ai?”

“Kẻ đã âm thầm khống chế Phản Loạn Quân, thu phục Trung Đông, kế hoạch bốc lên thế chiến III và… dùng vũ lực tuyệt đối hủy diệt Thần Long Tự, diệt sát bạo quân Adam Goetia.”

Thủ tướng Tsukikage chậm rãi nói ra hai chữ.

“ALAN VERMILLION!”

Khuôn mặt vị chiến thần tung hoành vô số chiến trường, ngay lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

“Ngươi… đang đùa lão phu?!”



Đúng lúc này,

Anh Quốc,

Trong phạm vi trăm dặm,

Ma lực kích động,

Tiếng hò hét không ngừng, bom đạn nổ tung.

Binh lính nâng súng ống, kỵ sĩ cố sức vung trên tay thanh kiếm chiến đấu vì tín niệm bản thân.

Muốn đạt được hạnh phúc cũng như thực hiện lý tưởng. Vào thời khắc hiện tại cầu nguyện là vô dụng, chỉ tồn tại duy nhất một con đường, là thông qua liều mạng chiến đấu mà thôi.

Bởi vì…

Thế giới này, không có Thần!

Dưới tâm nhãn siêu phàm rà quét, hàng loạt những tin tức xen lẫn cảm xúc chen chúc vào trong đầu, thật sự khiến trái tim Alan thoáng nhảy lên vài nhịp.

“… Quân đội Nga đã chuẩn bị sẵn sàng cho Hoa Kỳ một đòn trí mạng. “ Độc thủ kiếm sĩ bình tĩnh báo cáo.

Chiến lược đối phó các nước lớn ở Đồng Minh, Naseem phụ trách khối Trung Đông, còn Phản Loạn Quân chỉ tập trung sắp xếp bạo loạn tại Nga, tất nhiên không phải chỉ để phá rối đơn giản như vậy.

Vô gian đạo.

Tổng thống vừa nhậm chức, nói cho cùng cũng chỉ là con rối của hắn. Quân đội thuộc về cường quốc từng sánh ngang với Mỹ tại kỳ thế chiến trước, đã hoàn toàn bị Phản Loạn Quân nắm trong tay.

Bên Đồng Minh, chắc chắn sẽ rất thích món quà này.

Dời ánh mắt về phía thân ảnh khoác áo choàng sẫm màu vẫn luôn nghiêm túc đứng trước mặt mình, Alan lại im lặng một trận.

“Ha, thầy Wallenstein, đối với việc ta lừa gạt ngươi lâu như vậy, hẳn là…”

“Rất bất mãn đi?” Nét mặt nam tử trẻ tuổi hơi hiện lên nghiền ngẫm.

“Không dám… thủ lĩnh.” Wallenstein cung kính cúi đầu. Một chút biểu lộ cũng chưa dám toát ra.

Mạnh được yếu thua, đây vốn là lý niệm của Độc Thủ Kiếm Sĩ, tông đồ kỳ cựu thuộc về Phản Loạn Quân.

Thế nên ai đủ bản lĩnh, kẻ đó sẽ lên cầm quyền, luôn là đơn giản như thế.

Nhưng mà, nếu người này là Alan Vermillion, tên hoàng tử từng hố mình không biết bao nhiêu đợt thì… Trong lòng lăn lộn ra sao, chỉ có riêng bản thân Wallenstein mới biết rõ.

“A a, được rồi. Vất vả cho ngươi. “ Thân mật vỗ vỗ tay tên đại thúc vẫn còn khổ bức vì độc thân mãi đến khi khóe miệng đối phương co rút mới ngừng lại.

“Đây… là trách nhiệm của ta… “ Wallenstein nỗ lực lắm mới nặn ra tươi cười trước khi cáo từ.

Alan cũng không tính tiếp tục trêu chọc Độc Thủ Kiếm Sĩ, trường hợp đối phương xấu hổ mà tự sát làm sao bây giờ.

Quyết đấu chưa chính thức bắt đầu đã bị giảm quân số, há chẳng phải lãng phí.

“Này này, còn phải chờ bao lâu nữa rồi, Alan!! Ta thật sự chán muốn chết. “ Mau chóng gặm hết bọc bánh ngọt, Hồ Hiểu Lỵ uể oải ngáp một cái, xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn.

Ăn nhiều không vận động, thiếu nữ có ảo giác dạo này hình như mình… béo lên?

“Ngươi làm ơn nghiêm túc chút đi, bây giờ là chiến tranh, chiến tranh a!” Alan vô lực thở dài.

Trao đổi được một đoạn thời gian, hắn đại khái nắm rõ tính cách của Hồ Hiểu lỵ. Về thường thức đời sống cũng như khá nhiều khía cạnh, vị cô nương dư sức đóng vai tổ mẫu của hắn này… vẫn còn rất ngây thơ.

E rằng chỉ cần vài câu nói, nàng khẳng định sẽ bị lão sói xám nào đó ăn xong lau sạch.

Alan thậm chí vô cùng khẳng định, Hồ Hiểu Lỵ suốt ngày bám theo sau Edelweiss… không phải là để thưởng thức đồ ngọt đi?

“Alan, xem ra chúng ta có khách nhân.” Giọng nói thanh lãnh cắt đứt Alan cảm thán.

Và không cần Edelweiss nhắc nhở, nhờ vào tinh thần lực, hắn đã nhận ra nhiều cỗ ma lực quen thuộc ngày càng tới gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.